Edit: Nhiên Thục tầnBeta: Vy Tu nghiHôm
nay Triệu Nhị Tử tiên sinh thuyết thư ở quán trà nói đến mức mặt mày hớn hở, sinh động như thật, từng chấm nhỏ nước bọt bay ra ngoài như bão tố.
Các khán giả uống trà nhiệt tình lắng nghe. Nghe nói, Đại Yến Đế đương
triều cưng chiều Hoa Hoàng hậu lên tận trời. Từ lúc lập Hoa Hoàng hậu
thì không hề sủng hạnh bất kỳ phi tần nào nữa. Bất quá phi tần của Đại
Yến Đế vốn cũng không có nhiều. Trước khi đăng cơ cũng chỉ có hai vị
trắc vương phi.
Nếu như có hiểu biết chắc sẽ biết khi đó đang
trong giai đoạn Đại Hoàng tử Tề Thiên Trạch cùng Nhị Hoàng tử Tề Thiên
Hựu tranh dành ngôi vị. Hoa Đại tướng quân và Ôn Tướng quân đều là trọng thần của triều đình, nếu có thể lôi kéo bất cứ bên nào cũng đều vô cùng tốt, đặc biệt là người đang nắm giữ binh quyền Hoa Thi Vũ. Đáng tiếc
Hoa tướng quân tính tình đôn hậu, giữ vững quan điểm trung lập, chỉ tuân theo lệnh của Hoàng Thượng. Mà Ôn tướng quân cũng im miệng không nói.
Lúc ấy Tề Thiên Hựu không thể không nói là rất có thủ đoạn. Đầu tiên là
cưới nữ nhi của Tuyên Uy tướng quân Tưởng Thiếu Thu cùng nữ nhi của
thiên hạ đệ nhất phó tướng dưới trướng của Hoa tướng quân. Việc này đối
với việc tranh đoạt ngôi vị rất có tác dụng. Hiện nay hai vị trắc phi
này được phong làm Cúc phi và Ngạn phi. Trừ lần đó ra, hậu cung sau
không tiếp tục tuyển tú nữ nữa.
"...Triều thần nhiều lần dâng tấu lên Đại Yến Đế, mong Hoàng Thượng mở kỳ tuyển tú để hậu cung thêm phong phú. Nhưng thật ra là muốn để khuê nữ của mình vào hậu cung, đúng là... Tặc tặc, các ngươi không biết lúc đó vẻ mặt Hoàng Thượng như thế nào
đâu, đen như cái đáy nồi của nhà các ngươi vậy. Bất quá thủ đoạn của
Hoàng Thượng cũng thật lợi hại. Chỉ mới vài năm ngắn ngủi đã thống trị
Đại Yến quốc ta mưa thuận gió hòa, dân chúng yên ổn làm ăn. Các ngươi
nói có phải như vậy không?"
"Ha ha... Triệu Nhị Tử, ngươi nói giống như được chính mắt nhìn thấy được vậy." Có người trêu.
"Không chừng là ở trong mơ Triệu Nhị Tử có được Thiên Lý Nhãn tận mắt nhìn
thấy tất cả tình hình lúc đó đấy." Những người khác cười ầm lên.
Triệu Nhị Tử kể chuyện cổ tích kia cười khoát tay áo, "Đừng ngắt lời ta, mà
hãy nghe ta nói đây. Hoàng Thượng sủng ái Hoàng hậu đến mức chỉ hận
không thể đem tất cả những gì tốt nhất đến cho nàng. Tất cả công việc ở
hậu cung đều giao hết cho Ngạn phi cùng Cúc phi. Bởi vì như vậy cho nên
Ngạn phi và Cúc phi vô cùng bận rộn, có quyền lực rồi thì những oán hận
nữ nhân cũng sẽ không còn nữa. Các ngươi đoán xem lúc đấy Hoàng Thượng
và Hoàng hậu đang làm cái gì?"
"Làm cái gì?"
"Hoàng Thượng là thánh quân sáng suốt tự nhiên sẽ nghiêm túc phê duyệt tấu chương.
