Edit:Huyền Sung NghiBeta:Giang Tần"Thần Cổ Mặc Ngân bái kiến Hoàng Thượng". Cổ Mặc Ngân cúi người hành lễ.
Đại Yến Đế cười lãng một tiếng: "Cũng đừng hành đại lễ như vậy, hôm nay
ngươi là đại sự bắt quỷ trừ tà trong nội cung của trẫm, đến Thái Hậu
cũng nể mặt ngươi vài phần".
Nghe ra ý châm chọc trong lời nói
của Đại Yến Đế, Cổ Mặc Ngân ngượng ngùng cười một tiếng: "Hôm nay Hoàng
Thượng triệu kiến thần, chắc không chỉ đơn giản để khen ngợi thần chứ".
Đại Yến Đế thu lại nụ cười trên mặt, rút trên mặt bàn một quyển văn thư đưa cho hắn nói: "Thư từ biên quan đưa đến".
Cổ Mặc Ngân nhanh chóng lấy thư ra xem, trong lòng đã có tính toán:
"Khương tộc dù sao cũng là một quốc gia nhỏ bình thường, lại dám xâm
phạm biên giới lãnh thổ của nước ta, nên dạy dỗ họ một chút. Trong lòng
Hoàng Thượng... Có lẽ đã chọn được người thích hợp?"
Đại Yến Đế im lặng trong chốc lát, chợt hỏi: "Mặc Ngân, ngươi cảm thấy Diệp Hào là người như thế nào?"
Trong mắt tinh quang chợt lóe lên, Cổ Mặc Ngân vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Hoàng
Thượng hỏi là Diệp Đại tướng quân của Minh Vũ quốc quy thuận chúng ta?
Thần cho rằng Hoàng Thượng cho hắn đảm nhiệm chức Phiêu Kỵ tướng quân
chỉ là hư danh, trong lòng vẫn luôn đề phòng hắn, vì sao hôm nay lại
nghĩ đến hắn?"
"Ngươi chỉ cần nói hắn là người như thế nào". Vẻ
mặt Đại Yến Đế không nhìn ra vui buồn, nhưng đáy mắt lại đen đặc lại,
tựa hồ trong lòng đang tính toán chuyện gì.
Cổ Mặc Ngân cũng
không hỏi thêm nữa, nhớ lại biểu hiện ngày thường của người kia, trả
lời: "Thần đã quan sát người này được một thời gian, Diệp tướng quân là
người cực kỳ hiểu vị trí của mình, đều là người Minh Vũ quốc quy thuận
chúng ta, nhưng đối với Liễu thượng thư mà nói người này đến Đại Yến Đế
ta chỉ hai tháng ngắn ngủi đã bắt đầu kết bè kết phái, nhưng Diệp tướng
quân lại một mực giữ mình trong sạch, không hề tiếp xúc với những thứ cố ý lung lạc lòng người. Tuy nói người này có lúc lên lúc xuống, nhưng
khi lãnh binh đánh giặc lại có một thân bản lãnh. Dựa vào những gì thần
biết về hắn, hôm nay hắn đã quy thuân Đại Yến Đế của ta nhất định về sau sẽ chỉ cống hiến cho Đại Yến Quốc".
"Nếu trẫm lệnh cho Diệp
tướng quân đi xử lý một số chuyện nhỏ ở biên quan, Mặc Ngân ngươi cảm
thấy như thế nào?" Đại Yến Đế lại hỏi, có vẻ như đang hỏi hắn, nhưng
cũng như đang hỏi chính mình.
Biết rõ hắn chỉ có ý tưởng như vậy
thôi, khổng thể không có kế sách Mặc Ngân hắn nên giả vờ nghiêm túc nói: "Không nói đến chức vụ Phiêu kỵ của Diệp tướng quân chỉ là hư danh, đã
không có bao nhiêu người để hắn vào mắt, nhưng hắn lại có thân phân là
người của Minh Vũ quốc, trong triều có không ít đại thần bài xích hắn,
Lý Tiền Phong sợ sẽ là người đầu tiên không đồng ý". Đại Yến Đế khẽ nhíu mày, Cổ Mặc Ngân chuyển giọng: "Nhưng mà chuyện này cũng không phải là
không có cách giải quyết".
Đại Yến Đế đối với cách nói chuyện lúc cao lúc thấp của hắn tập mãi thành thói quen, chỉ nhàn nhạt ừ một
tiếng, như chờ hắn nói tiếp.
