Edit: Mị Đức tầnBeta: Thiên P hiHắc Tử
thay đổi lời nói của mình, cắn ngược lại cung nữ Tú Trúc bên cạnh Kỳ Quý phi. Đại Yến Đế nghe xong lời này, tức giận. "Lúc trước gắt gao cắn
chặt Ngạn phi không tha, lúc này lại cắn Tú Trúc của Đan Nguyệt cung,
ngươi cẩu nô tài kia lại dám ở trước mặt Trẫm đùa giỡn Trẫm!"
"Hoàng thượng! Thiếp chưa bao giờ sai sử cẩu nô tài kia làm chuyện gì, thiếp
lấy đầu của mình ra bảo đảm!" Thấy Đại Yến Đế không tin, Ngạn phi vội
vàng chống chế.
Thái giám Hắc Tử quỳ trên mặt đất, đè nén khủng
hoảng và e ngại trong lòng, phụ họa nói: "Hồi Hoàng thượng, những lời mà nô tài nói đều là thật, tuyệt không có nửa câu lừa gạt."
Đại Yến Đế thấp giọng quát một tiếng, "Ngươi cẩu nô tài kia, nói chuyện trước
sau không đồng nhất, còn dám nói là không lừa gạt Trẫm, nói khoác không
ngượng miệng?!"
Hắc Tử không ngừng dập đầu, dập đầu đến máu chảy
không ngừng nghỉ, "Lúc trước là nô tài bị đầu heo che mất tâm mới có ý
đồ hãm hại Ngạn phi nương nương. Đúng là nô tài sợ, sợ xuống địa ngục bị tuốt đầu lưỡi, sợ xuống vạc dầu. Khi nô tài tiến cung trong nhà vẫn còn có đứa nhỏ, nô tài không muốn vì mình khi còn sống làm sai chuyện gây
họa đến con cháu của mình." Hắc Tử khóc lóc nức nở, nước mắt và máu từ
trên trán chảy xuống hòa vào nhau, thoạt nhìn rất kinh khủng. Diệp Linh
Sương khẽ quay đầu dời đi ánh mắt của mình.
Đại Yến Đế lạnh lùng
nhìn thái giám kia phủ phục quỳ trên mặt đất, "Lý Phúc Thăng, gọi Kỳ Quý phi và cung nữ Tú Trúc của Đan Nguyệt cung đến đây, hôm nay Trẫm muốn
làm rõ mọi việc, không thể qua loa." Thấy thân mình Hắc Tử cứng ngắt,
hắn sâu kín cười một tiếng, "Ngươi cẩu nô tài kia, đừng tưởng ngươi nói
gì Trẫm cũng tin."
Hắc Tử khóc ròng nói: "Nô tài biết tội chết khó tránh, tuyệt không giấu giếm Hoàng thượng nữa."
Thời điểm Kỳ Quý phi đến, vẻ mặt ung dung, ánh mắt "vô tình" nhìn Ngạn phi
đang đứng bên, ánh mắt sáng rực, trong mắt lộ vẻ thâm ý.
Cho đến
khi hành lễ với Đại Yến Đế, vẻ mặt của Kỳ Quý phi mê mang nhìn chung
quanh một vòng, bị trận thế này hù sợ, "Không biết Hoàng thượng gọi
thiếp và Tú Trúc đến là có chuyện gì muốn hỏi?"
Ánh mắt Đại Yến
Đế lãnh đạm lướt qua Kỳ Quý phi, trực tiếp nhìn Tú Trúc đang cúi đầu
đứng phía sau, không đếm xỉa tới nàng ta hỏi, "Bên cạnh Kỳ Quý phi là tỳ nữ Tú Trúc?"
"Hồi Hoàng thượng là nô tỳ." Tú Trúc không chút
hoang mang trả lời, trong mắt chợt lóe lên tia khẩn trương lại tiết lộ
cảm xúc của mình.
"Ngươi có nhận ra thái giám đang quỳ trên mặt đất?" Đại Yến Đế vào thẳng chủ đề.
Tú Trúc thoáng trầm mặc, nhìn người nọ một cái, trả lời: "Nô tỳ biết, đây
là thái giám của Thần Hi cung hầu hạ bên người Ngạn phi, hình như gọi là Hắc Tử."
Đại Yến Đế lười lặp lại lần nữa, trực tiếp để Hắc Tử và Tú Trúc giằng co với nhau.
Sắc mặt Tú Trúc đại biến, "Ngươi nói bậy, khi nào ta sai ngươi làm chuyện
này! Cho dù chủ tử ngươi đắc tội, cũng không cần vu oan cho nương nương
của Đan Nguyệt cung ta!"
