Editor: Ngọc Hiền TầnBeta: Thiên phiCó thể là lời nói lần trước của Hinh Quý tần làm cho An Mỹ nhân sinh ra
vài phần hảo cảm, thế nhưng An Mỹ nhân lại ít đi Lưu Vân cung của Hiền
Phi, mà thường đến Trường Nhạc cung của Hinh Quý tần.
Đợi Vân
Kiều tiễn bước An Mỹ nhân, Diệp Linh Sương mới miễn cưỡng nằm lên nhuyễn tháp, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, không thể giải thích nổi.
Nàng nói Hiền phi là người thiếu kiên nhẫn, không nghĩ tới nàng ta lại có
thể dễ dàng tha thứ cho việc An Mỹ nhân kiêu ngạo trong thời gian dài
như thế, hoặc là nói nàng ta căn bản không để tâm đến đứa con trong bụng An Mỹ nhân?
Không, Diệp Linh Sương lắc đầu, đây không phải là
tính tình của Hiền phi. Tại Khánh Sinh yến, Hiền phi bị An Mỹ nhân làm
mất thể diện, để cho An Mỹ nhân đoạt đi một nữa nổi bật, trong lòng Hiền phi đã sớm sinh ra một cái gai. Đừng nhìn bộ dáng bao dung ngày thường
của Hiền phi, không ai có thể hiểu rõ hơn Diệp Linh Sương về sự hẹp hòi
trong lòng của nàng ta đâu.
"Nương nương, không tốt!" Tiếng bước chân dồn dập tới gần, vẻ mặt Vân Kiều kích động chạy vào.
Vân Kiều không giống Mặc Nguyệt và Bội Hoàn, ngày thường trầm ổn ít nói,
nếu kích động như vậy nhất định đã có chuyện lớn xảy ra.
Vẻ mặt
Diệp Linh Sương lạnh lùng, đứng thẳng dậy từ nhuyễn tháp: "Đã xảy ra
chuyện gì?" Hai mắt nhìn Vân Kiều chăm chú, nàng hỏi.
Vân Kiều hô hấp dồn dập, vội vàng trả lời: "Nô Tỳ tiễn An Mỹ nhân ra khỏi Trường
Nhạc cung, nào ngờ chưa đi được bao xa, An Mỹ nhân liền trượt chân ngã
xuống, trên mặt đất lập tức có vết máu!" Một hơi nói xong, trong mắt lộ
vẻ lo lắng. An Mỹ nhân này ngã ở nơi nào cũng được, lại cứ ngã ở nơi
cách Trường Nhạc cung không xa, nhìn vết máu kia, chỉ sợ An Mỹ nhân lành ít dữ nhiều.
"Bây giờ An Mỹ nhân ở đâu?" Lần đầu tiên sắc mặt Diệp Linh Sương trở nên khó coi như thế, nặng nề hỏi.
"An Đức Tử và Ngô Đoàn đã nâng......" Lời còn chưa dứt, Diệp Linh Sương đã
nghe thấy tiếng gào khóc bén nhọn của An Mỹ nhân truyền vào từ ngoài
điện, "Đau quá....Bụng, bụng của ta đau quá. A.......máu! Là máu! Con,
con trong bụng của ta, sẽ không, sẽ không, a........." Một tiếng thét
chói tai cuối cùng, sau đó liền không còn âm thanh gì nữa.
An Đức Tử và Ngô Đoàn đã nâng An Mỹ nhân tiến vào, lúc này An Mỹ nhân đã đau
tới ngất đi, sắc mặt tái nhợt, phía dưới làn váy mơ hồ chảy ra máu đỏ
tươi.
"Mặc Nguyệt, mau tới Thượng Y cục gọi Thái Y, nhanh lên!
Vân Kiều, ngươi lập tức tới Thương Loan điện bẩm báo cho Lý công công,
nói rằng An Mỹ nhân không cẩn thận té ngã ở ngoài Trường Nhạc cung, tình hình có vẻ không tốt." Diệp Linh Sương lạnh lùng nói. Mặc dù nàng đã
bình tĩnh lại, nhưng trong mắt lại là một khoảng tiêu điều xơ xác. Tốt,
rất tốt, Hiền Phi thế nhưng lại bày kế ở nơi của nàng!
Vẻ mặt Mặc Nguyệt và Vân Kiều nghiêm nghị, vội vàng chạy ra khỏi Trường Nhạc cung.
