- Khóc? Có gì mà phải khóc? Đề bài này quá khó so với em sao? Vậy em có thể bỏ cuộc và sống với cái lớp vỏ mà em đã trốn vì Mỹ Phương đi. Sau này em còn làm được trò trống gì chứ?....Hơn nữa, hầu hết ở đây ai cũng chắc chắn là em không làm được? Vậy còn em...em có biết bản thân mình làm được điều gì không?
Xem như công việc của tôi đã kết thúc. Bây giờ, chỉ còn có em thôi. Nếu như Mạc Lâm không tin vào bản thân, chẳng có ai có thể tin tưởng em ấy được nữa hết
- Người tiếp...
- Khoan đã...Em...sẽ thi – Mạc Lâm lau hết nước mắt, điều chỉnh tâm trạng và em đã trở lại với gương mặt hoàn toàn khác, rất bất ngờ
Từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt yếu đuối kia như hút hồn tất cả các thí sinh, nhiều người còn bỏ về vì kinh sợ. Một Mạc Lâm hoàn toàn khác so với trước kia chính là điều người khác không thể nhìn ra. Mặc dù chưa thật sâu nhưng tôi chắc em cũng đã nhận sự khác biệt mong manh đó. Người diễn viên phải đặt bản thân vào vai diễn thì mới có thể diễn tốt được.
Cuối cùng buổi casting cũng kết thúc. Thật mệt mỏi, bây giờ tôi chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ xong nằm thẳng xuống chiếc giường êm ái.
- Đạo diễn...khoan đã – Mạc Lâm từ đâu chạy hổn hển ra trước khi tôi kịp rời đi – Em...em...cảm ơn chị
- Cảm ơn chuyện gì?
- Em đã nhận ra mình tài giỏi đến cỡ nào...nhờ chị đấy
- Chị có làm gì đâu?
- Hay để em mời chị ăn cơm trưa nha
- Ừm...bây giờ chị có hẹn rồi. Để bữa khác chị mời em ăn, hơn nữa em không được tiêu xài tiền hoang phí đấy, để dành đi chứ
- Em có mà, chị yên tâm
Lucky Day là nhà hàng khá nổi tiếng ở đất Hà thành. Nói thật thì từ lúc đến đây không biết gặp bao nhiêu chuyện cũng chẳng thể vui chơi gì nhiều. Nghĩ rằng bây giờ mình đang ngồi ở đây thật vui, không gian tĩnh lặng rất thích hợp với tôi. Cả tôi và Emma đang ngồi đây chờ người nào đó trễ hẹn đến, nhưng có vẻ tôi thấy hơi mất kiên nhẫn
- Họ không đến sao?
- Tôi đã gọi họ rồi, họ nói sắp đến nơi rồi
- Emma cô làm trong nghề bao lâu rồi mà không biết sao? Có thể bây giờ họ còn chưa bắt đầu đi đấy
- Cô kiên nhẫn 1 chút đi, có thể họ bận gì đó
- Để tôi gọi món trước, không làm khó cô nữa
Đến khi gần 10 phút sau, món ăn vừa ra thì anh chàng hào nhoáng kia mới đến. Theo sau là anh quản lý lắm la lắm lét
- Xin lỗi đạo diễn, chúng tôi tới trễ - anh quản lý lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển
- Chào anh, nhưng tôi chỉ là phó đạo diễn, còn đây mới là đạo diễn chính của bộ phim, cô Susan
- Vậy...chào cô, tôi là Simon – tôi phớt lờ cái bắt tay của anh ta
- Tôi không biết là phong cách làm việc của ngôi sao lại trễ hẹn gần 1 tiếng nhưng không xin lỗi đấy – có vẻ câu nói của tôi đã chọc điên Kay, hắn tháo kính mát xuống
- Vậy xin lỗi cô...đạo diễn – tôi cười trừ, hắn thật sự dễ dàng bỏ qua vậy sao, càng nổi tiếng thì lòng tự trọng càng lớn, không phải sao?
- 2 người gọi món đi, tôi là người phải ăn thì mới làm việc được
Suốt bữa ăn hầu hết chỉ có Emma và anh quản lý đó nói chuyện, còn tôi và hắn ta như chiến tranh lạnh, hết ăn rồi lại liếc nhìn nhau. Nhìn tổng thể thì từng đường nét trên gương mặt được chăm chút rất kĩ lưỡng, chẳng trách họ cứ gọi hắn là mỹ nam quốc dân
- Đạo diễn cô từ Anh về sao? – bây giờ hắn mới mở miệng chào hỏi khi cả 2 vừa ăn xong
- Phải
- Vậy môi trường ở đây có thích hợp cho cô không?
- Chúng tôi đã về đây được 1 thời gian rồi, cũng đã thích nghi được
- Ở nước ngoài tốt như vậy mà cô lại quyết định về đây sao?
- Ước mơ của tôi đã muốn đóng góp cho quê hương mình
- Ước mơ đẹp quá nhỉ? Vậy tôi phải nhờ cô giúp đỡ nhiều rồi
Chỉ đợi kí hợp đồng xong, tôi liền kéo Emma ra xe
- Trong hợp đồng tôi đã ghi rất rõ ràng, nếu như tên đó vi phạm tôi sẽ không để yên đâu
- Thôi mà