Bất quá -- " Tròng mắt Triệu Nhị Tử đảo lòng vòng, treo ngược hứng thú
của mọi người lên rồi cười ha ha nói: "Một khi được rảnh rỗi, Hoàng
Thượng đương nhiên là cùng Hoa Hoàng hậu ân ái ngọt ngào. Sau đó nỗ lực
vì Đại Yến quốc cày cấy nhiều một chút để ra Hoàng tử, Công chúa."
Lời này vừa nói ra, cả quán ầm ầm cười to.
"Triệu Nhị Tử, loại lời này mà ngươi cũng dám nói ra. Nếu không phải bây giờ
là thời kỳ thịnh thế, cái đầu của ngươi đã sớm rơi rồi đấy!"
"Lời của ta đến mười phần là sự thật. Hoàng Thượng hủy bỏ chế độ tuyển tú
bốn năm một lần, chỉ chuyên tâm đối đãi với Hoàng hậu của Đại Yến quốc
ta. Cho dù có cựu thần phản đối cũng chỉ có thể nói mấy lời không hơn
không kém. Một người là bởi vì uy nghiêm khí phách của Hoàng Thượng, bên dưới còn có một đám triều thần mới phụ họa, Giả Thái phó có biết không? Người này học thức uyên bác, không chỉ Hoàng Thượng mà ngay cả Hoa
Tướng quân cũng thập phần khen ngợi. Ta thấy mấy năm tới người này có
thể so sánh cùng Ôn tướng quân cũng không chừng. Bằng giờ này năm ngoái, không phải là Minh Vũ quốc muốn kết thân với Đại Yến quốc ta sao. Bởi
vì Quân chủ của Minh Vũ quốc không có Công chúa nên đã đưa nữ nhi của
Diệp tướng quân cùng nữ nhi của Liễu Thượng thư tới đây. Còn phân biệt
thân phận công chúa làm gì chứ, hai cô gái này chính là quốc sắc thiên
hương, Quốc quân của Minh Vũ quốc vốn muốn đưa họ vào hậu cung, nhưng
Đại Yến Đế trực tiếp ban hôn cho họ với triều thần. Họ Diệp kia chỉ hôn
cho Giả Thái phó, còn nữ nhi của Liễu Thượng thư chỉ hôn cho một vị
Tướng quân, đây đều là duyên số!"
Triệu Nhị Tử vừa nói xong hai
chữ "duyên số" liền có người cười phản bác: "Ta lại nghe nói, cô gái họ
Diệp kia tính tình đanh đá, gả cho Cổ Thái phó khiến trong phủ gà bay
chó sủa."
"Ngươi thì biết cái gì, đây được gọi là oan gia tương
phùng. Đúng rồi, Triệu Nhị Tử, ngươi còn chưa nói nguyên nhân khác vì
sao các đại thần không phản đối Hoàng Thượng hủy bỏ chế độ tuyển tú bốn
năm một lần đấy."
Triệu Nhị Tử giả vờ ho hai tiếng mới không
nhanh không chậm nói: "Nguyên nhân thứ hai chính là Hoa Hoàng hậu đã cho Hoàng Thượng nhiều con nối dõi rồi, hiện nay hình như là đang mang thai lần thứ tư..."
"A—đau chết mất! Tề Thiên Hựu, cái người hỗn đản
này--" trong nội cung Hoa Lê Nguyệt không ngừng hô đau nhức, Đại Yến Đế ở ngoài cửa điện đang đi tới đi lui, bị tiếng kêu đau đớn của nàng làm
cho kinh hãi tâm can.
"Lý Phúc Thăng, nhanh đi vào trong nội cung xem Hoàng hậu như thế nào rồi?" Đại Yến Đế chỉ vào trong nội cung khẩn trương nói.
Khuôn mặt của Lý Phúc Thăng nhăn thành méo mó, "Hoàng Thượng, cái này không
hợp quy củ. Hoàng hậu đã có ma ma đỡ đẻ cùng bọn cung nữ ở đó chắc chắn
sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Đại Yến Đế quắc mắt trừng mi, "Lời
trẫm nói chính là quy củ, cút nhanh lên vào xem tình hình một chút sau
đó trở ra báo cho trẫm. Nếu không phải bọn nô tài các ngươi ngăn trẫm,
thì trẫm đã tự đi vào rồi. Thái hậu nói không để cho trẫm thấy máu, vậy
thì ngươi đi vào một lần đi!"