"Hôm nay Minh Vũ quốc tuy nói là đã
mất, nhưng quân đội của triều đình bị trục xuất vẫn còn đó, chỉ thay đổi từ thân phận họ Hầu tước thành thần dân của Hoàng Thượng, đất vẫn còn
nằm đó, chỉ thay đổi tên thành đất Yến của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng
lệnh cho Diệp tướng quân đi đối phó với Khương tộc xâm phạm lãnh, người
biết rõ nội tình sẽ nói là Hoàng Thượng trọng dụng Diệp tướng quân,
người dân Yến quốc không biết nội tình cũng sẽ rằng Diệp tướng quân là
một tướng quân bảo vệ quốc gia tốt, những lời đồn bên ngoài cũng sẽ ít
hơn một chút, những dư luận xấu của dân chúng Yến quốc cũng sẽ được sắp
xếp tốt. Hoàng Thượng chỉ cần nói muốn cho dân chúng Minh Vũ quốc gần
gũi hơn với Đại Yến quốc ta, cả triều chúng thần còn có lý do gì để phản đối".
Bá quan văn võ trong triều đều biết Khương tộc mặc dù cũng là một nước độc lập, nhưng so với Đại Yến quốc là một trời một vực, nói cách khác, lúc Đại Yến quốc cùng Minh Vũ quốc tập trung toàn lực giao
chiến, Khương tộc đã thừa dịp mà tiến vào. Để cho Diệp Hào vị tướng quân nổi tiếng đi bảo vệ biên cương trước sự xâm phạm của Khương tộc, là Đại Yến Đế cố ý làm cho người khác nhớ đến thân phận của hắn, xem như
chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
"A, thì ra Mặc Ngân ngươi cũng biết đến chuyện tin đồn. Trẫm nói ngươi cả ngày giả thần giả quỷ, đối
với những chuyện bên ngoài không quan tâm lắm". Đại Yến Đế cười đến vui
vẻ.
Cổ Mặc Ngân đơn giản liền ôm quyền, mặc dù nghiêm trang,
nhưng vẫn thong dong thanh thản: "Thần sẽ vì Hoàng Thượng tận tụy tới
chết mới thôi, mọi chuyện không dám để Hoàng Thượng phiền lòng. Ngoài
lời đồn Diệp tướng quân cùng những quan viên Minh Vũ quốc vì ham vinh
hoa phú quý mà khiến cho quân đội triều đình quy thuân Đại Yến ta, quả
thật là bán chủ cầu vinh, nhát gan sợ chết, dân chúng Yến quốc cũng coi
thường. Nếu Diệp tướng quân có thể tự mình xin đi hành quân đi xử lý
chuyện Khương tộc xâm phạm lãnh thổ ta, những lời dị nghị đối từ dân
chúng sẽ ít đi, đối với những thành kiến của dân chúng Yến quốc cũng sẽ
giảm đi".
"Ha ha, trẫm cho rằng Mặc Ngân ngươi cả ngày chỉ biết
dạy học cho Hiên nhi, hoặc là tại hậu cung lập đàn bắt quỷ, thật sự là
lãng phí tài năng của ngươi, tính toán của ngươi đúng là không có sơ hở, tốt, rất tốt. Nhưng mà khổ sở của ngươi bây giờ cũng không thể oán hận
trẫm, cái gì lập đàn làm phép chín chín tám mươi mốt ngày đều là chuyện
ngươi bịa đặt ra với Thái Hậu, cũng không phải trẫm đẩy ngươi vào khổ
ải". Vừa nói Đại Yến Đế vừa đứng lên, nghĩ đến Cổ Mặc Ngân nho nhã ôn
nhuận mỗi ngày giả thần giả quỷ lừa gạt người, trong lòng cảm thấy rất
tức cười.
Cổ Mặc Ngân giả bộ nhức đầu, lấy tay đè lên trán, thở dài nói: "Ai, Hoàng Thượng nhưng lại làm khổ thần".
"Trẫm thấy ngươi cả ngày giả thần giả quỷ tự đắc tự tại..."Đại Yến Đế lướt mắt nhìn hắn, khóe miệng khẽ cong lên.
Khi lâm triều, Đại Yến Đế đem chuyện Khương tộc bên cạnh xâm phạm lãnh nói ra, Diệp Hào cũng là một trong số phần đông tướng quân chủ động xin đi
đánh giặc, Đại Yến Đế tựa hồ suy nghĩ hồi lâu, có chút khó xử đem việc
này giao cho Phiêu kỳ tướng quân Diệp Hào, mọi người thổn thức, phản đối chiếm đa số. Đại Yến Đế một câu trực tiếp làm cho đám đông đang ổn ào
chặn lại.
Quyết định lần này của trẫm là công bằng, Diệp tướng
quân thân kinh bách chiến, kinh nghiêm phong phú, các ngươi có thể so
với hắn sao?
Trong lòng mọi người đều biết rõ chuyến đi này không cần thân kinh bách chiến, là Hoàng Thượng cố ý như vậy, nên không dám
nói gì thêm.