Hắc Tử không tranh luận nhiều, trực tiếp mang tiền hối lộ lúc trước của Tú Trúc cho y ra, trong hà bao là vài
đỉnh bạc vụn, còn có mấy cây trâm và khuyên tai thượng hạng. Đối với một nô tài như Hắc Tử mà nói đây là một khoản tiền tài lớn, mà cây trâm và
khuyên tai kia qua xác định cũng là từ Đan Nguyệt cung mà ra. Chứng cứ
vô cùng xác thực!
"Tú Trúc, tiện tỳ này sao ngươi dám giấu bản
cung làm chuyện độc ác, hại Tam hoàng tử như vậy?" Trong mắt Kỳ Quý phi
là khiếp sợ thêm bi thống, tức giận đến đỏ mắt.
Đại Yến Đế bên
cạnh vẫn trầm mặc không nói, còn Diệp Linh Sương thì nghiêm túc đứng một bên nhìn, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.
Tú Trúc thay đổi vẻ
mặt mấy lần, cuối cùng bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, "Nương nương, nô
tỳ thực xin lỗi ngài! Chuyện này là do nô tỳ sai Hắc Tử làm như vậy."
"Chát ----" Âm thanh thanh thúy vang lên, Kỳ Quý phi chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép, tát nàng ta một cái, "Bình thường bản cung đối xử với ngươi
như thế nào? Ngươi thử nói xem, vì sao phải vùi lấp bản cung như vậy!
Uổng phí bản cung tín nhiệm ngươi!"
Nửa bên mặt của Tú Trúc đỏ
rực, ngẩng đầu nhìn Kỳ Quý phi, lại nhanh chóng cúi thấp đầu, đoan đoan
chính chính quỳ trước mặt Đại Yến Đế, "Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện này
là do nô tỳ giấu chủ tử mà làm, Kỳ Quý phi không hề hay biết. Nô tỳ thấy mỗi ngày chủ tử lén dùng nước mắt rửa mặt, trong lòng nô tỳ chịu không
nổi. Hoàng thượng, trước kia nương nương không có như vậy, đều là do yêu phi Hinh phi này. Kể từ khi Hoàng thượng mê đắm nàng ta, liền rất ít
đến Đan Nguyệt cung. Hoàng thượng đã quên sao? Trước kia ngài sủng ái Kỳ Quý phi như thế nào, hôm nay chỉ vì Hinh phi liền lạnh nhạt chủ tử.
Hoàng thượng ngài đã quên nương nương rồi sao?"
"Câm miệng! Tú Trúc chớ nói nữa!" Kỳ Quý phi hét lớn một tiếng, trong mắt có kinh dị, ẩn nhẫn và thống khổ.
"Lý Phúc Thăng, vả miệng." Đại Yến Đế hờ hững nhìn chằm chằm tỳ nữ can đảm quở trách mình, trong mắt hiện lên hai ngọn lửa.
Chan chát hai tiếng, Lý Phúc Thăng tát tai, hô hấp của mọi người ở đây cơ hồ đều ngừng lại. Cung nữ Tú Trúc này quả thực gan rất lớn, lại dám nói
như vậy.
Tát vài cái, mặt Tú Trúc trong nháy mắt sưng đỏ lên, Lý Phúc Thăng nhíu mày nhìn, thì ra là do Kỳ Quý phi xuống tay.
"Cho dù Hoàng thượng muốn đánh nô tỳ, nô tỳ cũng muốn nói! Hinh phi này so
với chủ tử có cái gì tốt hơn, không phải chỉ là sinh cho ngài một Hoàng
tử thôi sao. Nô tỳ không muốn nàng ta tốt, chỉ cần Tam Hoàng tử không
được sủng ái, Hoàng thượng sẽ lại nhớ chủ tử. Ván cờ này là do nô tỳ bày ra, nô tỳ suy nghĩ hồi lâu mới xuống tay từ nhũ mẫu của Tam Hoàng tử.
Hắc Tử của Thần Hi cung không được Ngạn phi trọng dụng, trong nhà lại
nghèo khó, nô tỳ liền mượn tay hắn đi làm việc này. Những thứ trang sức
kia là do chủ tử thưởng cho nô tỳ lâu nay. Nô tỳ làm những chuyện này từ tâm ra, cũng không cảm thấy cần phải xin lỗi ai."
Đại Yến Đế làm như có thật gật đầu một cái, "Quả là một cẩu nô tài trung thành, ngay
cả chủ tử nhà ngươi chưa nghĩ tới ngươi đã nghĩ thay. Khó trách Kỳ Quý
phi xem trọng ngươi như vậy." Nói xong liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỳ Quý phi. Kỳ Quý phi lúng túng, cuối cùng vẫn là im lặng không nói cái
gì.
