Edit, beta: Nhã Quý Phi
Đức phi xử trí bọn hạ nhân, vốn cũng
không phải chuyện đại sự gì, nhưng tội danh lại không rõ ràng, chỉ nói
cung nữ kia bịa đặt sinh sự, hành vi không đứng đắn.
Nghe Lý Phúc Thăng hồi bẩm chuyện bát nháo trong hậu cung ngày hôm đó, gương mặt Đại Yến Đế đã trầm lại càng thêm trầm, trước đây chưa từng xuất hiện sự
việc loạn thế này! Đột nhiên hắn chớp mắt, lãnh ý càng thêm sâu thẳm,
trong lòng chỉ còn lại một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ.
Lý Phúc Thăng biết giờ phút này Đại Yến Đế rất giận dữ, hắn cũng lẳng lặng đứng một bên, không dám nói thêm nữa.
"Lý Phúc Thăng, chuyện ma quái ồn ào huyên náo trong trung cung (*), chân tướng rốt cuộc là thế nào?" Đại Yến Đế lạnh giọng hỏi.
(*) trung cung: cung của Hoa Hoàng Hậu.
"Hồi Hoàng Thượng, ngày hôm trước nô tài tự mình hỏi qua, vài nô tài trong
trung cung kia đều nói, đúng là lúc dọn dẹp phòng thấy mấy chỗ tự dưng
xuất hiện vết máu. Ngay cả người vẫn luôn hầu hạ tại trung cung..." Lý
Phúc Thăng đang nói thì dừng lại, vụng trộm liếc mắt nhìn Đại Yến Đế
một cái, thấy sắc mặt hắnkhông có gì khác thường thì mới tiếp tục nói:
"Ngay cả Triệu lão công công vẫn luôn quản lý trung cung đều cũng vì
chính mắt nhìn thấy vết máu quỷ dị kia mà sợ hãi ngất đi. Có lẽ việc này không phải là giả dối."
Sắc mặt Đại Yến Đế khẽ thay đổi, khóe
miệng hiện lên nụ cười khó hiểu, thanh âm lạnh lẽo trầm thấp: "Không
phải giả dối, vậy là thật sự có quỷ sao?"
Lý Phúc Thăng đang muốn trả lời, lại bị nụ cười chứa ám khí của Đại Yến Đế làm sợ hãi, toàn
thân liền phát run không dám nói lời nào.
"Lý Phúc Thăng, gọi
Trương Tử Nghi tới cho trẫm, trẫm muốn nhìn xem, rốt cuộc ma quỷ là thật hay là giả!" Trong mắt Đại Yến Đế bỗng dưng phát ra ánh sáng lạnh. Trên thái dương của Lý Phúc Thăng đổ một chút mồ hôi lạnh, lên tiếng trả lời xong liền lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Trương Tử Nghi đã bị
Lý Phúc Thăng gọi đến. Hắn quỳ gối xuống, vào thẳng chủ đề: "Thỉnh Hoàng Thượng phân phó."
"Trương Tử Nghi, vài ngày tới ngươi cùng mấy
tên thị vệ ẩn nấp xung quanh trung cung, đừng để bất kỳ kẻ nào phát
hiện. Nếu nhìn thấy ma quỷ thì ngay lập tức bắt đến đây cho trẫm!" Đại
Yến Đế lạnh lùng nói.
Trương Tử Nghi tuy là thị vệ bên người
Hoàng Thượng, nhưng cũng là phó thống lĩnh, trong cung có chuyện lớn nhỏ gì đều phải đi tuần tra. Mấy hôm nay đi qua nhiều nơi, đương nhiên biết chuyện ma quỷ ở trung cung, vốn đã cảm thấy việc này có điều kỳ quái.
Nay Hoàng Thượng phân phó như vậy thì ngay lập tức hiểu ý, hắn chắp tay
nói: "Hoàng Thượng yên tâm, thuộc hạ sẽ làm việc ổn thỏa, nhất định bắt
được kẻ sinh chuyện ma quỷ."
Đại Yến Đế khẽ gật đầu: "Việc này phải âm thầm bố trí, tuyệt đối cẩn thận."
"Thuộc hạ hiểu được." Trương Tử Nghi chắp tay đáp, thấy Đại Yến Đế không định
phân phó thêm điều gì, liền hành lễ lui ra khỏiThương Loan điện.
"Lý Phúc Thăng!"