Diệp Hào nhận được sự trọng dụng của Đại Yến Đế,
trong lòng vui sướng đồng thời càng thêm cảm kích, chuẩn bị đơn giản,
Diệp Hào suất lĩnh hơn ngàn binh mã đi Biên Thành, mà kết quả đã sớm nằm trong dự liệu. Không đến hai tháng, tin Diệp Hào thắng trận được truyền về, tất cả Khương tộc đều đầu hàng, thề sẽ không dám xâm phạm một tấc
đất của Đại Yến quốc.
Đại Yến Đế vui mừng, ban thưởng vô số.
Chính điện Trường Nhạc cung.
"Sương nhi, Diệp tướng quân đánh thắng trận, ngươi có vui không?" Đại Yến Đế cười hỏi, dùng một tay ôm cả vòng eo của nàng.
"Hoàng Thượng, thần thiếp không biết cảm tạ người bằng cách nào, vì đã cho phụ thân cơ hội lập công". Diệp Linh Sương dựa vào vai hắn, thanh âm ôn
nhu.
Đại Yến Đế thấy nàng có bộ dáng con chim nhỏ nép vào lòng hắn,
vui vẻ nói: "Không cần cảm tạ trẫm, muốn cảm tạ thì cảm tạ chính ngươi,
ai bảo trẫm thích ngươi nhiều như vậy".
Khóe miệng Diệp Linh
Sương khẽ cong lên thành nụ cười đẹp mắt, khóe miệng kia vểnh vểnh làm
cho
Đại Yến Đế nhìn không được liền cúi đầu xuống hôn, chỉ là người còn
chứ kịp cúi xuống đã bị tiếng ồn ào bên ngoài cắt đứt, mơ hồ nghe thấy
tiếng khiển trách của Lý Phúc Thăng.
"Lý Phúc Thăng, chuyện gì ồn ào thế?" Đại Yến Đế cực kỳ không vui, ngữ khí mang theo băng lãnh.
"Hoàng Thượng, nô tài đáng chết, lại để cho tiện tỳ ăn gan chó dám gây ồn ào,
nô tài sẽ đuổi nàng đi ngay". Lý Phúc Thăng gấp rút đáp.
"Hoàng
Thượng, nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo". Ngoài điện không biết
cung nữ của điện nào nói lớn. Lập tức là tiếng quát khẽ của Lý Phúc
Thăng, mơ hồ có tiếng của mấy người Vân Kiều chộn rộn tức giận.
Mày Đại Yến Đế nhíu chặt lại, môi mỏng khẽ nhếch lên. "Hoàng Thượng, có thể có chuyện quan trọng, nếu không cũng sẽ không tìm đến nơi này, bằng
không cứ cho tỳ nữ kia tiến vào bấm báo". Diệp Linh Sương vỗ vỗ tay,
nói, trên mặt mang theo ý cười ôn như.
Vẻ mặt căng thẳng của Đại
Yến Đế vì lời nói của nàng mà trở nên nhu hòa hơn, hôn lên trên trán của nàng, cười yếu ớt, nói: "Theo ý ngươi".
"Lý Phúc Thăng, cho cung nữ kia vào đây cho trẫm". Đại Yến Đế hướng ra cửa hạ lệnh.
Chỉ trong chốc lát, Lý Phúc Thăng cúi đầu đi đến, sau lưng có một cung nữ
đi theo, nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Hinh phi, lập tức quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ biết không nên quấy rầy Hoàng Thượng và nương nương nghỉ ngơi,
nhưng mà, nhưng mà An Mỹ nhân nàng không chờ được, cầu xin Hoàng Thượng
đến gặp chủ tử lần cuối cùng, nô tỳ van xin Hoàng Thượng". Nói xong nàng dập đầu thật mạnh xuống đấy, chỉ một lát trên đầu đã bị chảy máu.
Người này là tỳ nữ Châu Ngọc ở bên cạnh An Mỹ nhân, An Mỹ nhân là người từ
một năm trước tại Trường Nhạc cung trượt chân nên bị xảy thai, sức khỏe
liền suy sụp, không nghĩ đến hôm nay lại ngày đèn cạn dầu kiệt sức.
Diệp Linh Sương nghe qua lời nàng nói trong lòng âm thầm kinh hãi, không
nghĩ đến chỉ mới một năm, An Mỹ nhân có thể suy sụp đến như vậy sao?
Tròng lòng xẹt qua một tia phiền muộn, không biết vì nàng ta hay vì lý
do khác.
"An Mỹ nhân?" Đại Yến Đế đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra người trong lời nói của Châu Ngọc là ai, trong mắt xuất hiện
chút không vui: "Thân thể không khỏe nên tìm thái y mới đúng, sao lại
đến đây quấy rầy trẫm?"
