Cùng với luồng sáng chói lòa kia là sức nóng không ngừng phả vào mặt ba người chúng tôi. Tân hoàng lặng người nhìn tấm màn ánh sáng phía trước một lát thì chợt quay sang tôi, biểu cảm trên mặt vừa trang trọng vừa căng thẳng. Anh ta trầm giọng nói: “Vô Diện, có điều này trẫm vẫn chưa nói cho cô biết. Để lấy được Cửu linh lung, cần cô tốn một chút ít sức lực.” Tôi liền cười: “Ấy ấy, từ lúc cảm thấy bệ hạ đối xử quá ưu ái với tôi, tôi đã cảm thấy bản thân hẳn có chỗ hữu dụng rồi. Mong bệ hạ nói cho tôi biết, người cần tôi làm gì? Tôi nhất định không phụ sự trông đợi của ngài.” Tân hoàng trước đó còn nghĩ sẽ tốn nhiều nước bọt để thuyết phục cho tôi, thế nhưng rõ ràng tôi quá dễ nói chuyện, anh ta chỉ gật đầu.
Tân hoàng nói tiếp: “Thật ra thứ mà chúng ta đang nhìn thấy là một bức tường lửa ngăn cách với căn phòng bên trong. Đây là trận pháp giữ cửa do sư phụ của Tuệ Gia lập ra. Thế nhưng chỉ cần Vô Diện cô đi qua, trận pháp này sẽ bị rối loạn. Cái trẫm cần, chính là cô dùng bản thân mình phá hủy trận pháp giữ cửa đó." Nụ cười vô hình của tôi càng ngày càng tươi: "Đi qua đó? Bệ hạ có từng nghĩ qua, bức tường lửa này rất dày, bản thân tôi cũng không phải sắt thép. Nếu tôi không nghĩ ngợi mà đi qua, số phận của tôi sẽ hết sức thê thảm?” Tân hoàng nghiêm mặt nói: “Việc này cô không cần phải lo lắng. Tuệ Gia từng nói cô có thể đưa chúng ta vào trong an toàn, hơn nữa sư phụ của anh ta chính là người dựng nên trận pháp này. Cô nhất định sẽ không hề hấn gì.”
Tôi cảm thấy rất có thể ngụ ý trong lời nói của Tuệ Gia kia đã bị tân hoàng hiểu sai lệch. Rõ ràng vị pháp sư kia nói bọn người tân hoàng sẽ an toàn mà lại không hề đả động tới số phận của tôi. Nếu tôi là Phụng ca, hoặc bất kỳ người tùy tùng nào đã theo tân hoàng mười mấy năm, có thể tôi sẽ cảm thấy lời nói của anh ta có tính thuyết phục cao biết bao nhiêu. Thế nhưng tôi chỉ mới gặp anh ta mấy ngày trước, tuy đã cùng nhau chịu qua gian khổ, nhưng cũng chưa đến mức phải cho không mạng sống này. Bởi vì, mấy chục năm ở cõi trần này tôi vốn không dễ gì mà có được.
Tôi nói: “Mặc dù tôi đã hứa sẽ giúp bệ hạ, thế nhưng đây là việc liên quan tới tính mạng. Tôi cảm thấy thiệt thòi, bệ hạ ít nhất cũng phải cho tôi chút ít ân huệ có đúng không?” Tân hoàng không vui lặp lại: “Ân huệ? Được, cô cứ nói đi.” Tôi cười một tiếng, vui vẻ đáp: “Kiếp sau, kiếp sau bệ hạ phải làm cho tôi một việc đấy, haha.”