"Bất quá, một cung nữ nhỏ nhoi như ngươi làm sao biết được
thuốc này như thế nào?" Ánh mắt Đại Yến Đế sắc bén nhìn thẳng vào sự
tránh né của nàng ta.Tú Trúc trấn định nói: "Là nô tỳ hỏi Ngô Thái y."
Nghe thấy lời này, Ngô Thái y đứng giấu mình sau lưng mọi người lập tức bước ra khỏi hàng, bối rối giải thích: "Hồi bẩm Hoàng thượng, xác thực là Tú Trúc có đi tìm thần, bất quá chỉ hỏi là độc thảo mãn tính và trà Hương
Tử trông như thế nào. Thần cho rằng nàng ta chỉ thuận miệng hỏi một
chút, nếu như biết rõ nàng ta sẽ hại Tam Hoàng tử thần tuyệt đối sẽ
không nói ra. Hoàng thượng minh giám, thần nói đều là sự thật, không dám nửa câu giả tạo."
Đại Yến Đế xoa xoa trán của mình, cười lạnh
một tiếng: "Mỗi một người các ngươi nói so với hát còn dễ nghe hơn. Nếu
Trẫm tin tưởng các ngươi, thiên hạ này
đều vô tội hết." Ngồi bên ngoài
lâu, Đại Yến Đế hắt hơi một cái, Lý Phúc Thăng gấp rút sai người mang áo choàng đến. Đại Yến Đế xem xét một lát, hai mắt trực tiếp khoác thẳng
lên người Hinh phi, "Sương Nhi, trời rét, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.
Vừa rồi nên cho người mặc nhiều một chút rồi hẳn ra ngoài."
Diệp Linh Sương từ chối, "Thân thể Hoàng thượng so với thiếp quý hơn." Liền mang áo choàng kia phủ lên người hắn.
Đại Yến Đê không vui trừng mắt với nàng.
Trong lòng Lý Phúc Thăng lúc này đang gọi cha, gấp rút sai người mang áo
choàng đến cho Hinh phi, sắc mặt Đại Yến Đế lập tức yên tĩnh đi không
ít.
Ngạn phi và Kỳ Quý phi bị chuyện này quấn lấy tâm, thấy Đại
Yến Đế vừa sủng ái vừa dung túng Hinh phi như vậy thì trong lòng đều
lạnh buốt, mà nhiều hơn vẫn là đố kỵ.
Ngô Thái y đứng khom lưng,
không khỏi nuốt nước bọt, vừa rồi biện giải cho mình mà vẫn chưa thấy
Đại Yến Đế ban tội chết, đối với hắn không khác gì là d giày vò.
"Ngô Thái y, bởi vì ngươi sơ sẩy gây họa đến tính mạng Hoàng nhi, Trẫm nên
trọng phạt, nhưng niệm tình ngươi làm Thái y trong cung nhiều năm, cũng
xem... mặt mũi Ôn Tướng quân, chỉ cách chức của ngươi. Ngày mai liền cút khỏi hoàng cung!"
Nghe được mấy chữ Ôn Tướng quân, trong lòng
Ngô Thái y lộp bộp, Kỳ Quý phi cũng khiếp sợ nhìn Đại Yến Đế, lại lập
tức làm như không có gì cúi đầu.
Thân thể của Ngô Thái y lảo đảo, "Thần... tạ chủ long ân không giết."
Đại Yến Đế lạnh lùng nhìn Tú Trúc, "Đã nói xong?"
"Xong rồi." Tú Trúc ôm gò má sưng đỏ, thản nhiên nói.
"A? Trẫm lại cảm thấy ngươi đang che giấu cái gì đó, ngươi nói xem, chuyện
này là chủ ý của một mình ngươi hay còn ai khác tham mưu?"
Tú Trúc cắn miệng lắc lắc đầu, "Tất cả đều là do một mình nô tỳ tính kế, ngoại trừ Hắc Tử không còn ai khác nữa."
Vịt chết còn cứng mỏ. Đại Yến Đế bĩu bĩu môi, "Lý Phúc Thăng, chấp hành
trượng hình, Trẫm không tin nàng ta không nhả ra thông tin gì nữa."
Lý Phúc Thăng không có thương cảm, tập mãi thành thói quen đi tìm thái
giám phụ trách trượng hình, mang cung nữ Tú Trúc kia đặt trên ghế dài
một cách thô bạo. Gậy gộc to và dài không lưu tình từng chút từng chút
đánh vào sau lưng và mông của nàng, chỉ vài trượng đã đổ máu.