"Có nô tài." Lý Phúc Thăng đang đứng một bên vội vàng lên tiếng, sợ mình
một phút bất cẩn sẽ chọc giận vị Đại Yến Đế vui buồn bất thường này.
"Truyền khẩu dụ của trẫm, Đức phi có hành vi đánh mất dung hạnh, tính tình nóng nảy, phạt cấm túc một tháng. An tâm ở tại Đức Sang cung sao chép kinh
Phật, bình ổn tâm trạng, học phép tắc mà một hậu phi nên có." Đại Yến Đế thản nhiên nói, dứt lời lại tiếp tục xem tấu chương như cũ, thần sắc
cũng không thay đổi, giống như chưa từng phát sinh việc phiền lòng nào.
"Nô tài tuân lệnh, bây giờ lập tức truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng." Lý
Phúc Thăng đáp, sau đó mau chóng rời Thương Loan điện, chuyển bước đến
Đức Sang cung của Đức phi.
Đại Yến Đế thấy Lý Phúc Thăng đã đi xa mới đột nhiên thở dài một hơi. Hắn nhíu mày, dùng ta ấn nhẹ vào ai bên
thái dương để giảm bớt mệt mỏi. Nhớ lại ngày mai chính là ngày giỗ Hoa
Hoàng hậu, trong đầu bỗng hiện ra khuôn mặt của nàng. Khuôn mặt đó vừa
xa vừa gần, không cách nào nhìn rõ, mông lung vô tận. Chỉ ngắn ngủi một
năm, hắn đã sớm quên diện mạo của Hoa Lê Nguyệt, chỉ nhớ mang máng bộ
dáng xinh đẹp tuyệt trần và thập phần đoan trang của nàng, mỗi cái giơ
tay nhấc chân cũng mang phong thái mà một Hoàng hậu nên có.
Nhưng mỗi khi hắn ở bên cạnh nàng đều cảm thấy hết sức câu nệ, ban ngày xử lý công vụ mỏi mệt không có một chút thời gian rảnh, đến khi gặp nàng lại
càng thêm phiền lòng. Bởi vì mỗi một cử chỉ đoan trang của nàng đều nhắc nhở người làm Hoàng Thượng như hắn phải có cấp bậc lễ nghĩa, khiến thần kinh của hắn không khỏi gò bó.
Tương kính như tân suốt năm năm,
vốn định cả đời cũng sẽ như vậy, nhưng phụ thân của nàng lại làm ra
trọng tội! Nếu không vì như thế, sao hắn có thể nóng lòng đoạt lại binh
quyền, còn nhốt nàng vào lãnh cung.
Rốt cuộc, Đại Yến Đế thở dài
một hơi, ngửa mình ra sau dựa vào nhuyễn tháp khắc rồng vàng. Mọi người
đều nói Hoàng Thượng quyền lớn lực lớn, nhưng đâu có mấy người hiểu
được, trong lòng hắn vô cùng tịch mịch, ngay cả Thái Hậu luôn đứng về
phía hắn cũng không thể hiểu. Buồn khổ trong lòng chẳng thể kể racùng
ai, chỉ có thể giữ lại cho riêng mình.
Trong đầu hắn đột nhiên
lướt qua một khuôn mặt tươi cười, Đại Yến Đế giật mình, ánh mắt đượm vẻ u sầu dần dần nhạt đi, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên. Hắn phảng phất
thấy được hai cái má lúm đồng tiền thật sâu, nhẹ nhàng run lên, ẩn hiện
trước mặt hắn. Nhưng chưa được bao lâu, hắn dập tắt ý cười, đồng tử
trong mắt lại sâu không thấy đáy. Nữ nhân hậu cung, vào mỗi thời điểm
hắn có thể sủng ái vô hạn, nhưng không thể kéo dài vĩnh viễn. Mẫu phi
của hắn đã từng rất ngốc như vậy, cho nên mới...
----
Đức
phi bị cấm túc, số kẻ âm thầm cười lén bên tronghậu cung cũng không ít,
thậm chí Hiền phi còn nhịn không được, cười lớn ra tiếng. Đức phi tuy
biết rõ Hoàng Thượng không thích nữ nhân quá mức ngoan độc, lại còn dám phóng túng làm càn (*) chuyện tiểu cung nữ của trung cungđã chết kia.
Thật không hiểu là do nàng ta quá mức vụng về, hay là bị hồn ma quỷ Hoa
Lê Nguyệt dọa sợ, không giết một hai người thì không thể hóa giải nỗi
hận trong lòng.
