Đám ma ở trong quê không xô bồ lắm. Đa số mọi người chỉ an ủi tôi vài ba lời. Còn tôi, miệng thì cứ nói cảm ơn mà lòng thật đắng. Tôi sợ nhìn vào di ảnh đó, nhìn thấy nụ cười của cả hai người, trách họ tại sao lại bỏ tôi lại đột ngột như vậy, để một mình đứa con này phải đối mặt thế nào với anh hai, với cuộc sống này đây. Hôm nay Thảo My cũng đến, nhưng tuyệt nhiên không thấy anh hai đâu. Chắc anh không muốn đến đây thừa nhận mình có cùng dòng máu với đứa con gái nhơ nhuốc này.
- Tối nay cậu định ngủ ở đây hả?
- Ừm, mai mình về, mộ của ba mẹ sẽ được chôn cất ở thành phố
- Nhớ giữ gìn sức khỏe
Tối rồi, trời lạnh rồi, có mưa. Đêm đó cũng lạnh và mưa như vậy, đó là đêm tồi tệ nhất. Tôi nhìn thấy một người đang khép nép bước vào nhà. Là ai?
- Chào cô Gia Hân, tôi là luật sư Ngô Văn Minh. Đây là danh thiếp của tôi. Ba mẹ cô cách đây vài ngày có đến gặp tôi, và họ yêu cầu tôi làm di chúc cho họ
- Sao? Sao họ lại muốn làm di chúc chứ? – Tôi hoang mang nghe tin, không lẽ ba mẹ đã có linh cảm rằng mình sẽ gặp chuyện
- Chuyện đó thì tôi không biết được, có lẽ bệnh tình của họ đã trở nặng
- Không thể nào, họ còn rất khỏe mà, hơn nữa hằng tháng tôi đều gửi tiền về, sao lại có chuyện bệnh nặng được chứ?
- Tuy nhiên họ vẫn chưa làm hoàn chỉnh. Cho nên bản di chúc đó sẽ không được tính, và người hưởng toàn bộ số tài sản là cậu Gia Kiệt – con ruột của họ
Từng tiếng "con ruột" của ông luật sư già như nhát dao chí mạng, phải rồi, tôi đâu phải là con của cả ba lẫn mẹ, mẹ ruột của tôi mất lâu rồi. Thật chua xót!
- Nhưng họ còn không có tiền chữa bệnh thì lấy đâu ra tài sản chứ?
- Tài sản của họ gồm một căn nhà ở ngoại ô và 30% cổ phần công ty Sun&Moon
- Cái gì? Sao họ lại...có những thứ đó chứ?
- Chuyện đó thì tôi không biết. Không biết cô có thể đưa tôi gặp cậu Gia Kiệt được không?
- À, tôi biết rồi. Ngày mai, sau khi đưa họ đi, tôi sẽ đưa ông đi
- Vậy được. Tôi về đây
Vậy là chiều nay, tôi lại biết thêm một tin khác nữa. Ba mẹ tôi còn có tài sản riêng, vậy sao họ không dùng để tiêu, để cuộc sống phải chật vật như vậy. Dù sao, chuyện đó cũng không quan trọng, tiền gì chứ? Bây giờ cũng chẳng thể giúp họ sống lại
Ngôi mộ của ba mẹ rất khang trang, đơn giản. Không khí ở đây rất tốt, rất thoáng đãng, chắc ba mẹ rất thích. "Phải không ba mẹ?". Đứng trước mặt họ, tôi không ngăn nổi sống mũi mình cay xè. Người tôi run bần bật, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ là đứa con gái nhỏ nhắn ngày nào của ba mẹ thôi. Nhẹ tay chạm vào tảng đá lạnh ngắt đó "Ba mẹ có lạnh không?". Sao lại như vậy chứ?
Hiện tại, tôi đang đứng trước công ty Sun&Moon, cũng với luật sư Minh. Vì không muốn chạm mặt nhau nên tôi đã khéo léo từ chối ông. Chắc ông cũng thấy thương hại cho tôi
- Ông xong việc rồi, về đi
- Vậy...mọi chuyện xong rồi chứ - vị luật sư thay đổi 180 độ, ông run rẩy như van xin
- Đó không phải là chuyện của ông. Nếu tôi đưa ông lên được thì tôi cũng dìm ông xuống được
Sau đó, bỏ mặc lại ông, Minh Nguyệt hiên ngang bước vào Sun&Moon với ý định mở một cuộc dao dịch với vị giám đốc trẻ ở đây
- Chào anh, tôi là Minh Nguyệt
- Tôi biết, không hiểu lý do nào khiến người mẫu đại diện cho Thiên Phước lại tới đây gặp tôi
- Tôi đến đây là muốn trao đổi với anh một chuyện – thấy hắn vẫn chăm chú nhìn cô nói tiếp, cô cao giọng – chắc anh cũng hay tin ba mẹ mình mất, tài sản của họ để lại, anh sẽ cho tôi chứ?
- Tại sao?
- Tôi sẽ giúp anh đánh bại Sun&Moon
- Tại sao tôi phải tin cô?
- Anh biết đấy...Thành rất yêu tôi – đôi môi Minh Nguyệt nhếch thành một đường tuyệt mĩ, dáng vẻ tự tin đó làm hắn ngửi thấy mùi phản bội
- Hắn tin tưởng cô như vậy, không sợ hậu quả sao?
- Hắn yêu tôi đến mù quán, anh không thấy sao
- Cô cũng biết tài sản của ba mẹ tôi chỉ là cái nhà rách nát, có gì quý giá để cô phải mạo hiểm như vậy?
- Có một món đồ trong căn nhà đó tôi muốn có, chắc anh không để ý đâu nhỉ
- Làm sao tôi tin cô đây? Làm ăn mà, đâu thể nói suông
Cô ta bật cười lớn. Tiếng cười đốt cháy cả căn phòng, vang lên thật đáng sợ
- Sắp tới, Thiên Phước sẽ đón một nhà tài trợ người Úc.
- Tôi sẽ suy nghĩ – vẻ mặt hắn có vẻ đăm chiêu, có vẻ đang có chút lòng tin vào lời của cô ta
- Rất tiếc là tôi không đủ kiên nhẫn đâu, bây giờ hoặc không bao giờ - thấy được lợi thế, cô ta lợi dụng thời gian thúc ép hắn
- Được thôi
Vừa dứt lời, cô ta rút trong túi ra một bì hồ sơ. Là bản giao dịch
- Kí vào
- Làm sao cô chắc tôi sẽ