- Alo có phải cô Susan đó không ạ? – đầu dây bên kia vâng lên 1 giọng nói xa lạ
- Đúng rồi, anh là ai?
- Tôi là thư kí của công ty Sun&Moon. Sắp tới có cuộc họp hội đồng quản trị về việc phế bỏ chức giám đốc. Chúng tôi đã gửi thư đến nhà cô nhưng họ nói rằng cô đang ở Việt Nam
- Phải
- Vậy phiền cô 8h sáng mai có mặt tại công ty
- Cảm ơn anh
Họ vẫn không biết tôi là cháu gái của ông ngoại – chủ tịch của tập đoàn Diamond, mà Sun&Moon chỉ là 1 chi nhánh nhỏ. Tôi nghe nói từ vài năm trước đã xảy ra chuyện nội bộ lục đục ở đây mà ông nói rằng ông đã cho người khác nên không thể can thiệp. Dù trên danh nghĩa nào đi nữa, tôi cũng phải chấn chỉnh nó lại. Cho nên từ rất lâu rồi, tôi đã âm thầm mua phần lớn cổ phần trong đây. Bây giờ trong tay tôi đang nắm giữ gần 40% cổ phần. Đó sẽ là 1 lợi thế
Có tin nhắn đến "Cháu nhớ giúp ông kí cái hợp đồng nghe – from ông ngoại". Nhắn lại với ông vài ba dòng, tôi hít hà không khí se lạnh ở đây. Bây giờ đã là tháng 11 rồi đấy. Ở đây lạnh cũng chẳng khác gì nước ngoài cả. Tôi đun tay vào túi quần dạo đi trên phố. Các sợi nơ ron thần kinh bắt đầu hoạt động. Tôi nhận ra hợp đồng mà ông tôi muốn kí và công ty tôi muốn hợp tác là 1. Vậy thì tiện cho tôi làm việc rồi. Quyết định trước khi về khách sạn, tôi sẽ đến Thiên Phước trước
Cái tên Thiên Phước này làm tôi gợi nhớ đến những mẩu tin trước đây. Từ đối thủ không đội trời chung đã trở thành người cùng hội cùng thuyền giúp đỡ nhau. Thậm chí bây giờ Thiên Phước vẫn không ngừng hỗ trợ Sun&Moon. Tôi không tìm được hay nghe được bất kì thông tin nào giải thích về việc đó. Chỉ biết nó liên quan đến tình cảm riêng tư
- Thưa cô, cô có hẹn trước không ạ?
- Có, làm ơn cho tôi gặp giám đốc
Trong khi chờ đợi cô lễ tân thông báo, tôi đề nghị thăm thú xung quanh. Cũng hay, đây là trung tâm đô thị lớn nhất và sau này tôi sẽ quay phim ở đây, đi tham quan chút cũng tốt. Một vài cô nhân viên cứ nhìn lấy tôi không dứt. Không phải là ngưỡng mộ hay có điều gì kì quái, kiểu như khinh miệt gì đó
- Chà, không ngờ cô ta còn mặt dày đến đây, đừng tưởng nhiều năm rồi thì chúng tôi quên cô nhá. Ở đây thù dai lắm đấy – 1 cô nhân viên bôi son trét phấn cùng mấy cô khác đứng đó móc méo tôi
Tôi cố nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, chắc họ đang nói mình rồi. Có khi nào nhầm lẫn với người khác không nhỉ? Hay là nhân viên ở đây đều như vậy
- Hình như cô nhầm tôi với ai khác rồi thì phải – tôi cố biện hộ ình,tôi không muốn mình có ấn tượng xấu về nhân viên ở đây
- Cho dù cô có hóa tro tôi cũng nhận ra, là cái cô...Nguyễn Gia Hân gì đó phải không? – nhìn vẻ đắt thắng của cô ta như vậy, xem ra trước đây tôi đã từng tới đây, vậy sao ông lại giấu tôi chứ?
- Tôi đến đây để mua sản phẩm, không phải tán dóc với cô
Tôi lạnh lùng lảng tránh thái độ của cô ta. Nhưng được đằng chân cô ta lại lấn đằng đầu, dùng tay hất 1 bên vai của tôi như bọn du côn trong vũ trường hay làm. Tôi nhếch môi cười khinh bỉ. Lần này, tôi sẽ không nương tay đâu, nhưng tôi sẽ cư xử như 1 người có văn hóa ở nơi công cộng
- Ở đây có CCTV, cô không sợ hành động này sẽ làm ảnh hưởng sao?
- Thì sao, tôi làm vậy với cái thứ đáng ghét như cô không được à?
- Vậy xem ra cô muốn bị đuổi rồi
- Cô là cái đinh gì chứ? – xem ra cô ta không tin thật
- Có chuyện gì ồn ào vậy? – 1 anh chàng ăn mặc đàng hoàng đến hỏi, nhìn nét mặt của anh ta tôi chắc chắn đó là quản lí ở đây rồi
- Nhân viên của anh đang có thái độ không tôn trọng tôi, có CCTV ghi lại việc cô ta hất vai tôi. Anh tính xử lí thế nào – tôi khoanh tay trước ngực nhìn cô ta thách thức, chắc bây giờ đang ngậm ngùi cục tức đây mà
- Tôi xin lỗi quý khách. Tôi sẽ đuổi việc cô ấy đồng thời, sẽ có chương trình khuyến mãi đặc biệt cho quý khách. Mong quý khách thông cảm bỏ qua cho – mặc dù nhìn nhân viên vô lễ như vậy nhưng anh chàng này vẫn khúm núm xin lỗi khách hàng trước, rất có trách nhiệm. Tuy nhiên, vì muốn chơi cô ta 1 vố nên tôi mới phải nhờ anh. Xin lỗi...
- Không cần, vì cô ta mà tôi hết hứng mua đồ rồi. Tôi mới từ nước ngoài về, đây là lần đầu tiên tôi về quê hương. Vậy mà lại gặp chuyện ở khu thương mại bậc nhất lớn như vậy. Có phải tôi nên ra tiệm bán quần áo nào đó để mua không?
- Tôi thành thật xin lỗi
- Tiếc cho anh, nhưng tôi phải trực tiếp gặp giám đốc để khiếu nại chuyện này rồi
Nói rồi tôi ngoảnh lưng quay đi thì gặp cô tiếp tân lúc nãy, đoán là cô ta định thông báo gì đó về cuộc hẹn. Tiện thể, tôi lên thẳng phòng giám đốc luôn. Được 1 trận cười thỏa thích thật là vui, tôi nhớ lại khuôn mặt vừa tức giận vừa không thể làm gì của cô ta, còn anh quản lí lịch lãm kia thì cứng đờ cả người. Nhìn rất buồn cười. Vì mải vui với niềm vui mới nên tôi không để ý đã đến căn phòng này
Cộc...cộc
-