- Chúng ta về nhà đi được không?
Tôi không nói gì cả, cũng không phản đối khi anh nắm tay tôi về nhà anh. Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi mình không có cảm giác ấm áp như vậy. Hay là bấy lâu mình sống quá khô khan, hay là anh quá ấm áp.
Còn anh, anh dẫn cô đi trên con đường lúc xưa hai người từng đi. Cảm giác như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng thực sự là không như vậy. Mọi chuyện đều đã thay đổi. Dù cho anh có hối hận bao nhiêu, có dằn vặt bao nhiêu anh cũng chỉ có thể đứng nhìn những chuyện đã xảy ra với cô mà thôi. Ngay cả nỗi thống khổ mà cô phải hi sinh, phải chịu đựng anh cũng là người biết sau cùng. Vậy mà anh còn tự hứa với lòng mình rằng sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cô suốt đời. Nói thì dễ, nhưng...anh có làm được không?
Cũng đã được 1 tuần kể từ cái đêm anh tỏ tình, nhưng...mọi chuyện không đơn giản như anh đã nghĩ. Dạo này hình như cô rất bận, cũng không có động tĩnh hay liên lạc gì. Mỗi lần anh gọi điện là người khác lại bắt máy. Giống như cô đang trốn tránh anh điều gì, cô ngại sao?
Suốt ngày anh cứ cách vài phút là nhìn màn hình điện thoại, làm Tiến cũng tò mò theo. Tiến chưa bao giờ thấy bạn mình lại dở hơi như vậy. Muốn gọi điện cho người ta thì cứ làm đi, sao phải rụt rè như vậy. Làm như mình còn đôi mươi không bằng, già như củi rồi còn gì
- Này...suốt cả tuần này cậu làm gì mà cứ nhìn điện thoại hoài vậy? Bệnh hả?
- Không có – anh trả lời lạnh băng mặc dù không ngừng làm cái hành động khiến Tiến khó chịu ấy
- À, hình như 1 tuần nay cậu không liên lạc được với NGƯỜI ẤY rồi nhỉ? – Tiến nhấn mạnh chữ "người ấy" như muốn trêu tức anh
- Không đến lượt cậu
- Được thôi. Đáng lí ra tôi định có thông tin quan trọng muốn thông báo cho cậu...mà tự nhiên nổi giận...thì thôi – Tiến như bắt được yếu điểm của anh
- Là chuyện gì? – anh liền đổi giọng
- Thì...phải có động lực chứ
- Muốn gì? – nhìn anh bây giờ chẳng khác nào con thú dữ, sẵn sàng xông vào cắn phá tên trước mặt đang lèm bèm
- Không cần phải căng như vậy. Cái gì cũng có cái giá của có chứ? – ngưng 1 chút Tiến dò la thái độ của anh. Thấy anh đã bình tĩnh thì mới nói tiếp – cậu thấy đấy, cậu đã có ai kia, đến cả Gia Kiệt – cái tên bận rộn chỉ có tiền tiền mà cũng có Thảo My bên cạnh đấy thôi. Chỉ có mình tôi đã khổ với đống giấy tờ này thôi
- Cho nên...?
- Tôi muốn nghỉ phép 1 tuần để đi du lịch, tiện thể quen vài em xinh tươi
- Gì? 1 tuần? Cậu nghĩ mình đang nghỉ hè chắc? Vả lại, còn phải xem thông tin của cậu như thế nào đã?
- Chuyện này...chỉ có tôi và ekip của cô ấy biết thôi. Tin mật đấy. Khó khăn lắm mới lấy được. Nếu anh không đồng ý thì... - Tiến vẫn dùng chiêu cũ, nhưng dù sao vẫn rất hiệu quả
- Được rồi. Coi như thưởng cho cậu. Nếu thông tin gì đó của cậu mà không hữu ích, để xem thôi phạt cậu như thế nào – anh nghiến răng tỏ vẻ căm tức. Anh chưa bao giờ phải đàm phán với cuộc giao dịch bất công như này
- Chiều nay...đoàn của cô ấy sẽ đi chọn trang phục và đến studio để chốt nhạc phim. Cậu...có thể lợi dụng thời cơ....để....
- Biết rồi. Cậu...đừng có làm như tôi là tên biến thái. Nhưng mà...sao chuyện này tôi lại không được biết. Tôi là nhà tài trợ chính cho trang phục và cảnh quay mà
- Thôi đi. Cái gì mà tài trợ chính chứ? Cậu chỉ tài trợ nhiều hơn người ta một chút thôi, làm gì có cơ mà biết lịch trình của cả cái ekip lớn như vậy chứ - thấy anh vẫn còn trầm ngâm, Tiến bước lui – vậy...mai tôi nghỉ nhá. Thanks nhiều giám đốc
Anh thật hết nói nổi với hắn ta. Nhưng mà...có đúng là sự thật chứ?
5h chiều tại studio ABC...
- Tôi cần nghe lại nhạc phim và cả những đoạn âm thanh ngắn nữa. Chắc là anh xử lí xong rồi chứ?
- Xong cả rồi. Thậm chí tôi cùng ca sĩ cũng đã thu âm rồi. Để tôi mở lại cho cô nghe rồi sẽ gửi qua email sau. Còn bây giờ...tôi đi vệ sinh 1 lát
- Cũng được
- Vậy cứ tự nhiên nha
Anh từng bước bước vào phòng thu âm. Từng cái lắc lư của cô lọt vào mắt anh. Tại sao anh chưa từng thấy cô thanh thản như vậy? Anh bỗng nhớ đến giọng hát của cô. Dù rằng anh chỉ nghe đúng 1 lần trên máy bay. Anh còn nhớ lúc đó, vẻ mặt của cô rất buồn