Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Điều Tra Thực Hư


trước sau

Edit: Nguyệt Sung Dung

Beta: Ka Thái Hậu

Diệp Linh Sương chớp đôi mắt sưng đỏ lắc đầu một cái, "Thiếp cũng không biết, chỉ biết được bọn tỳ nữ của Thượng Y cục động tay chân lên quần áo của nhũ mẫu. Không dối gạt Hoàng Thượng, từ lần trước phát hiện Thụy nhi có chút khác thường, thiếp liền hoài nghi có người gây bất lợi cho Thụy nhi, khổ nổi không có chứng cớ, không dám ở trước mặt Hoàng Thượng khua môi múa mép. Thiếp sai Vân Kiều âm thầm dò xét một phen, mới vừa rồi Vân Kiều từ Thượng Y cục đặc biệt đi chỗ hạ nhân giặt quần áo phát hiện một chút cỏ kỳ quái. Hoàng Thượng còn nhớ thiếp thích xem sách thuốc không? Thiếp vô tình nhìn thấy loại cỏ kia trong sách... cỏ kia... cỏ kia là..."Người Diệp Linh Sương hơi lay động, giống như là ẩn nhẫn bi ai cùng hoảng sợ cực lớn.

Đại Yến Đế cau mày, đã sáng tỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, vuốt một cái, trong ôn nhu mang theo một phần lệ khí, "Sương nhi, chuyện này trẫm làm chủ cho nàng, dám đả thương hoàng nhi của trẫm, trẫm tuyệt đối không nhân nhượng!"

Quay đầu một cái, nhìn về phía Lý Phúc Thăng đang đứng ngây ngô, "Hinh phi nói đều nghe rõ?"

Lý Phúc Thăng vội vàng tiến lên một bước, "Hoàng Thượng, nô tài lập tức cho người đi Thượng Y cục tra rõ chuyện này".

"Sợ rằng chuyện để lâu sẽ có biến, không cần âm thầm dò xét, trẫm muốn đích thân điều tra kĩ chuyện này ngay bây giờ!"

Trên mặt Đại Yến Đế bày một tầng băng sương, "Lập tức để Trương Tử Nghi đi cùng, ngươi mang theo mấy thái giám cơ trí". Phân phó Lý Phúc Thăng xong, Đại Yến Đế ôm eo Diệp Linh Sương đi ra ngoài, "Sương nhi cùng trẫm đi xem rốt cuộc là ai dám ăn gan hùm mật gấu!"

"Hoàng Thượng, nô tài lập tức chuẩn bị long liễn." Lý Phúc Thăng nói, định phân phó người chuẩn bị.

Đại Yến Đế đưa tay ngăn lại, "Không cần, Hinh phi lúc tới không ngồi xa liễn sao, trẫm nếu ngồi long liễn, chẳng lẽ để cho Hinh phi đi phía sau." Lý Phúc Thăng thấy biểu tình Đại Yến Đế không vui, nhỏ giọng đáp vâng.

Đoàn người đi theo Đại Yến Đế đi thẳng đến Thượng Y cục.

Trương Tử Nghi không biết xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng lại bày trận thế lớn như vậy, không khỏi nhìn Lý Phúc Thăng một chút. Cặp mắt Lý Phúc Thăng tà tà liếc qua, hướng về phía Hinh phi, Trương Tử Nghi nhất thời hiểu rõ, chuyện này nhất định có liên quan tới cung chủ Trường Nhạc cung.

"Hoàng Thượng, Thượng Y cục là nơi thấp kém dơ bẩn quả thực không thích hợp Hoàng Thượng đi, không bằng Hoàng Thượng ở bên ngoài nghỉ ngơi, nô tài dò hỏi chuyện bên trong xong rồi báo cho Hoàng Thượng biết được không?"

