Gặp anh sao không hỏi?
Cả căn bếp ngay lúc này nồng nặc mùi sát
khí khi có sự xuất hiện của Hiếu Phong. Nó đúng lúc vừa cầm tách cafe
hớn hở bước ra thì ngay tức khắc đã bị anh làm cụt hứng. Dừng lại rồi
đối mặt với anh trai, ai đó tức đến mức đỏ mặt. Mẹ nó, uống cafe cũng
không yên một chút nào. Đã vậy không phải như Won đã nói: Anh không muốn có một đứa em gái cứng đầu khó đào tạo như nó sao?
Im lặng, nó
dùng cặp mắt đầy oán hận nhìn vào anh. Còn Hiếu Phong cũng không mấy
thoải mái trong lòng gì khi ghé mắt nhìn sang tách cafe trên tay nó. Con gái mà lại có sở thích uống loại cafe đắng ngắt không đường này sao?
Đúng là không thể tin được nó lại là em gái của anh đó. Khác xa một trời một vực.
- Tránh ra!
Khó chịu vì mãi có người luôn cản
đường nó dùng sức hét lớn. Won lúc này bình tĩnh khẽ nhếch môi một cái,
rồi đưa tay giật lấy tách cafe trên tay nó. Hành động chỉ diễn ra trong
thời gian ngắn khiến nó không đề phòng. Sau khi anh đã lấy xong, liền
đưa lên môi nhấp một hơi cạn. Nó lúc này đỏ mặt tía tai nhưng không thể
nói câu nào. Uống xong, Won cẩn thận đặt tách cafe lên bàn, sau đó quay
lại nhìn nó nói:
- Thái độ của em như vậy là sao đây? Bình thường anh đối xử với em không tệ. Nhưng mà kể cả một tách cafe nhỏ, em cũng
muốn so đo với anh sao?
WFT? Đối xử không tệ sao? Không phải nó
đã nghe nhầm chứ? Bây giờ là 8 giờ sáng đâu phải 8 giờ tối mà nó còn
mộng du. Phải! Anh đối xử với nó không tệ một chút nào - kể cả là yêu
thương nó bằng việc phạt quỳ gối. Hừ, thù này nó tuyệt đối không bỏ qua
cho anh.
- Đồ lưu manh!
Ai đó không biết phép tắc chửi
thẳng vào mặt anh. Các cậu cũng biết rồi đấy! Con trai khi bị phán ba từ này sẽ có biểu hiện như thế nào? Đương nhiên là.. anh ta chỉ muốn bẻ
đôi cô gái trước mặt ngay lập tức. Và anh cũng vậy, ngay bấy giờ anh lại chỉ muốn ăn tươi nó ngay tức khắc thôi.
- Em vừa mới nói gì vậy?
Won hỏi, giọng điệu có chút khác thường. Thật ra thì anh chỉ đang cố gắng
kìm chế cảm xúc của mình thôi, vì anh muốn cho nó một cơ hội sửa đổi.
Nhìn anh, nó chậm chạp tiến đến gần rồi nhướng mày:
- Anh nghe không rõ sao? Em nói anh là đồ lưu manh đó!
Tám con chữ cuối được nó nhấn mạnh bằng giọng điệu cao ngạo. Won đỏ rực hai mắt lên rồi đưa tay kéo nó về phía mình, sau đó áp sát vào chiếc bàn ở
cạnh đó. Chết tiệt! Nó đụng chạm nhằm người rồi. Anh sẽ đánh nó? Hay là
giết nó đây?
- Đồ lưu manh! Anh là đồ lưu manh!
Vừa đau
đớn khi bị Won xiết chặt hai bên cánh tay nó vừa mắng. Hiếu Phong bấy
giờ bị tác động bởi lời nói này càng trở nên giận dữ. Anh dùng sức xiết
chặt hai bên cánh tay nó hơn, rồi di chuyển khuôn mặt đang đằng đằng sát khí đến gần nó. Bây giờ mà nói tư thế này chả ra làm sao. Đầu óc nó chỉ hiện lên hai chữ " LOẠN LUÂN " to đùng. Thường thì những cảnh như thế
này thì
nam chính sẽ cưỡng hôn nữ chính a. Mà không phải! Nó đang nghĩ
cái quái gì vậy chứ?
Sợ hãi, khuôn mặt nó bắt đầu biến sắc khi
nhìn thẳng vào khuôn mặt Won áp sát mình. Làn môi này, ánh mắt này,
khuôn mặt này tại sao lại quyến rũ như vậy? - Won, tránh xa em ra!
Nó không chịu được mùi quyến rũ này lên tiếng cầu xin anh. Mà cũng phải
thôi, ai ai mà không sa ngã khi có người làm hành động này chứ. Anh như
chút bỏ được cơn thịnh nộ trong lòng liền bất giác cười nhẹ:
- Lúc nãy là ai muốn tiến gần hơn với anh hả?
Gì cơ? Giờ này còn đem chuyện đó ra nói? Lúc nãy nó vì sợ anh lãng tai mới tiến đến mà nói thôi. Ai mà ngờ ông anh trai này ảo tưởng nặng đến vậy!
- Won, anh bị điên rồi!
Còn mắng? Anh nghe thấy đến từ điên liền cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Mẹ nó, cứ muốn anh phát điên mới thỏa mãn nó à?
- Phải. Đúng như những gì mà em nói. Anh thật sự điên rồi!
Giọng nói của ai đó ngày một trầm đi sau khi nghe được nó mắng mình. Nó lúc
này vừa cảm được sự thong thoáng khi được anh buông ra nhưng đồng nghĩa
vòng eo lúc này đang bị Won xâm chiếm. Anh kéo sát nó vào người mình,
còn mình thì vùi khuôn mặt anh tuấn vào mái tóc thơm mùi hương dâu tây
của nó. Cảm nhận được sự khó chịu vây quanh mình, nó đưa hai tay ra phía sau anh đánh mạnh vào:
- Đồ xấu xa dừng lại!
Nó hét, hai
cánh tay liên tục đánh đấm vào lưng Won. Hiếu Phong lúc này dừng lại
hành động mình đang làm rồi nhanh chóng buông nó ra, gương mặt có chút
ửng đỏ. Mẹ nó, anh đang làm cái quái gì vậy?
Đưa tay sờ nhẹ lên vùng cổ vẫn còn hằn vết Won vừa hôn, nó nhìn anh khóc nức nở:
- Tuyên Thy anh xin lỗi! Anh cứ tưởng em là..
Đồ xấu xa! Nó rất muốn hét lớn ba từ này vào mặt anh nhưng không thể hét
vì cổ họng nghẹn lại. Nó biết Won không cố ý, nhưng mà anh tưởng nó là
những cô gái quán rượu mà anh từng chơi trò 419 sao? Thật xấu xa đồ lưu
manh!
- Hức, em ghét anh!
Nó hét, sau đó chạy vụt đi lên lầu. Won lúc này thở rõ ra một hơi, rồi quay lại nhìn theo nó cười nhạt:
“ Tuyên Thy, nếu thật lòng thích một ai đó, thì anh ta sẽ khiến cô gái đó chú ý mình nhiều hơn. Chỉ là, anh không nghĩ cách làm của mình quá cực
đoan khiến em phải căm ghét. Nhưng mà, vì không phải là ánh mặt trời quá sáng chói, cũng không phải là tầm quan trọng trong lòng em. Cho nên,
đừng bao giờ oán hận anh khi anh chỉ muốn em ngày trở nên ngoan ngoãn.
Hiểu không? ”