"Hinh Quý tần làm sao vậy, vừa rồi tại sao nghe được tiếng thét chói tai của
nữ tử?" Từ hai sườn điện khác, Từ Lương viện và Triệu Quý nhân cùng lần
lượt vào sườn điện của Diệp Linh Sương, vẻ mặt lo lắng nói.
Diệp
Linh Sương cười lạnh trong lòng, ngày thường hai người này vốn không để ý tới chuyện bên ngoài, đều là thái độ mọi chuyện không liên quan đến
mình. Hiện tại thấy An Mỹ nhân vừa đi ra khỏi điện của mình liền xảy ra
chuyện, còn không phải sợ việc này không thoát khỏi liên quan với mình.
Dù sao chuyện này cũng xảy ra ở ngoài Trường Nhạc cung, nếu đứa con
trong bụng An Mỹ nhân có chuyện gì, mọi người trong Trường Nhạc cung các nàng đều khó thoát khỏi trách phạt.
"Từ Lương viện và Triệu Quý
nhân chớ hoảng sợ, chẳng qua An Mỹ nhân không cẩn thận té ngã bên ngoài
Trường Nhạc cung, việc này mọi người đều thấy rõ, sao Hoàng Thượng có
thể trách phạt vô cớ." Ánh mắt Diệp Ling Sương bình tĩnh, nhìn chằm chằm hai người nói.
Triệu Quý nhân chậm rãi cúi đầu, cười nhẹ: "Hinh
Quý tần nói rất đúng, An Mỹ nhân tự mình té ngã bên ngoài Trường Nhạc
cung, đây là sự thật." Từ Lương viện thấy thế, cũng thấp giọng phụ họa
theo.
"Được rồi, đều ngồi đi, đợi Thái Y đến xem nói như thế nào, nha đầu Vân Kiều đã đi bẩm báo Lý công công, như vậy không bao lâu nữa
Hoàng Thượng sẽ biết chuyện này."
Triệu Quý nhân và Từ Lương viện nghe nói Hoàng Thượng sẽ đến, sắc mặt khẽ biến, những người giống các
nàng hai ba tháng mới được nhìn thấy Hoàng Thượng tất nhiên là rất vui
vẻ, nhưng dưới tình huống này làm sao còn có thể thấy vui sướng.
Không bao lâu sau, Mặc Nguyệt liền dẫn Thái Y của Thượng Y cục tới. Lý Thái Y vừa nghe nói An Mỹ nhân người gần đây nhất được chẩn đoán có thai xảy
ra chuyện, nào dám chậm trễ, vội vàng mang theo mấy thang thuốc dưỡng
thai chạy nhanh tới Trường Nhạc cung.
Thời điểm vừa chạy tới
Trường Nhạc cung, còn lảo đảo thiếu chút nữa ngã một cái, Lý Thái Y
không dám kéo dài, ổn định cơ thể rồi vội vàng chạy vào Trường Nhạc
cung. Mặc Nguyệt lại nhìn mấy hòn đá trơn trượt dưới chân mà giật mình,
vội vàng đá mấy hòn đá vào góc tường, lúc này mới bước nhanh theo vào.
An Mỹ nhân trên giường dần tỉnh lại, thấy Lý Thái Y đang bắt mạch cho
nàng, lại cảm thấy trong bụng quặn đau, hai mắt không khỏi trừng lớn,
nhìn Lý Thái Y lẩm bẩm nói: "Lý Thái Y, Long nhi trong bụng ta không có
việc gì đúng không, hắn vẫn còn đúng không?"
Lý Thái Y bắt mạch
thật lâu, sau đó tiếc hận lắc đầu, thở dài nói: "Xin An Mỹ nhân nén bi
thương, long tử trong bụng....Không còn."
"Không thể nào! Ngươi
gạt ta, ngươi gạt ta! Làm sao có thể không còn, Lý Thái Y ngươi có chẩn
đoán sai lầm hay không! Hắn rõ ràng vẫn còn......" An Mỹ nhân chịu đựng
đau đớn ngồi dậy, bàn tay túm lấy vạt áo trước người Lý Thái Y, vẻ mặt
vô cùng kích động.
Y thuật bị nghi ngờ với thầy thuốc là một sỉ
nhục to lớn, Lý Thái Y tuy có vài phần đồng tình với An Mỹ nhân, nhưng
lúc này trên mặt cũng có vài phần tức giận, thản nhiên nói: "Đứa nhỏ
thật sự không còn, An Mỹ nhân vẫn nên nén bi thương đi.""A........." An
Mỹ nhân ôm đầu hét lên một tiếng, trước đó vài ngày nàng vẫn còn chìm
trong mộng đẹp, nhưng bây giờ lợi thế trong bụng này cũng không còn,
nàng sao có thể chấp nhận được. Trong mắt lộ vẻ không cam lòng, thù hận.