"Thấp kém dơ bẩn?" Đại Yến Đế liếc mắt nhìn Lý Phúc Thăng một cái, "Long bào của trẫm, áo choàng của Thái Hậu đều giặt ở nơi đó, có gì thấp kém? Trẫm hiện giờ còn muốn ở nơi thấp kém kia xử tử người có ý đồ tổn thương Thụy nhi!"

"Vâng, vâng, Hoàng Thượng nói phải, nô tài lắm mồm". Lý Phúc Thăng chỉ hận mình xen vào nhiều chuyện.

Đi tới cửa viện của Thượng Y cục, hai thái giám quen mắt đứng ở cửa, thấy đoàn người oanh oanh liệt liệt, vội vàng hành lễ với hai người đi đầu, "Nô tài An Đức Tử/ Ngô Đoàn tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an, tham kiến Hinh phi, Hinh phi nương nương kim an".

Đại Yến Đế kinh ngạc nhíu mày, nhìn về phía nữ tử bên cạnh, "Sương nhi, nàng để bọn họ chờ ở chỗ này?"

"Hoàng Thượng, thiếp cũng không biết, sau khi thiếp nghe Vân Kiều tra ra độc thảo thì nổi giận, chỉ một lòng tìm Hoàng Thượng làm chủ cho thiếp, những thứ khác lại không suy nghĩ nhiều".

Diệp Linh Sương trả lời, cau mày nhìn hai người trước mắt, "An Đức Tử, Ngô Đoàn, hai ngươi không canh chừng ở Trường Nhạc cung, chạy tới Thượng Y cục làm gì?"

"Bẩm nương nương, Vân Kiều đã nói chuyện này với nô tài, ác nhân có ý đồ tổn thương Tam Hoàng Tử tuyệt đối không thể bỏ qua! Nô tài thấy nương nương không suy nghĩ chút nào liền đi Thương Loan điện, vậy người âm thầm làm ra chuyện này nhất định sẽ hoài nghi, cho nên nô tài cùng Ngô Đoàn thương lượng ở chỗ này đợi, thay nương nương nhìn chằm chằm những người trong lòng có quỷ. Nô tài cả gan làm ra quyết định này, nương nương nếu trừng phạt, nô tài cũng không có câu oán hận nào!" An Đức Tử quỳ xuống, mặt đầy quật cường, Ngô Đoàn ít nói, nhưng cũng có thái độ kiên định.

"Các ngươi càng ngày càng to gan rồi, là bổn cung cho các ngươi ăn gan báo?" Diệp Linh Sương nghiêm nghị trách cứ. Đại Yến Đế kéo kéo nàng đến bên cạnh mình, "Sương nhi, trẫm biết trong lòng nàng đang bứt rứt, nhưng những nô tài này cũng là trung thành, tội gì nổi giận, trẫm đã nói đợi lát nữa tra ra chân tướng, nhất định sẽ không buông tha kẻ hại người đó".

Diệp Linh Sương hít thở bình thường trở lại, ngước mắt nhìn Đại Yến Đế, "Hoàng Thượng cho dù là tốt cho thần thiếp, nhưng nếu mặc cho bọn họ tự chủ trương như vậy, một ngày nào đó sẽ có lòng làm chuyện xấu".

"Được rồi, trở về nàng tỉ mỉ phạt bọn họ là được, nàng muốn thế nào trẫm cũng theo nàng. Hôm nay để chuyện này qua một bên trước đã."

Đại Yến Đế vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng bình tĩnh, nhìn về phía hai người đang quỳ dưới đất, ánh mắt lại biến thành khí thế bức người như trước, "Nếu các ngươi một mực ở chỗ này đợi, vậy có thấy người nào lén lút không?"