Lý Phúc Thăng ôm mặt khóc đi vào
trong, mới đi được hai bước liền nghe giọng nói mang theo vị giấm chua
của Đại Yến Đế vang lên, nói: "Chỉ được ở ngoài điện hỏi ma ma một chút
tình hình bên trong, ngươi dám đến nội điện hỏi thăm, xem trẫm phế chân
của ngươi như thế nào!"
Lý Phúc Thăng cười khổ một cái thầm nghĩ: ta chỉ là thái giám, ngay cả là người nam nhân chân chính cũng không
phải, lão thiên gia ngài yên tĩnh một chút đi. Ngoại trừ ngài, ai dám
nhìn Hoàng hậu lâu một chút chứ.
Mấy năm nay Thái hậu cũng không nói
gì, đối với Hoa Hoàng hậu cũng coi như hài lòng. Sau lại có mấy tiểu tôn nhi hầu bên cạnh, cho nên bên Phúc Thọ cung cũng coi như là yên bình.
Hoàng Thượng tựa hồ dồn hết tất cả tâm tư, chú ý vào chuyện triều chính và
Hoa Hoàng hậu. Còn đối xử với Thái hậu không quá thân mật nhưng cũng làm mặt lạnh. Nếu có chút ân oán ở đời trước đã được giải quyết rồi thì
cũng không cần phải quá dây dưa giày vò để cho tất cả đều đau khổ.
Lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, Hoa Lê Nguyệt thuận lợi sinh ra một công
chúa. Đại Yến Đế vô cùng vui vẻ khoa chân múa tay, hung hăng ôm lấy Hoa
Lê Nguyệt hôn mấy cái, "Nguyệt Nhi, ngươi thật quá thần kỳ, quả nhiên
trẫm đoán đúng, đứa con này đúng thật là công chúa!"
Cũng khó
trách Đại Yến Đế kích động như vậy, ba thai trước của Hoa Hoàng hậu đều
là hoàng tử. Đại hoàng tử Tề Thiên Thụy, Nhị hoàng tử Tề Thiên Cẩm, Tam
hoàng tử Tề Thiên Tu. So sánh giữa cái bị bỏ mặc với cái lúc nào cũng
dính ở bên cạnh không rời thì tất nhiên là thân thiết tốt hơn rồi. Nhưng nếu như là kề cận thân thiết với người phụ hoàng là hắn thì không nói
là gì, đằng này mấy đứa nhỏ lại yêu quý quấn lấy mẫu hậu của bọn chúng,
kết quả là Tề Thiên Hựu cảm thấy sự chú ý của Hoa Lê Nguyệt không còn ở
chỗ hắn nữa mà đã rời đi. Bây giờ có nữ nhi rồi, nói không chừng hài tử
này sẽ quấn quýt lấy hắn, như vậy cũng coi như là an ủi một chút sự cô
độc tịch mịch trong tâm hắn.
Đại Yến Đế rất nhanh đã ban tên cho
công chúa, gọi là Tề Thiên Bảo, Hoa Lê Nguyệt liếc mắt, "Quá tục." Nhưng vẫn quyết định
lấy này.
Đại Yến Đế cũng cực kỳ tính kế, dù sao
hậu cung vẫn còn hai nữ nhân nữa, muốn hắn đi sủng hạnh hai nữ nhân này, hiện tại đoán chừng hắn không làm được. Biết được Ngạn phi thích quyền
lực liền giao phần lớn cung quyền cho nàng. Dù sao hậu cung cũng không
có người của hắn, công việc này chính là trông nom đám cung nữ, thái
giám, ma ma, cô cô, nếu nàng ta thích thì đều giao hết cho nàng, Nguyệt
Nhi cũng đỡ phải bận tâm. Còn về phần Cúc phi số lần chung đụng với hắn
cũng thật ít ỏi, cũng không thích hắn như đời trước, sự áy náy trong
lòng Đại Yến Đế cũng từ từ không còn nữa, còn nghĩ để cho Nhị hoàng tử
làm con thừa tự của nàng. Mấy năm nay đều để cho nàng nuôi bởi như vậy
Cúc phi cũng tìm được niềm vui của chính mình, ngược lại bản thân Hoa Lê Nguyệt lại có chút áy náy, luôn cảm thấy có lỗi với nàng.