"An muội muội vẫn nên nằm nghỉ đi, lúc này cơ thể quan trọng hơn." Diệp Linh Sương không mặn không nhạt khuyên nhủ nàng ta.
Bỗng nhiên ánh mắt An mỹ nhân quét về phía nàng, đều là oán hận! Nếu không phải vì tới thăm nàng, sao mình có thể vô cớ té ngã.
"Cút, đều cút ra ngoài cho ta........." An Mỹ nhân lạnh lùng nói, lớn tiếng khóc lên, hoàn toàn không để ý tới lễ nghi.
Diệp Linh Sương khoác tay với những người trong phòng, những người liên can đều lui khỏi nội điện, đứng bên ngoài.
Lúc Vân Kiều bẩm báo sự việc với Lý Phúc Thăng, không ngờ đến hắn chỉ hơi
sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Việc này Tạp gia sẽ bẩm báo với
Hoàng Thượng, ngươi về trước đi."
Vân Kiều khom người: "Nô tỳ cáo lui."
Mọi việc trong Hậu Cung này đều không thể ngờ, nàng nghĩ tới An Mỹ nhân tốt xấu gì cũng hoài Long tử, Hoàng Thượng nhất định là vô
cùng coi trọng,
không ngờ tới Lý công công có thái độ này.
Lý công công là Thái
giám tổng quản địa vị cao quý, thường làm bạn cùng Hoàng Thượng, tâm tư
Hoàng Thượng chỉ có hắn mới biết, thái độ lơ đễnh vừa rồi, có lẽ Hoàng
Thượng cũng không để trong lòng. Nghĩ như thế, cuối cùng trái tim Vân
Kiều buông lỏng rất nhiều.
"Hoàng Thượng, An Mỹ nhân ở bên ngoài
Trường Nhạc cung trượt ngã một cái, Long tử trong bụng xem ra lành ít dữ nhiều." Lý Phúc Thăng cúi đầu bẩm báo, thái độ không khác với ngày
thường.
Đại Yến Đế nằm ngửa trên tháp khép hờ hai mắt, nghe thấy
tin tức này mi mắt cũng chỉ khẽ run, thản nhiên ừ một tiếng, nói: "Trẫm
đã sớm biết nàng sẽ không bảo vệ được đứa con trong bụng này, đám nữ
nhân trong Hậu cung kia, người này so với người kia càng ác độc hơn. Như thế, coi như cho nàng một bài học, về sau chớ dám sau lưng trẫm vụng
trộm bỏ canh tránh thai."
Bỗng dưng, đôi mắt hơi mở, Đại Yến Đế
ngồi dậy từ nhuyễn tháp, đôi mắt hơi híp lại: "Lý Phúc Thăng, ngươi vừa
nói An Mỹ nhân trượt chân ở nơi nào?"
Phát hiện hơi thở của Đại
yến Đế đột nhiên lạnh xuống, Lý Phúc Thăng hoảng sợ, vội vàng trả lời:
"Mới vừa rồi là nha hoàn Vân Kiều của Hinh Quý tần tới bẩm báo việc này, An Mỹ nhân là trượt chân ở bên ngoài Trường Nhạc cung."
Đại Yến
Đế im lặng một lát, trong lòng không khỏi thở dài, có phải hắn đã làm
sai hay không. Nha đầu ngốc kia đơn thuần như vậy, làm sao có thể là đối thủ của các nàng, nhưng, nếu không làm như vậy...
"Lý Phúc
Thăng, theo trẫm tới Trường Nhạc cung xem sao." Đại yến Đế lạnh lùng
nói, phất tay áo ra khỏi Thương Loan điện, trên mặt mơ hồ tức giận.
Lý Phúc thăng đi theo phía sau, trăn trở suy nghĩ.Hoàng Thượng vừa đến,
mọi người đồng loạt khom người hành lễ. Triệu Quý nhân, Từ Lương viện,
Hinh Quý tần đều hầu bên ngoài điện. Lý Thái Y cũng đứng một bên, ánh
mắt Đại Yến Đế đảo qua mấy người Triệu Quý nhân, cuối cùng dừng lại trên người Hinh Quý tần, thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trong lòng
không khỏi căng thẳng, lại không nói thêm gì, đi vào nội điện.