An Đức Tử suy nghĩ một chút mới nói: "Bẩm Hoàng Thượng! Thời gian ngắn ngủi nương nương đi tìm Hoàng Thượng chỉ có năm người đi vào. Một người là tỳ nữ Xảo Nhi bên người Lý Quý nhân, một người là tiểu thái giám Hắc Tử trong cung Ngạn phi nương nương, còn có ba người, là hai cung nữ và một tên thái giám. Nhưng nô tài thấy lạ mắt, không biết người trong cung nào, nhìn giống như là hạ nhân mới được bố trí cho tú nữ nhập cung. Nô tài giả vờ tản bộ vu vơ bên này, vô tình nhìn qua, phát hiện ba người kia cùng Xảo Nhi đều cầm cung trang sang trọng của các chủ tử, chỉ có tiểu thái giám Hắc Tử trong cung của Ngạn phi thì cầm cung trang, bên dưới cung trang còn đệm thêm một số xiêm áo đem đi giặt của hạ nhân. Có lẽ bị nô tài phát hiện, những người đó đều chỉ đưa xiêm áo dơ cho Thượng Y cục rồi rời đi, không có dừng lại lâu. Mà Vân Kiều cũng cầm xiêm áo dơ của hạ nhân qua bên đó, thuận tiện theo dõi động tĩnh bên đó, cho đến bây giờ vẫn chưa đi ra." An Đức Tử nói xong, chung quanh một mảnh ngột ngạt.

Đại Yến Đế nhìn hắn hồi lâu, trong mắt lộ ra tán thưởng, "Hinh phi có thể có nô tài thông minh, trung thành như ngươi, trẫm cũng yên tâm."

An Đức Tử chẳng qua chỉ cúi thấp đầu, "Hinh phi đối đãi với nô tài rất tốt, nô tài đương nhiên muốn toàn tâm toàn lực làm việc cho chủ tử. Chuyện lần này, chủ tử gạt đám người nô tài, chỉ âm thầm điều tra với Vân Kiều, đó là do nô tài làm còn chưa đủ, nương nương vẫn không yên tâm để nô tài giúp nương nương".

"An Đức Tử... ngươi..." Diệp Linh Sương khẽ thở dài một cái.

Sắc mặt Đại Yến Đế nhu hòa rất nhiều, cánh tay ôm eo nàng một cách tự nhiên, "Thở dài cái gì? Có hạ nhân trung thành như vậy, sau này nên trọng dụng nhiều hơn, không nên để bọn hạ nhân cảm thấy nàng làm chủ một cung, một chén nước bưng không đều, có chút thiên vị".

Đôi mắt Diệp Linh Sương hơi ảm đạm, "Nhưng thiếp sợ, tri nhân tri diện bất tri tâm, Hoàng Thượng có còn nhớ Mặc Nguyệt? Từ khi tiến cung nàng ta luôn ở bên cạnh thiếp, trong tất cả mọi người, thiếp tin tưởng nàng ta nhất, chuyện gì cũng giao cho nàng ta làm, quay đầu lại, thế nhưng nàng ta lại... phản bội thiếp". Càng nói càng vô lực, đau đớn trong mắt từng chút một tuôn ra ngoài.Đại Yến Đế thương tiếc cầm tay nàng, "Có một hai nô tài trung thành cũng đủ rồi, trẫm thấy Vân Kiều cùng An Đức Tử cũng không tệ, là người có thể tin tưởng".

Thúy Hoàn cùng Bội Hoàn vẫn đi theo Hinh phi đến giờ, cuối cùng cũng biết được đại khái là có người hại Tam Hoàng Tử, mà Hinh phi cũng không nói chuyện này với bọn họ, chỉ để cho một mình Vân Kiều âm thầm điều tra.

Bội Hoàn
cúi thấp đầu, trong lòng có chút mất mát, nhưng nàng không trách chủ tử. Đều là do Mặc Nguyệt hại chủ tử không dám tùy tiện tin tưởng người khác, Mặc Nguyệt kia là người lang tâm cẩu phế, vì chuyện riêng của mình mà phản bội tình nghĩa chủ tớ nhiều năm!