Vì vậy Tề Thiên Hựu mất hứng, giận dữ trừng mắt với nàng, "Nếu ngươi dám đẩy trẫm tới đó, xem trẫm xử lý ngươi như thế nào!"
Hoa Lê Nguyệt cười, "Ta cũng không phải là Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi cứu vớt muôn dân, có nhiều chuyện ta rất ích kỷ đấy."
Đại Yến Đế mặt mày hớn hở hôn một cái lên mặt nàng, "Vậy là được rồi, tiểu nữ nhân."
Nghe hắn gọi mình là "tiểu nữ nhân", Hoa Lê Nguyệt không khỏi nổi giận, nếu
không phải một năm trước Tề Thiên Hựu cùng mình duy trì chuyện đó, thì
chắc người này còn muốn giấu diếm nàng cả đời. Khi ấy Tề Thiên Hựu đang
động tình liền ở bên tai nàng gọi một tiếng "Sương Nhi". Lúc đó Hoa Lê
Nguyệt vô cùng tức giận ngồi cưỡi lên người hắn, nói: "Tề Thiên Hựu,
ngươi thật hỗn đản, ngươi lừa gạt ta thật khổ. Khó trách khi ta nói muốn đặt tên cho hai hoàng nhi là Tề Thiên Thụy cùng Tề Thiên Cẩm, thì thái
độ của ngươi vừa khiếp sợ vừa vui mừng. Lý do không là gì khác chính là
vì thân phận của ta có đúng hay không? Thiệt thòi cho ta trước đó không
lâu nói cho ngươi biết có khả năng Minh Vũ quốc sẽ xâm phạm Đại Yến Đế,
ngươi còn phối hợp ra bộ dạng hết sức ngạc nhiên, nhưng kỳ thật ngươi
sớm đã biết, ngươi thật hỗn đản, ngươi nói xem ngươi đã giấu diếm ta bao lâu rồi hả?!" Nói xong nhắm thẳng vào ngực hắn đánh hồi lâu.
Tề Thiên Hựu đỡ lấy tất cả đòn đánh của nàng, trên mặt vui mừng nhìn nàng cười, nhưng trong mặt có chút đau xót xẹt qua.
Hoa Lê Nguyệt ngẩn ngơ.
Tề Thiên Hựu ôm nàng vào lòng, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào lông mi của nàng chơi đùa, "Nguyệt Nhi, chuyện đã đi qua có thể xem như không có gì phát sinh được không? Ngươi xem, Hoa tướng quân vẫn còn ở đó, là Đại tướng quân trẫm quý trọng nhất, lại còn là cha vợ trẫm hết sức kính trọng. Trong hậu cung cũng không có những thứ làm cho
ngươi bận tâm. Chúng ta có những hoàng nhi của chính mình, về sau, bọn
họ sẽ hiếu kính với chúng ta. Còn trẫm chỉ cần một mình ngươi là tốt
rồi, chỉ cần một mình ngươi, cũng chỉ có ngươi là nữ nhân của trẫm..."
Vừa nói, hắn vừa vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả vào cổ của nàng.
Thân thể mềm mại trong ngực run nhẹ từng cái, Tề Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn nàng liền thấy nàng đang khóc.
"Thiên Hựu, ngươi nói, từ khi chúng ta trở về tới bây giờ, Thụy Nhi cùng Cẩm
Nhi làm sao bây giờ? Ai sẽ chiếu cố chăm sóc cho bọn họ?" Nàng vừa hỏi
vừa khóc ròng.