Khi nói câu này, tôi đã chẳng trông mong gì mình có thể quay về lành lặn. Lẽ ra tôi phải từ chối lời đề nghị của tân hoàng, lẽ ra tôi phải tìm cách thoát thân. Lúc này, tôi chỉ cần đẩy Phụng ca một cái, Phụng ca sẽ chao đảo ngã vào lòng người kia làm anh ta luống cuống tay chân, mà tôi lại có đôi chân nhanh nhẹn có thể mau mắn chạy trốn. Thế nhưng tôi không muốn. Tôi cho rằng bởi vì bức màn lửa kia đã đánh thức một vài kỉ niệm trong quá khứ đã ngủ vùi của tôi, cũng như làm sống dậy một chút ngang bướng thuở tôi còn non trẻ. Tôi đã theo tân hoàng đến tận đây, đã từng tự nhủ sẽ giúp anh ta thực hiện nguyện vọng, vì cớ gì từ bỏ đây? Tôi đã từng làm một thần tiên ngu ngốc, một con người vô tâm, nếu lúc này còn làm một kẻ không có dũng khí, có lẽ tôi sẽ thật sự như lời Yêu hoàng Cảnh Châu đã từng nói, là một kẻ đánh mất chính mình.
Vì những suy nghĩ hiện ra trong đầu giữa lúc kích động như trên, tôi hít một hơi thật sâu rồi đi vào trong luồng sáng.
Ngay lập tức, một thứ áp lực vô cùng khủng khiếp từ bốn phương tám hướng đồng loạt phóng tới, cùng lúc đè tôi ngạt thở. Lời của tên oắt tân hoàng kia quả nhiên không đáng tin. Trận pháp do sư phụ Tuệ Gia gì gì đó bày ra này, rõ ràng chỉ một Vô Diện người trần mắt thịt làm sao chống đỡ được chứ!
Cơn đau đớn này khiến tôi nhớ lại thời khắc bị lửa trời trong Hỏa Ngục thiêu đốt. Lúc đó tôi giống như một cọng cỏ khô héo oằn mình dưới ánh mặt trời ban trưa chói chang, cảm giác khổ sở không sao kể xiết. Tôi cảm thấy từng tấc da trên cơ thể đều nóng rát, thậm chí có thể ngửi thấy mùi cháy khét kinh hoàng từ da thịt của chính mình. Mỗi lần cơn đau lên đến cùng cực, tôi chỉ thầm mong mình mau mau chết đi, vì chỉ lúc chết đi, chỉ lúc ấy thì sự dày vò mới dừng lại.
Thế nhưng cái chết phàm trần mà tôi trông đợi lại chẳng đến nhanh chóng như mong muốn. Trong lúc đầu óc càng ngày càng mờ mịt tê tái vì sức nóng, không hiểu sao tôi lại nghĩ tới Ma Thiên.
Lúc Ma Thiên bị lửa trời thiêu đốt, cảm giác chắc hẳn kinh khủng không kém tôi lúc này. Cái chết có đau đớn không? Có chậm rãi cắn xé từng tất da thịt của anh ta không như tôi đang chịu đựng không?
Anh trai Minh Tư của tôi từng nói rằng, trải qua đau đớn chính là cách thức rèn luyện bản thân hữu hiệu nhất. Lúc tôi còn nhỏ, từng chứng kiến anh quần áo tơi tả sau mấy phen lặn lội ở những vùng trời xa xăm. Mỗi lần anh về nhà, tôi đều mè nheo đòi anh dẫn tôi tới những nơi hay ho đó. Thế nhưng mỗi lần như vậy anh chỉ cười hiền lành, xoa đầu tôi không đáp. Có lần anh vạch một vết sẹo dữ tợn ở bắp tay trái cho tôi xem, ba hoa rằng những nơi anh đến đều đáng sợ biết bao.
Sau này khi tôi kể với mẹ, mẹ tôi cười sằng sặc mà rằng anh trai Minh Tư của tôi nào chịu nhiều đắng cay đến thế. Chưa kể thân thể của anh hoàn toàn không có khả năng để lại sẹo, cha chúng tôi cũng chưa bao giờ để anh phải thiệt thòi. Sau đó không lâu, lúc ông anh đắc ý của tôi tròn vạn tuổi, một kiếp nạn nho nhỏ đổ lên đầu của anh. Sau đó Minh Tư lại khẳng định rằng vì đã được rèn luyện từ trước, kiếp nạn này cũng chẳng thể làm khó được anh.
Về quan hệ giữa tôi và Minh Tư, tôi cho rằng giữa chúng tôi luôn có một loại tình cảm vô cùng đặc biệt mà anh em ruột thịt thường có với nhau. Thế nhưng khoảng cách tuổi tác gần vạn năm của chúng tôi quả thật quá lớn, những nơi anh muốn đến lại không thể dẫn theo tôi, và ngược lại, nơi tôi muốn đi anh lại không hứng thú. Lúc còn nhỏ tôi luôn mè nheo anh đủ thứ, anh có lúc chìu chuộng nhưng cũng có lúc phớt lờ tôi. Sau này tôi gặp Cảnh Châu, có một người bạn lớn xem tôi như con cháu ruột thịt lại hay chìu ý, Minh Tư đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì không còn phải ép mình làm theo ý tôi.
Tôi đang tự hỏi tại sao cơn đau rát toàn thân lại được thay thế bởi mấy hồi ức về Minh Tư, thì một giọng nói trầm bổng vọng lên trong đầu: “Diệc Vũ tiên tử, tiên thể của cô hiện tại vẫn chưa bình phục, cho nên cô chưa thể quay lại cõi trời. Ta tạo cho cô một thân thể mới, cô hãy ở lại cõi trần thêm vài năm nữa.” Giọng nói này lúc gần lúc xa, có hơi ngập ngừng, tôi vừa nghe đã đoán được chủ nhân của nó là ai.
Đây là giọng của vị Diêm Vương đứng đầu cõi u minh, mà tôi vẫn thường thân thiết gọi là Ông Thiềm. Từ lúc nhỏ, tôi đã nhiều lần gặp qua ông Thiềm. Đây là một người bạn thân thiết của gia đình, cũng thường tìm cha tôi để đánh cờ. Lúc tôi bị lửa trời đốt cho trọng thương, chính ông là tiên nhân đầu tiên chạy tới cứu giúp. Thì ra lúc cậu tôi hay tin tôi bị nhốt trong Hỏa Ngục đã không kiềm chế được mà chạy đến Thiên Long Thần Điện đòi thả tôi ra. Thiên Long Vương lại cho rằng tôi dù vô tình bị nhốt chung với Ma Vương, nếu tùy tiện thả tôi ra thì Ma Vương sẽ trốn thoát, đây là điều hại cho cõi trời. Một lý do vô nhân đạo như vậy, thật đáng buồn, lại được đông đảo chúng tiên cho là đúng đắn. Cậu tôi lại không như vậy. Thế nhưng cậu chỉ là một công tử Hồ tộc nhỏ bé, nếu Thiên Long tộc không muốn thả người thì sao đây? Ông bà Hồ Vương Hồ Hậu của tôi lại ở quá xa, Diêm Vương sợ cậu trong lúc nóng nảy làm nguy hiểm tới bản thân, bèn lặn lội đến khuyên can. Sau đó ông lại cùng cậu dõi theo từng động tĩnh của Hỏa Ngục. Suốt mấy chục năm trời như vậy, cũng đã khiến tôi nợ ân tình của cậu và ông Thiềm rất nhiều.
Thời khắc tỉnh dậy sau khi ra khỏi Hỏa Ngục, câu hỏi duy nhất trong đầu tôi lúc ấy là: “tại sao tôi vẫn còn sống?” Tâm trí tôi lúc đó mệt mỏi không còn bận tâm bất cứ điều gì, cứ như tất cả nguồn sống đều đã bị thiêu cháy trong biển lửa. Thế nhưng lúc đó tôi vẫn sống, cũng giống như lúc này, Vô Diện lẽ ra đã chết là tôi lại có thể lần nữa mở mắt. Tôi nhận ra mình vẫn còn ở trong thân xác người trần, thân thể nằm trên một lớp bông mềm mại. Đập vào mắt là một căn phòng xa hoa, bốn phía đều trang trí bằng châu báu diễm lệ. Trên chiếc giường mà tôi nằm giăng đầy tơ lụa, phía chân giường là lò sưởi bốc khói nghi ngút, phía trên đỉnh còn có một viên minh châu sáng ngời.