Chưởng sự ma ma của Thượng Y cục nghe nói Hoàng Thượng cùng Hinh phi đang thịnh vinh sủng tự mình đến chỗ này, lập tức ra tiếp giá, để cho tất cả các tỳ nữ đang giặt quần áo trong Thượng Y cục cũng lánh đi chỗ khác, rất sợ bọn họ làm loạn xúc phạm long nhan.

Mà Vân Kiều nghe Hinh phi cùng Đại Yến Đế đến chỗ này, mới trở lại sau lưng Hinh phi. Ngay lúc người khác không có chú ý, mắt nhìn Hinh phi nháy ba cái, Hinh phi không dấu vết dời ánh mắt đi, trong mắt xẹt qua lãnh ý.

Vương ma ma một mực khom người, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng. "Hoàng Thượng, nơi này chính là ao nước chuyên giặt quần áo của hạ nhân." Vương ma ma chỉ ao nước ngoài cùng của ba ao lớn.

Nước trong ao có chút đục ngầu, Đại Yến Đế khẽ nhíu mày một cái. "Tất cả xiêm áo bẩn của hạ nhân đều giặt ở đây?" Đại Yến Đế nhàn nhạt hỏi.

Vương ma ma cúi đầu cúi người, cung kính trả lời: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, đây là chỗ của những nô tài hầu hạ chủ tử giặt giũ quần áo, bên phải chuyên dành để các đại cung nữ chuẩn bị, còn bên trái là để cho các hạ nhân cấp thấp giặt giũ quần áo, là do các ma ma cùng công công quản chế thống nhất cách một đoạn thời gian sẽ đưa đến giặt giũ."

Trả lời xong, trên trán của Vương ma ma đã có mồ hôi lạnh rỉ ra, nhưng không dám lỗ mãng lau đi, chỉ mặc cho từng giọt mồ hôi chảy xuống, chảy theo tóc mai đến cằm.

Thiên đại chủ tử lại đến góc xó xỉnh này, nhất định là có người ở Thượng Y cục đã làm ra chuyện gì rồi. Vương ma ma ngây ngốc ở hậu cung đã nhiều năm, đương nhiên cũng có chút ánh mắt, hai vị chủ này mặt lạnh lùng, tiếp nữa bọn họ chắc sẽ không có trái ngọt mà ăn.

"Nhũ mẫu hầu hạ Tam hoàng tử của Trường Nhạc cung là ở ao nào giặt giũ?" Thời điểm Đại Yến Đế hỏi nhìn Lý Phúc Thăng một cái. Lý Phúc Thăng hiểu ý, đi tới chỗ ba cái ao đó nhìn tỉ mỉ.

"Bẩm... Hoàng Thượng, là cái áo phía bên phải". Vương ma ma cẩn thận nói, "Bởi vì nhũ mẫu thân phận cao hơn những hạ nhân khác nên cũng quy về chỗ của các Đại cung nữ".

Đại Yến Đế nhìn chằm chằm Lý Phúc Thăng dưới ao, thanh âm không có chút phập phồng, "Lý Phục Thăng, có phát hiện gì không?"

"Hoàng Thượng." Lý Phúc Thăng vội vàng quay đầu, "Nô tài đúng là có thấy được một ít cỏ dại dưới ao, chẳng qua là trong ao hơi sâu lại đục, không thấy rõ ràng lắm".

Vương ma ma thấy đại chủ Đại Yến Đế này huy động nhân lực vì những thứ cỏ dại dưới ao kia, trong lòng không khỏi buông lỏng một chút, nhanh chóng tiếp lời Lý Phúc Thăng: "Bẩm Hoàng Thượng, những thứ cỏ kia là do các tiểu thái giám chuyên phụ trách vận chuyển nước trong hoàng cung thuận tiện mang vào cung, dường như tên là Hương Tử Minh. Lúc giặt quần áo có thêm loại cỏ này thì vết bẩn sẽ dễ dàng làm sạch. Lão nô cũng chỉ cho phép các tỳ nữ giặt giũ quần áo của các cung nữ thái giám dùng loại cỏ này, bởi vì loại cỏ này tuy thơm nhưng lão nô sợ các chủ tử ở hậu cung không thích mùi này, không dám tùy tiện sử dụng".