"Hoàng Thượng, con trong bụng thần thiếp đã không còn, Hoàng Thượng......." An Mỹ nhân vừa thấy Đại Yến Đế đi vào, biết hắn vẫn là coi trọng đứa nhỏ
này, trong lòng không khỏi uất ức, khóc rống lên.
Trong lòng Đại
Yến Đế có chút chán ghét. Nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, vỗ vỗ bờ vai
của nàng nói: "Ái phi nén bi thương, có thể Long nhi trong bụng ái phi
không có duyên với trẫm, ái phi nên chăm sóc thân thể thật tốt mới
được."
Đại Yến Đế nghĩ An Mỹ nhân sẽ thu liễm một chút, nào ngờ
nàng khóc càng nhiều hơn, không hề giống ngày thường đoan trang hiền
tuệ, trong mắt hắn đã có chút tức giận.
Phàm là người có mắt đều
có thể nhìn ra vài phần, An Mỹ nhân này đúng là người thiếu một sợi gân, khóc lạc giọng nói: "Sẽ không, mấy ngày trước thiếp còn cảm thấy Long
nhi trong bụng động đậy, sao có thể vô duyên, xin Hoàng Thượng làm chủ
cho thiếp......" trong đầu phút chốc hiện ra điều gì, An Mỹ nhân sửng
sốt, lẩm bẩm nói: "Hoàng Thượng, là có người muốn hại thiếp, lúc thiếp
trượt chân, dưới đất có cái gì đó."
Cặp mắt kia đột nhiên mở to,
giọng nói không khỏi cao hơn vài phần: "Hoàng Thượng, nhất định là Hinh
Quý tần, nàng ghen tị thiếp có thai, nàng đã sớm có ý xấu, Hoàng Thượng
hãy làm chủ cho thiếp. Thiếp chỉ nghĩ tới ngày thường nàng đối xử với
thiếp rất tốt, nhưng không ngờ nàng lại làm như vậy với thiếp, tâm tư
Hinh Quý tần ác độc như thế, Hoàng Thượng ngàn vạn lần không thể dẽ dàng tha thứ cho nàng, Hoàng Thượng........"
"Đủ rồi!" Đại Yến Đế
bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, làm cho An Mỹ nhân vẫn còn đang nức nở cả người chấn động: "Lý Thái Y, lăn tới đây cho trẫm!"
Lý Thái Y ở
ngoài điện nghe thấy tiếng rống to này, trong lòng run lên, vội vàng
chạy nhanh vào nội điện, hai chân quỳ trên mặt đất: "Hoàng Thượng thứ
tội, tội thần đáng chết vạn lần, không thể bảo vệ Long tử trong bụng An
Mỹ nhân."
Đại Yến Đế thản nhiên liếc hắn một cái: "Cảm xúc của An Mỹ nhân lúc này không ổn, lập tức kê phương thuốc ổn định cảm xúc, sau
đó tới Thượng Y cục lấy, đưa tới điện của An Mỹ nhân trong trong Cam
Tuyền cung."
Lý Thái Y vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ trách tội
hắn không thể bảo vệ long tử, không nghĩ tới lại gọi hắn kê đơn thuốc,
vội vàng hoàn hồn xác nhận, không dám chậm trễ. Nhưng trong lòng không
khỏi buồn bực, tại sao lại đưa tới Cam Tuyền cung, hiện tại An Mỹ nhân
vẫn đang nằm ở Trường Nhạc cung mà. Chẳng nhẽ Đại Yến Đế muốn An Mỹ nhân lập tức trở về Cam Tuyền cung? Lý Thái Y vốn định nói cơ thể An Mỹ nhân rất yếu, không tiện di chuyển, nhưng những lời này bị nghẹn ở cổ họng,
cuối cùng nuốt xuống bụng.
Lý Thái Y kê đơn sau đó đi tới Thượng Y cục lấy thuốc, còn chưa ra khỏi cửa điện, đã nghe thấy giọng nó vô cùng lạnh lùng của Đại Yến Đế truyền ra: "Lý Phúc Thăng, tìm một chiếc kiệu
tới đây, trẫm thấy An Mỹ nhân ngây ngô ở đây cũng không thể khỏe lên,
vẫn nên về Cam Tuyền cung thì tốt hơn." Lý Thái Y hơi đảo tròng mắt,
trong lòng đã hiểu rõ vài phần, không khỏi sinh ra vài phần đồng cảm với An Mỹ nhân.