(*) nguyên gốc: minh mục trương đảm
"Cẩm
Ngọc, hôm nay tâm tình bản cung rất tốt, nói ma ma quản sự của phòng
bếp làm vài món ăn nhẹ đem đến đây." Hiền phi tự mình lột vỏ vài quả bồ
đào, xoay người nói chuyện với Cẩm Ngọc, bộ dáng rất thích ý."Nô tỳ đi ngay, nương nương chờ một lát." Cẩm Ngọc nhanh chóng bước ra khỏi cửa điện.
Quả thực, tâm tình của chủ tử vui vẻ thì hạ nhân bọn họ mới có thể thoải
mái sống qua ngày. Cẩm Ngọc vừa ra ngoài, Cẩm Vũ đã mang tin tức mới
đến.
"Thế nào? Tối nay Hoàng Thượng lật bài tử của ai?" Hiền phi
thản nhiên hỏi, lau lau khóe môi hồng nhuận xinh đẹp, sau đó nhẹ nhàng
cắn quả Bồ Đào chín mọng.
Cẩm Vũ cúi đầu, biết tâm tìnhHiền phi
rất tốt, trong lòng mớ thoáng thả lỏng: "Hồi bẩm nương nương, đêm nay
Hoàng Thượng lật bài tử của Hinh tần ở Trường Nhạc cung."
Hiền
phi thoáng trầm mặc rồi thản nhiên ừ một tiếng. Cẩm Vũ thấy chủ tử
không hỏi thêm gì, cũng không hề tức giận, liền cẩn thận lui qua đứng ở một
bên.
Bất quá chỉ là một tứ phẩm Hinh tần nho nhỏ được Hoàng
Thượng tùy tiện sủng ái. Còn không biết nhìn lại thân phận trước khi
tiến cung của mình, muốn tiến xa hơn nữa cũng không thể được. Chẳng qua
là dựa vào vài phần tư sắc nên tạm thời được hưởng chút long sủng, một
thứ đồ chơi do Minh Vũ quốc đưa tới cùng lắm cũng lên được chức quý tần
mà thôi!
Nhìn lại vị Uyển quý tần kia, lúc đó chẳng phải long
sủng dồi dào, tiền đồ rộng mở sao? Cuối cùng vẫn rơi vào kết cục biếm
lãnh cung, ban cái chết. Hinh tần nàng ta cho dù có bản lĩnh, cũng sẽ
như vậy mà thôi... Hiền phi chớp hai mắt, tâm tình rất tốt.
Khi
Lý Phúc Thăng đến Trường Nhạc cung tuyên chỉ, Hinh tần đang dùng bữa
tối. Theo như ngày thường thì lúc này vẫn còn sớm, chỉ là gần đây nàng
rất thèm ăn nên mới dùng sơ qua. Diệp Linh Sương vội vàng dùng khăn lụa
lau lau khóe miệng, hành lễ cúi đầu nghe Lý Phúc Thăng truyền khẩu dụ
của Hoàng Thượng.
Lý Phúc Thăng thoáng nhìn vài món ăn nhẹ trên
bàn, cười nói: "Hinh tần cũng thật tiết kiệm, mấy món ăn này quả là có
chút... đạm bạc."
"Lý công công đừng lo lắng, ta cảm thấy rất
ngon miệng, hơn nữa ta vốn quen ăn thanh đạm." Diệp Linh Sương cười cười trả lời, sau đó cho Vân Kiều tiễn Lý Phúc Thăng ra khỏi Trường Nhạc
cung.
Nghe tin Hoàng Thượng muốn tới Trường Nhạc cung, Bội Hoàn và Mặc Nguyệt đều cực kỳ vui mừng.
"Hoàng Thượng vẫn nhớ kỹ nương nương, tháng này đã đến đây hai lần rồi." Bội Hoàn cao hứng nói.
Người đẹp ở hậu cung là vô số, riêng chủ nhân của các cung đã hơn mười vị,
hơn nữa còn có Quan Tiệp dư, Tôn dung hoa là sủng phi. Trong một tháng,
hơn phân nữa thời gian đều phải đến những chỗ này, số nữ nhân còn lại
nếu được Hoàng Thượng sủng hạnh một lần đã tính là vinh hạnh. Diệp Linh
Sương không nghĩ tới việc, đã gần cuối tháng nhưng Hoàng Thượng lại tới
điện của mình một lần nữa. Vẻ mặt nàng bình thản, từ chối cho ý kiến.
