Giáng sinh đến rồi, trong nhà chỉ còn tôi và bác Hiền, ai cũng đi chơi hết rồi. Mọi năm tôi không hề uất ức hay tiếc nuối gì, cũng chẳng ham muốn đi chơi, nhưng nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng im ỉm và thiếu hơi người vì sự vắng mặt của chủ nó, tôi muốn trải qua cảm giác đón giáng sinh với anh, muốn tìm một chút hơi ấm.
Trong lúc đó, ở nhà hàng Kingdom sang trọng, hai con người đang thưởng thức hương vị ngọt ngào dưới ánh nến
- Ngày mai em có buổi chụp hình, anh sẽ đến coi chứ - Nhìn Minh Nguyệt lúc này rất sang. Đôi môi mọng đỏ từ tốn nhai từng miếng bít tết, làn da trắng nổi bật trong ánh nến
- Ừm
- Sao dạo này thấy anh có vẻ lạnh nhạt với em quá vậy...hay tại cô vợ mới cưới của anh? – Cô ta nheo đôi mắt kẻ đậm
- Em không tin anh
- Căn bản anh phải làm cho em tin
- Anh chưa bao giờ làm điều gì quá đáng
- Việc anh đưa cô ta tới bữa tiệc làm em rất ngạc nhiên
- Nhờ vậy mới biết cô ta không hợp với những người như chúng ta
Câu trả lời của anh rất thỏa mãn cô ta. Vừa chà đạp cô vợ vô tội, vừa dỗ ngọt Minh Nguyệt. Vì vậy, cô ta không cần chất vấn nữa
- Đêm nay chúng ta...- câu nói chưa dứt khỏi miệng thì điện thoại cô ta rêu lên
Minh Nguyệt vừa rời đi chưa được bao lâu thì điện thoại của anh cũng vậy.
- Tôi đã nói...
- Tôi biết, nhưng hôm nay là sinh nhật vợ cậu, bộ cậu không tính ghé qua nhà một chút hay chí ít mua chút quà cho cô ấy à? – giọng Tiếng léo nhéo trong điện thoại
- Thích thì tự mua đi
- Cậu khùng sao? Cô ấy là vợ cậu mà
- Tôi không bao giờ về nhà vào hôm nay
Anh nhanh chóng cụp máy. Đúng vậy, đêm giáng sinh nào cũng vậy, anh đều dành thời gian bên Minh Nguyệt mặn nồng cả đêm hay la cà quán rượu để nhớ cô chứ chưa từng về nhà. Nhưng hôm nay...
- Xin lỗi...để hôm khác nhé, em có việc phải về gấp
Chưa kịp để anh trả lời, cô ta nhanh chóng lấy túi xách và bắt một chiếc taxi. Đúng là số trời trớ trêu. Gặp thì cũng đã gặp nhưng anh không thể bên cô đêm nay. Anh chỉ còn biết về nhà thôi
- Chưa ngủ?
Tiếng nói của anh trong bóng tối làm tôi lành lạnh. Cả nhà đều tắt đèn, chỉ riêng tôi là còn ngồi coi ti vi. Tôi muốn trải qua đêm sinh nhật không quá buồn tẻ, hay là muốn đợi anh về cho dù biết rằng có thể anh sẽ không về?
- Ừm
Tôi nhanh chóng quay mặt đi, không muốn anh thấy những giọt nước mắt vô duyên của mình. Tôi muốn khóc quá! Anh về làm tôi thấy ấm lắm, vui lắm. Đi đến chân cầu thang, anh đặt một gói đồ xuống đất
- Sinh nhật vui vẻ
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, anh tặng quà cho tôi sao? Có thật không? Lau nhanh nước mắt, tôi lết đến chỗ gói quà. Không bọc quà, chỉ là gói giấy nhưng tôi cảm nhận được hơi ấm của anh. Món quà là một con ngựa gỗ. Anh còn biết tôi tuổi ngựa nữa sao? Món quà này...thật sự quá lớn, tôi từng tuổi này nhưng chưa cảm động vì một món đồ gỗ như vậy. Người tặng quà cho tôi ngoài ba mẹ ra thì chỉ có Thảo My. Nhưng năm nay, còn có anh.
Tại căn hộ cao cấp của Minh Nguyệt
- Anh chắc chứ?
- Vâng, đây là tấm di chúc mà hai người đó định viết, nhưng tôi đã kêu họ dời lại tuần sau
- 1 ngôi biệt thự, và 30% cổ phần công ty Sun&Moon. Thú vị đấy
- Vâng, tất cả sẽ được chuyển nhượng cho cô Gia Hân
- Không phải là cho Gia Kiệt sao?
- Tôi chỉ nghe có vậy
- Vào tay cô ta thì khó nhừ rồi
- Nếu hai người đó chết trước khi xác nhận tờ di chúc này thì toàn bộ quyền thừa kế sẽ thuộc về người con cả của họ là Gia Kiệt
- Vậy thì tốt, làm cho nhanh gọn vào. Tôi muốn coi...bộ mặt đau khổ của cô ta
Câu nói kèm theo hơi thuốc lá phả vào căn phòng. "Gia đình, tài sản thừa kế của cô ta cũng mất, để coi cô ta sống thế nào". Ý nghĩ viên mãn đó đi theo Minh Nguyệt cả vào giấc ngủ. Không biết tương lai Gia Hân sẽ thế nào....
- Chào bác Hiền, hôm nay nhìn bác có vẻ khỏe quá – mới sáng sớm tôi đã gọi bác Hiền, và tất nhiên còn có anh
- Thôi cô nương, tình nhờ cái gì đây
- Hì. Hôm nay con muốn nhờ bác làm dùm con việc nhà
- Thế con định đi đâu?
- Hôm nay con về thăm ba mẹ
- Vậy thì đi đi, để đó bác
Anh cũng nhìn