Đại Yến Đế ồ một tiếng, khẽ nâng giọng, "Không biết Hương Tử Minh là ai đề nghị với ma ma, biện pháp này thật đúng là không tệ".

Tựa tiếu phi tiếu như vậy khiến trong lòng Vương ma ma lộp bộp một chút, không dám giấu giếm, chỉ một mực cung kính nói thật, "Mặc dù trí nhớ lão nô không tốt lắm, nhưng chuyện này lại nhớ rõ, là tiểu thái giám Hắc Tử ở cung Ngạn phi trong lúc vô tình đưa quần áo bẩn đến có nhắc tới. Bởi vì dáng dấp Hắc Tử tương đối đen, lão nô cũng chỉ nhớ hắn. Sau đó, lão nô cũng chỉ nói với các thái giám phụ trách đưa nước, không nghĩ tới thái giám phụ trách đưa nước kia lại thật sự mang tới rất nhiều. Lão nô để cho tỳ nữ dùng, cảm thấy không tệ nên vẫn dùng".

"Hiện giờ thứ đang bỏ trong ao, trẫm ngược lại muốn nhìn một chút đây là cỏ gì." Đại Yến Đế chắp tay đứng cách ao một trượng, lạnh lùng nói.

Vương ma ma nào dám chậm trễ, vội chỉ thị hai tỳ nữ cường tráng rút cái nút gỗ trong ao ra, xả hết nước. Đợi đến khi nước trong ao chỉ còn gần một nửa, Lý Phúc Thăng phất phất tay với hai tiểu thái giám, tiểu thái giám lập tức nhảy vào trong ao, cắt mấy khúc cỏ dại trong ao vớt lên, giao cho Lý Phúc Thăng, Lý Phúc Thăng liền dùng khăn lụa gói kỹ lại, đứng bên người Đại Yến Đế.

Đại Yến Đế chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương ma ma, "Hiện giờ có dự trữ cỏ này không?"

"Có có". Vương ma ma luôn miệng nói, rất nhanh sai người đem một thùng gỗ tới, bên trong là một mảnh màu xanh.

"Hoàng Thượng, lão nô sợ Hương Tử Minh này bị héo, nên để cho người nghiền nát, thêm nước nào, khi dùng thì đổ vào trong ao".

Vương ma ma giải thích, len lén liếc nhìn Đại Yến Đế mấy lần, không dám ngẩng đầu quá cao. Chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, giống như ngậm hai miếng băng mỏng, nhanh chóng cúi đầu xuống, mồ hôi sau lưng nhễ nhại.

"Trương Tử Nghi đi Thượng Y cục gọi mấy người Tiết Thái y, Lý Thái Y tới đây." Đại Yến Đế nói.

"Thuộc hạ lĩnh mệnh". Trương Tử Nghi nói một câu dứt khoát ngắn gọn, mấy bước đã rời khỏi Thượng Y cục.

"Sương nhi, không nên gấp, chân tướng chuyện này rốt cuộc như thế nào, trẫm sẽ bóc trần từng cái một". Đại Yến Đế nói với Hinh phi, nắm tay nàng ngồi xuống hai cái ghế đã sớm được hạ nhân chuẩn bị.

"Hết thảy do Hoàng Thượng làm chủ." Diệp Linh Sương nắm bàn tay của hắn, nhưng thân mình có chút run rẩy, "Hoàng Thượng, thiếp có chút sợ hãi".

Đại Yến Đế cười khẽ một tiếng, nhưng trong nụ cười lại chứa lãnh ý thấu xương, "Chớ sợ, bất kể kẻ sau lưng là ai, lần này... trẫm quyết không khoan dung!"

Diệp Linh Sương đáp một tiếng, rũ xuống cặp mắt có ác quang xẹt qua...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện