- Ai cũng biết. Hôm nay...em gái của anh đẹp thật
- Cuối cùng anh cũng gọi tôi 1 tiếng em gái... - có lẽ hắn hơi sốc khi tôi nói vậy – nhưng mà...dù sao cũng cảm ơn anh...anh hai...
Hắn mỉm cười trao tay tôi cho anh, anh siết chặt tay tôi. Cả phòng lặng thinh, chờ cha xứ đọc
- Anh chẳng nói gì với em? Còn đánh thuốc mê nữa – tôi nghiêm mặt
- Rồi sao? Em định bỏ hôn lễ đấy à?
- Ờ - có lẽ anh tin lời tôi nói thật, bằng chứng là mặt anh cứng lại, nụ cười dập tắt lập tức
- Nhưng...theo kịch bản, em cũng phải đồng ý chứ? – thì ra là anh xem kịch bản của tôi, khúc cuối phim cũng có cảnh này, chắc là Emma đã nó
"Tôi...đồng ý"
Cuối cùng cả phòng vỡ òa trong tiếng reo hò. Minh Nguyệt liếc nhìn tôi không thoải mái lắm
- Cô cũng đến à? Cảm ơn
- Khỏi, chỉ là Thiên Phước hứa chia chút cổ phần thôi
- Vậy...cô không trách tôi cướp anh ấy chứ?
- Hắn á? Người đâu mà suốt đời chỉ biết bám riết người