"Hoàng Thượng, An Mỹ nhân thật sự không
qua được, cầu xin ngài gặp mặt chủ tử lần cuối, An Mỹ nhân rất muốn gặp
mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng van xin ngài". Châu Ngọc không ngừng van
xin nói, trong mắt hoàn toàn sương mù.
Đại Yến Đế thờ ơ, nhìn lướt qua Lý Phúc Thăng, Lý Phúc Thăng lập tức hiểu ý tiến đến, bắt lấy Châu Ngọc kéo ra khỏi điện.
Châu Ngọc giãy giụa, gấp rút hướng đến Hinh phi bên cạnh Hoàng Thượng cầu
xin: "Hinh phi nương nương, nô tỳ biết hiện tại Hoàng Thượng sủng ái
ngài nhất, cầu xin ngài nói giúp với Hoàng Thượng, van xin ngài. Cầu xin ngài...". Lời còn chưa dứt đã bị Lý Phúc Thăng kéo ra bên ngoài điện.
Sắc mặt Đại Yến Đế lạnh băng, hai mắt thăm trầm. "Hoàng Thượng, ngài..."
Diệp Linh Sương còn đang muốn nói cái gì, Đại Yến Đế quay đầu mạnh nhìn
nàng, trong mắt từng đợt băng lãnh, "Ngươi muốn nói cái gì?"
Diệp Linh Sương bị hàn ý trong mắt hắn làm cho cả kinh, thấy hắn thẳng tắp
nhìn mình chằm chằm, thở dài nói: "Thiếp muốn nói... Thiếp không muốn
Hoàng Thượng đi".
Sắc mặt Đại Yến Đế hòa hoãn, chầm chậm ôm chặt
nàng, hai tay càng ngày càng ôm chặt: "Vừa rồi nếu ngươi dám nói muốn
trẫm đi gặp nàng, trẫm thật sự sẽ bị ngươi làm tổn thương, thật may
là... Thật may là ngươi không nói..."
Cằm đặt trên vai nàng, nam
nhân nói nhỏ bên tay nàng: "Sương nhi, trẫm vốn là một người vô tình,
nếu đã là một người sắp chết, trẫm còn đến gặp lần cuối làm gì, gặp rồi
cũng không thay đổi được điều gì. Nữ nhân hậu cung nhiều như vậy, trẫm
không thể người nào cũng để tâm. Ngươi hiểu được chứ?"
Tựa hồ thân thể Diệp Linh Sương khẽ run, nỉ non nói: "Nhưng là Hoàng Thượng...Thiếp sợ hãi...".
"Sương nhi không cần phải sợ. Trẫm đối với tất cả mọi người vô tình, duy nhất đối với ngươi không giống như vậy".
Đôi mắt Diệp Linh Sương nhìn chằm chằm vào bình hoa đối diện, giống như
không hiểu cũng không muốn hiểu, nói nhỏ: "Như vậy là tốt rồi... Là tốt
rồi...".
Ngày kế tiếp, Cam Tuyền cung nhận được tin tức An Mỹ
nhân không còn. Dù sao cũng chỉ là một An Mỹ nhân, ai lại quan tâm, bất
quá chỉ là có thêm chuyện để nói sau bửa ăn thôi. Chỉ là, có thêm một
tin tức khác làm cho người nghe phải khiếp sợ.
Thương Loan Điện
"Quan Sung viện có thai rồi?" Đại Yến Đế ném bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng chăm chú vào Lý Phúc Thăng đang bẩm báo.
Lúc Lý Phúc Thăng nghe được tin này cũng kinh ngạc hồi lâu, lúc này thấy vẻ mặt cổ quái của Đại Yến Đế, chính mình vội vàng gật đầu nhẹ, trong lòng vì một Quan Sung viện đột nhiên mang thai lắc đầu tiếc hận.
"Lý Phúc Thăng, các phi tần sau khi trẫm sủng hạnh đều ngoan ngoãn uống thuốc bổ kia?" Đại Yến Đế âm thanh cực lạnh.
Lý Phúc Thăng gắt gao gật đầu, liên tục không ngừng nói: "Từ năm ngoái khi xảy ra chuyện An Mỹ nhân bất ngờ mang thai, nô tài mỗi lần đều sẽ đích
thân giám xác các phi tần uống thuốc, ngoài trừ Hinh phi theo sự phân
phó của Hoàng Thượng thay đổi thuốc, còn lại đều sử dụng thuốc như ban
đầu".
"A, mấy tháng trước trẫm rõ ràng chỉ sủng hạnh nàng một hai lần do nhớ đến tình xưa nghĩ cũ đối với nàng. Nữ nhân này lại có thể
không an phận, dám cho trẫm cắm sừng" Vừa dứt lời, một khối nghiên mực
trên bàn bị hắn ném bay nằm trên đất.