Đầu óc tôi lúc này còn hơi trì trệ, chưa kịp cảm thấy lạ lẫm thì có tiếng cửa mở, một cô gái mặc váy áo màu hồng phấn bước vào. Nhìn thấy tôi, cô ấy hoảng hốt không thôi, miệng ríu rít: “Nương nương tỉnh rồi... nương nương tỉnh rồi...” Lập tức có thêm mấy cô gái trẻ ăn mặc tương tự như bay chạy vào, phủ phục trước cái giường hoa lệ mà tôi đang nằm.
Lúc này tôi tỉnh táo đôi chút, vội bần thần. Cái... cái tình huống gì đây?
Cô gái có vẻ lớn tuổi nhất trong đám nói: "Nương nương, thỉnh người cho phép chúng tôi hầu hạ." Tôi nhìn cô ta,
ngơ ngác gật đầu bảo được.
Sau một hồi bị các cô gái này xoay qua xoay lại, sờ mó nắn bóp một hồi, tôi đã trang phục chỉnh tề ngồi trước bàn trang điểm. Trong gương là một cô gái tuổi chừng mười tám, khuôn mặt dễ nhìn đang trừng trừng nhìn lại tôi. Đây vốn là tôi trước khi xuống cõi trần, có lẽ vì trong thời gian ngắn Ông Thiềm không thể tạo được một phàm xác của Vô Diện khác, bèn lấy luôn bản thể của tôi làm khuôn.
Một giọng nói dễ nghe từ phòng ngoài vang lên: "Lệ phi tỉnh rồi?" Đương lúc tôi cảm thấy giọng nói này rất quen tai, một bóng người cao lớn vạch màn ngọc bước vào phòng. Trước mắt tôi hiện ra một người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh nam tính, mặc trang phục màu đen vàng xa hoa. Này... này... đó không phải là tên hoàng đế đã lừa chết tôi sao?
Anh ta nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt tôi, cười nói: "Lúc bức tường lửa biến mất, trẫm cùng Lâm Phụng đi vào thì thấy cô nằm bất động trên nền đá, cả người bị bỏng khá nặng. Sau đó cô ngủ say từ mùa thu đến mùa đông mới tỉnh dậy, lúc thái y tháo băng cho cô thì lại thành bộ dạng thế này. Không ngờ Vô Diện khi thoát khỏi lời nguyền lại trở thành một cô nương xinh đẹp. Mấy ngày trước trẫm đã phong cô làm Lệ phi, đưa vào Lệ Tâm cung. Cô thấy như vậy ổn chứ?"
Tôi lẩm bẩm: "Nếu tôi thấy phiền thì có bãi bỏ chức phi được không?" Anh ta tủm tỉm đáp: "Dĩ nhiên là không được."
Tôi bĩu môi. Thế thì hỏi tôi làm gì?
Hoàng đế đến ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng nói: "Cô bày ra bộ mặt đó là ý gì? Trẫm chẳng qua thực hiện lời hứa của mình, đền ơn cho cô. Từ nay cô suốt đời không lo ăn mặc, dưới một người trên vạn người, còn gì sung sướng bằng?"
Xét về khía cạnh nào đó, lời anh ta nói là hoàn toàn hợp lý. Thân thế người phàm hiện tại của tôi là kẻ lang bạc không nơi nương tựa, có thể bất cứ lúc nào mất mạng vì đói khát, vì thú dữ, vì chiến tranh. Thế nhưng hoàng đế chẳng những cho tôi một nơi để ở, còn phong phi cho tôi, thật sự là một cách đền ơn vô cùng hậu hĩnh.
Dĩ nhiên, đó là cách nghĩ của người trần mà thôi. Đối với một kẻ đã quen với hào nhoáng của cõi trời như tôi, những thứ xa hoa nhất của trần giới cũng không thể lọt vào mắt. Vả lại một cái mạng quý giá của Vô Diện tôi cũng chẳng thể bù đắp bằng những thứ vật chất vô tri kia được.
Hoàng đế chợt nói: "Trẫm tên là Lê Duyệt. Sau này chúng ta là bẳng hữu, cô có thể dùng tên mà gọi trẫm. "
Đối với một phi tần bé nhỏ, đây lại là một ân huệ lớn lao biết chừng nào! Tôi đoan chắc anh chàng hoàng đế này nhất quyết không muốn kiếp sau nợ tôi bất cứ thứ gì. Tôi cũng không nỡ vạch trần mấy tính toán trẻ con của anh ta, mở miệng gọi: "Lê ca."
Tôi xin được mạn phép gọi bệ hạ đáng kính là Lê ca. Tôi vốn không thích từ chối những lời đề nghị hợp tình hợp lý, vì vậy khi anh ta tỏ hảo ý muốn kéo gần khoảng cách quân – thần giữa chúng tôi, dĩ nhiên tôi không thể phớt lờ (dù sao nợ nần của chúng tôi cũng thông thể dùng cách xưng hô mà giải quyết cho xong được). Mặt khác, tôi cũng không thể gọi hoàng đế là ‘tân hoàng’ mãi, sẽ có lúc anh ta chẳng còn mới lạ gì với ngai vàng kìa. Tôi cũng không thể gọi thẳng tên anh ta, chủ yếu vì lý do tâm lý, do đó tôi sẽ bắt chước cách gọi ‘Phụng ca’ vô cùng thuận lợi, vừa giấu luôn tật hay quên tên của tôi.
Lê ca thoạt đầu hơi ngẩn ra, thế nhưng không hề phản ứng tiêu cực với cách gọi của tôi. Anh ta chuyển sang hỏi han tình hình sức khỏe của tôi, tôi cũng thành thật thử vận động, đi qua đi lại, cảm thấy cơ thể hoạt động hết sức bình thường. Lúc này Lê ca mới thật sự hài lòng, cười nói: “Tính ra, cô là vô diện may mắn nhất trong tất cả các vô diện được trẫm bắt được. Những yêu quái vô diện trước đều không qua được vòng khảo thí, tất cả bị Tuệ Gia phanh thây.” Tôi cảm thấy đây là tin tức vô cùng mới mẻ, chau mày nói: “Khảo thí? Bệ hạ dùng biện pháp gì để thử lòng chúng tôi ư?” Dĩ nhiên thường ngày tôi không thích xếp bản thân vào hàng bọn yêu quái vô diện tham lam kia, thế nhưng hiện tại là tình huống lòng tò mò của tôi dâng cao tới cấp bách, thật sự không còn chọn lựa nào nữa.
Lê ca thần bí đáp: “Khi nào trẫm vui, sẽ nói cho cô biết.” Thì ra anh ta lại là một người giữ miệng kín như bưng, dù tôi hỏi thế nào cũng không đáp. Chúng tôi trò chuyện vớ vẩn một lát, anh ta dặn tôi nhớ giữ ấm, sau đó cũng tới lúc rời đi.
Tôi ngồi trong phòng ngắm gió ngắm trăng mãi cũng chán, bèn tỏ ý muốn ra ngoài dạo chơi. Cung nữ bối rối thưa: “Sức khỏe hiện tại của nương nương chưa hồi phục… e rằng…” Thế nhưng tôi là người rất biết tận dụng quyền lực trong tay mình, cho nên cung nữ kia bị tôi bỏ lại Lệ Tâm cung. Bản thân tôi thì khoác áo ấm, dẫn đầu mấy cung nữ biết vâng lời đi khám phá hoàng cung phương bắc nổi tiếng giàu có ở cõi trần.
Cái cảm giác đờ đẫn trước lúc ngủ dậy của tôi vẫn chưa hoàn toàn tan đi hết. Tôi thẩn thơ đi mãi, đi mãi, không biết từ khi nào đã đặt gót lên một con đường đá trắng uốn lượn. Bên trái tôi lúc này là hàng liễu xơ xác che phủ một khoảng trời, bên phải tôi là mấy tảng đá con con nối dài tới một hồ nước rộng lớn. Tôi bần thần nhìn mặt hồ trong suốt kia, chợt nhìn thấy một người đàn ông cởi trần đang đứng ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo…
Người đó xõa tóc ngang vai, làn da màu lúa mạch. Phần dưới của anh ta tôi không nhìn thấy rõ, thế nhưng mấy suy nghĩ thú vị đang diễn ra trong đầu không khỏi khiến tôi phải nhìn người đàn ông đó chằm chằm.
Hiện tại đang là cuối đông, dù khí hậu nơi này không quá khắc nghiệt nhưng cũng không hề ấm áp. Người bình thường ra ngoài đều phải khoác thêm hai ba lớp áo, mấy cung nữ sau lưng tôi dù ăn mặc kín cổng cao tường nhưng cũng không khỏi lạnh run. Thế mà người đàn ông trước mặt lại đứng bất động trong làn nước rét, thoạt nhìn cũng không có dấu hiệu muốn rời đi.
Một vị nương nương khác sẽ cảm thấy nhìn chăm chú người khác không mặt áo là một điều khiếm nhã, thế nhưng cởi áo trước mặt người khác thật ra còn khiếm nhã hơn. Tuy nhiên tôi chỉ là một nương nương nửa mùa mới được thăng chức, bản thân lại là một kẻ ham vui, vì vậy mới bất chấp sự bất an của mấy cung nữ phía sau mà tiến về phía người đó.
Khi đến gần, tôi mới phát hiện người trước mắt có lồng ngực vô cùng rắn chắc, tuy nhiên không phải kiểu vai u thịt bắp như Lê ca. Anh ta cũng có một khuôn mặt khá đẹp mắt theo tiêu chuẩn của con người (dĩ nhiên vẫn kém thần tiên rất nhiều). Điều ấn tượng nhất trên gương mặt anh ta là đôi mắt sáng quắc đang trông về vô định, ẩn trong ánh mắt có chút buồn thương. Một cung nữ nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương nương, người đó chính là pháp sư đương nhiệm… “
Tôi “ừ” một tiếng tỏ rõ đã biết, trong lòng thầm khen vận may của bản thân. Thì ra người trước mắt chính là “Tuệ Gia” thoắt ẩn thoắt hiện trong lời nói của Lê ca. Tôi từng tưởng tượng vị pháp sư này hẳn là một nhân vật thần thông quảng đại, tuổi ngoài bốn mươi. Thế nhưng lúc này mới biết, anh ta chẳng những rất trẻ, khuôn mặt lại chẳng mang nét thần thông gì cho cam. Chưa kể, hành động phơi mình giữa làn nước lạnh của anh ta thật khiến tôi nghi ngại sự tỉnh táo của người này.
Tôi đứng đó được một lúc, ánh mắt của Tuệ Gia cuối cùng cũng phóng tới. Anh ta vừa nhìn thấy tôi đã nhíu chặt mày lại, cơ mặt run rẩy. Tôi quay sang hỏi cung nữ gần nhất: “Pháp sư trước giờ có bao giờ bị động kinh không?” Cung nữ đó sửng sốt đáp: “Bẩm nương nương, chưa từng… “ Tôi yên tâm tiến thêm bước nữa, thân thiện nói: “Ngài là Tuệ Gia?”
Người trước mặt không buồn đáp, ánh mắt lại một lần nữa hướng về nơi xa xăm ở bên kia hồ.
Cung nữ rụt rè nói: “Nương nương, pháp sư mỗi lần tiến cung thường có thói quen xuống hồ suy nghĩ. Ngài ấy cũng không thích tiếp xúc với phi tần… chúng ta…. Chúng ta nên đi thôi ạ.”
Tôi cảm thấy thất vọng vì cuộc gặp gỡ tình cờ này, đành miễn cưỡng rời đi.