Tề Thiên Hựu dừng một chút, đột nhiên cười khẽ một tiếng, gõ nhẹ đầu nàng một cái, "Trẫm nói ngươi ngốc, ngươi còn không
thừa nhận, nếu đã trở về cho tới bây giờ, như vậy tất cả đều là bắt đầu
lại lần nữa, những gì đã qua liền bị xóa bỏ, hoàn toàn không còn tồn
tại. Thụy Nhi cùng Cẩm Nhi hiện tại không phải là đều ở bên cạnh ngươi
sao?"
Lúc này Hoa Lê Nguyệt mới thông suốt một chút ít, cũng
đúng, tựa hồ từ khi trở về tất cả đều đang thay đổi, phụ thân mạnh khỏe, Hoàng Thượng chỉ chuyên cưng chiều một mình nàng. Mà ngay cả Đức phi,
Hiền phi, Kỳ Quý phi cũng đã được sắp xếp nơi đi khác. Nghe nói, Kỳ Quý
phi cũng được Ôn tướng quân tìm cho một mối hôn sự tốt, hiện tại cũng
đang nắm giữ một chức quan trọng ở trong triều. Ngày xưa Hiền phi cùng
Đức phi tựa hồ đã bị sắp đặt làm người phụ. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều không thể đoán trước được điều gì. Ngay cả chuyện nàng cho rằng hai
nước sẽ phát sinh chiến tranh cũng bởi vì Đại Yến quốc hưng thịnh. Thì
nay biến thành Minh Vũ quốc chủ động kết thân, còn phái hai vị tiểu thư
được sắc phong công chúa tới để cầu thân.
Liễu Lạc Đan bị Tề Thiên Hựu chỉ hôn cho một vị tướng quân, còn có... Diệp Linh Sương chỉ hôn cho Cổ Mặc Ngân.
Nghĩ đến đây, mắt Hoa Lê Nguyệt khẽ trừng nhìn thẳng vào mặt Tề Thiên Hựu,
"Ta hỏi ngươi, lúc Minh Vũ quốc đưa tới hai vị mỹ nữ, vì sao ngươi lại
nhìn chằm chằm Diệp Linh Sương kia một lúc lâu, có phải ngươi thích nàng ta đúng không?"
Nữ nhân ăn phải giấm chua chính là cố tình đi
gây sự, đầu tiên Tề Thiên Hựu hôn một trận rồi không đếm xỉa tới nói:
"Chỉ là hiếu kỳ nàng ta có tính tình như thế nào, không ngờ quả thực làm trẫm sợ hết hồn. Nàng ta xảo trá đanh đá, về sau Cổ ái khanh sẽ nếm mùi đau khổ." Tề Thiên Hựu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình ghen tị, ai
kêu trong lúc vô tình hắn biết được Cổ Mặc Ngân kia cùng Hoa gia từng có giao tình, nghe nói còn xem như là thanh mai trúc mã với Hoa Lê Nguyệt. Mặc kệ đời trước hắn vì cái gì mà an tâm, nhưng đời này nếu không chỉnh lại cha ngay ngắn thì trong lòng hắn rất khó chịu!
Thấy Hoa Lê
Nguyệt còn muốn nói điều gì đó, Tề Thiên Hựu liền lục lọi kinh nghiệm
nhiều năm qua của mình, rất nhanh làm cho cô gái dưới thân vì mình mà
trở nên ngoan ngoãn, mềm thành một bãi bùn.
Tề Thiên Hựu làm
không biết mệt liên tục đổi động tác, cuối cùng quấn chân thon dài của
Hoa Lê Nguyệt ngang hông mình, nghiêm túc nói: "Tiểu hầu tử, đến đây đi, cây to của trẫm sẽ bò vào người ngươi, nhưng bất quá đại thụ mệt mỏi,
đợi một lát nữa tiểu hầu tử sẽ hành động."
Hoa Lê Nguyệt: "Đồ háo sắc bại hoại!"
Im lặng là vàng, Tề Thiên Hựu gật đầu cười, tiếp tục hung hăng nắm lấy eo
thon hoạt động. Khỉ quá lười, đành phải để cây đại thụ là hắn tự thân
vận động