"Thật sự không nói lời khác phải không?" Đại Yến Đế lại nhắc nhở một câu.
Tú Trúc hung hăng cắn răng, điên cuồng mà lắc đầu, trượng côn sau lưng
càng ngày càng nặng, vết máu tràn ra làm cho áo quần dính liền vào huyết nhục, nàng rốt cuộc không nhịn được kêu lên, tiếng kêu đau đớn này phá
lệ thê thảm và âm trầm. Không biết ngất đi bao nhiêu lần lại bị nước bẩn dội tỉnh. Từng trượng côn rơi xuống, khí tức của nàng càng yếu.
Đại Yến Đế vẫn đang ngồi đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Tú Trúc đang
hấp hối, giễu cợt nói: "Thật đúng là nô tài trung tâm, vậy ngươi mang
lòng trung thành của mình xuống địa ngục đi, xem một chút Diêm La Vương
có thể hay không phán hình phạt cho ngươi!" Dứt lời, xoay người trở về
ghế dựa của mình, giọng căm hận nói: "Khá lắm, rắn rết độc phụ, ngay cả
Hoàng nhi của Trẫm cũng dám hại. Không chỉ nghĩ làm cho Thụy Nhi về sau
phát ngốc, còn dùng hạt mã tiền kịch độc. Ngươi đã thích hại người như
vậy thì liền nếm thử cái chết thống khổ này đi."
Thân ảnh màu
vàng sáng kia của Đại Yến Đế dần dần mơ hồ, Tú Trúc lại nghe mấy chữ hạt mã tiền, sương mù trong nháy mắt thanh minh, không, nàng chưa bao giờ
thêm hạt mã tiền, chưa từng có. Nàng chỉ muốn Tam Hoàng tử sau này thành ngốc tử mà thôi, làm sao có thể bỏ hạt mã tiền kịch độc!
Tú Trúc chống đỡ một hơi tàn quét một vòng xung quanh, không biết sao, ánh mắt
lại dừng trên người Hinh phi. Giờ khắc này, thần sắc Hinh phi không thay đổi nhìn mình chằm chằm, đôi con ngươi đen nhánh, trống rỗng và lạnh
lùng.
Tú Trúc thở hổn hển khẽ giơ tay lên, chậm rãi chỉ nàng, sau lưng lại bị một lực đạo nặng nề đánh xuống, ngón tay mới nâng lên trong nháy mắt mềm nhũn rớt xuống, mà hai mắt càng ngày càng mơ hồ, mí mắt
càng nặng, cuối cùng không cam lòng nhắm nghiền.
Kỳ Quý phi cầm
tay nàng ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cung nữ không còn sinh khí đang
nằm sấp trên ghế dài, hốc mắt ướt át, "Hoàng thượng, cầu ngài dừng tay,
Tú Trúc đã đi rồi."
Đại Yến Đế giơ tay lên, hai gã thái giám chấp hành trượng hình lui ra sau, thẳng lưng đứng nhìn.
"Kỳ Quý phi, ngươi đây là oán Trẫm sao. Ngươi xem, ngay cả nô tài cũng vì
ngươi mà bất bình, xem ra là do Trẫm lạnh nhạt ngươi?" Thần sắc Đại Yến
Đế khó lường nhìn Kỳ Quý phi, cười hỏi.
"Hoàng thượng, thiếp
không dám oán, Tú Trúc nói như vậy cũng chỉ là phóng đại lên mà thôi."
Kỳ Quý phi trả lời, rất nhanh đã thả lỏng nắm đấm ở tay ra.
Đại
Yến Đế cười cười, "Giỏi lắm, trẫm cũng không thích nữ nhân ưa ghen ghét, hiểu không?" Mười ngón tay giao nhau, giống như đang cẩn thận quyết
định đại sự, một lát sau, nhìn hai nữ nhân trong sân, "Kỳ Quý phi, Ngạn
phi, mặc dù hai ngươi không có liên quan, nhưng chung quy là nô tỳ bên
cạnh mắc sai lầm lớn. Nếu Trẫm biết trễ thì sợ rằng Hoàng nhi của Trẫm
không còn mạng, hạt mã tiền là kịch độc cộng thêm cỏ Phiên Đầu, thật là
độc phụ! Lý Phúc Thăng, tuyên chỉ cho Trẫm, lập tức hủy bỏ phong hào của Kỳ Quý phi, loại bỏ hết quyền hành trong hậu cung. Còn về phần Ngạn
phi, niệm tình hầu hạ Trẫm nhiều năm, giáng xuống làm Nhị phẩm Chiêu
nghi."
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt Kỳ Quý phi tái nhợt, còn Ngạn phi thì càng muốn té xỉu.....