Tâm tư Hoàng Thượng thì đừng cố đoán, có đoán cũng không thể đoán hết
được.
Lúc Đại Yến Đế đến, Diệp Linh Sương đã sớm chờ ở bên cạnh
cửa. Nàng mặc một thân váy dài xanh lục, bới kiểu tóc Bách Hợp kế xinh
đẹp, vì không mang nhiều đồ trang sức nên càng thêm vẻ thanh lệ thoát
tục, thật giống như tiên tử bước ra từ rừng rậm đêm đen. Đôi mắt Đại Yến Đế sáng ngời, mỗi khi thấy nàng, khóe miệng liền không tự giác gợi lên
một nụ cười. Lúc đến gần, hắn lại thấy trên gương mặt trắng noãn kia cất dấu hai vết má lúm nhỏ xinh, tâm tình càng tốt hơn vài phần.
"Để ái phi đợi lâu." Đại Yến Đế đi lên bậc thang, một tay cầm tay nàng, một tay đặt trên vai nàng, sánh bước đi vào sườn điện.
"Thật ra thiếp cũng chưa đợi lâu, An Đức Tử ở cửa cung canh giữ, thấy bóng
dáng Hoàng Thượng thì đến thông báo cho thiếp. Vậy nên thiếp cũng chỉ
mới ra mà thôi, Hoàng Thượng không cần áy náy." Diệp Linh Sương nép dưới thân mình hắn, nhỏ nhẹ giải thích.
Đại Yến Đế sửng sốt một lát,
đột nhiên cười lớn ra tiếng: "Ngươi lại lừa trẫm như vậy! Sao trẫm lại
không biết được, việc này còn khiến trẫm cảm động một phen."
"Ban đêm gió mát, thiếp biết Hoàng Thượng muốn cùng thiếp đứng ở cửa nói
chuyện, cho nên ban nãy đã tự ý ăn trước một ít, Hoàng Thượng sẽ không
trách thiếp tùy tiện phải không?" Diệp Linh Sương ngẩng đầu hắn, đôi mắt chớp chớp, lông mi dài rung nhẹ như cánh bướm, cực kỳ động lòng người.
Đại Yến Đế có chút đứng hình, cười nói: "Trẫm đương nhiên sẽ không keo kiệt như vậy. Ái phi không nên đứng ở nơi có gió lạnh vào đêm khuya, thân
mình nàng quá mảnh mai, trúng phong hàn cũng không tốt."
Hắn vừa
nói xong, đôi mi thanh tú của Diệp Linh Sương hơi nhíu lại, có chút tự
đắc nhìn hắn: "Hoàng Thượng nói những lời này là sai rồi."
"Sai?
Sao trẫm có thể nói sai được?" Tâm tình Đại Yến Đế vui vẻ, khóe miệng
khẽ cười. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đặc biệt sáng ngời dưới ánh trăng
của nàng, đôi mắt tối tăm của hắn cũng dần hiện lên vẻ tinh quang.
Diệp Linh Sương cười lém lỉnh, hai má lúm nho nhỏ khắc sâu vào ánh mắt hắn,
nàng khẽ nói: "Hoàng Thượng nói thiếp thân mình mảnh mai, lời này không
đúng. Tuy người nhà của thiếp cho thiếp theo học cầm kỳ thư họa, nhưng
cơ thể thiếp cũng rất yêu thích công phu. Cho nên vào những lúc phụ thân không chú ý, thiếp đã vụng trộm học mấy chiêu, bây giờ thập phần thuần
thục, thậm chí có thể dùng làm phòng thân."
Ý cười trong mắt Đại
Yến Đế càng sâu, mang vài phần trêu chọc: "Không phải lần đầu tiên trẫm
gặp được ái phi là lúc nhìn thấy mấy chiêu khoa chân múa tay kia sao?"
"Sao lại là khoa chân múa tay? Hoàng Thượng chớ xem thường thiếp, trước kia
lúc thiếp ở trong phủ, mấy nha đầu cũng không phải là đối thủ." Diệp
Linh Sương vội vàng tranh cãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đại
Yến Đế không khỏi cười ra tiếng: "Được, ái phi nói cái gì thì là cái
đấy, trẫm không xen vào, bằng không ngươi lại trách trẫm keo kiệt."
"Thiếp nói thật, Hoàng Thượng không cần dỗ dành thiếp."
"Được được... Là sự thật..." Đại Yến Đế miễn cưỡng gật đầu, thanh âm vô cùng thoải mái.