Edit: Huyền Sung NghiBeta: Giang Tần"Vì sao An Mỹ nhân không cho ngươi đi theo?" Đại Yến Đế liếc nha hoàn đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng hỏi.
"Bởi vì...Bởi vì An Mỹ nhân mang thai, cho nên bổng lộc mỗi tháng của An Mỹ
Nhân được thêm gấp đôi. Hôm nay Nội Vụ phủ sẽ đến bổ sung bổng lộc, An
Mỹ nhân sợ khi ngưởi của Nội Vụ phủ đến Cam Tuyền Cung không có người
chiêu đãi nên sai nô tỳ đứng chờ ở cửa đại điện". Châu Ngọc không dám có chỗ nào dấu giếm, vội vàng một năm một mười nói ra, đầu vẫn gắt gao cúi xuống, hai mắt chỉ dám nhìn giày thêu kim long sáng loáng của Đại Yến
Đế.
"Trẫm nhớ không lầm, từ Tần vị trở lên thì có hai hạ nhân hầu hạ".
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, vẫn còn một nha hoàn nữa cùng nô tỳ hậu hạ tên là Bảo Sinh, nhưng vài ngày trước nàng làm sai chuyện nên đã bị An Mỹ nhân
phạt đi Hoán Y cục làm tạp dịch". Châu Ngọc vội vàng giải thích.
"Hoán Y cục? Không ngờ An Mỹ nhân lại là chủ nhân hay phạt người khác". Đại
Yến Đế khẽ cười, trong mắt tăng thêm vài phần chán ghét.
"Hoán Y
cục không phải là nơi tốt lành, nếu nha hoàn Bảo Sinh biết nàng sẽ bị
phạt như vậy chắc sẽ hối hận không làm như vậy, An Mỹ nhân này không nên đụng vào".Hiền phi ở bên cạnh thấp giọng phụ họa thêm, khóe miệng khẽ
nhếch lên. Hoàng Thượng luôn luôn không thích những nữ chủ nhân trong
hậu cung cậy thế khi dễ hạ nhân, nếu đúng là nàng làm ra chuyện này thì
tuyệt đối không thể cho Hoàng Thượng biết, tránh Hoàng Thượng thêm chán
ghét.
Thấy Đại Yến Đế và vài vị phi tần đứng hồi lâu, Lý Phúc
Thăng nói nhỏ vào tai mấy người đứng sau lưng, chỉ trong chốc lát, hai
tiểu thái giám từ trong điện của Hinh tần đưa đến một chiếc giường êm,
để sau lưng của Đại Yến Đế.
"Hoàng Thượng, ngài đã đứng hồi lâu không bằng ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát". Lý Phúc Thăng cúi đầu nói.
Đại Yến Đế lướt mắt nhìn hắn, hất vạt áo ngồi lên giường, có cảm giác quen
thuộc, không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy đúng là giường êm trong điện
của Hinh tần, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn. "Lý Phúc Thăng, coi như
ngươi hiểu ý trẫm, hôm nay trẫm không có quá nhiều việc, vậy thì ngồi
đây từ từ thẩm tra". Giọng nói của Đại Yến Đế có vài phần nhàn nhã, tức
giận cũng giảm đi vài phần.
Kỳ Quý phi cùng Hiền phi không dám
nói một từ, mặc dù đứng chân đã có chút mỏi nhừ, cũng chỉ có thể đứng ở
bên cạnh của Đại Yến Đế, Hoàng Thượng không có cho phép các nàng không
dám ngồi, mà Lý Phúc Thăng cũng không cho các nàng ghế ngồi.
"Nói như vậy là An Mỹ nhân sai ngươi coi chừng Trắc điện, chỉ vì muốn nhận
bổng lộc tháng?" Thân thể Đại Yến Đế khẽ dựa vào thành ghế phía sau, ung dung hỏi nàng.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, đúng là như vậy, nô tỳ
không dám có nửa lời dối gạt.." Châu Ngọc trả lời, trong giọng nói thốt
ra run run.
"Kỳ Quý phi, trẫm nhớ chuyện phát bổng lộc mỗi tháng
là do ngươi quản lý, ái phi có biết chuyện này?" Đại Yến Đế không quay
đầu nhìn Kỳ Quý phi, ánh mắc sắc bén nhìn chằm chằm Châu Ngọc đang quỳ
trên mặt đất.
Kỳ Quý phi vội vàng bước ra, cúi đầu nói: "Hồi bẩm
Hoàng Thượng, chuyện này thần thiếp có biết đến, bởi vì An Mỹ nhân mang
thai, nên thiếp tăng gấp đôi vào bổng lộc mỗi tháng của nàng. Nhưng bổng lộc của tháng trước đã được phát vào cuối tháng, thiếp liền dặn dò Nội
Vụ phủ tìm thời gian rảnh bổ sung vào bổng lộc cho nàng, nhưng cũng
không biết bọn họ chọn là ngày hôm nay".
Đại Yến Đế nghe Kỳ Quý
phi trả lời, con ngươi có thêm vài phần tĩnh mịch, nhưng ngoài miệng vẫn nụ cười nhạt nhẽo "Thì ra là như thế, xem ra lần này An Mỹ nhân xuất
hiện ở Trường Nhạc cung không có người đi theo chỉ là chuyện trùng hợp,
trẫm có nên nói là do vận khí của nàng không tốt".
Không đợi mọi
người hiểu được ý trong câu vừa nói, Đại Yến Đế đã từ trên giường êm
đứng lên, đi đến chỗ An Mỹ nhân tẽ ngã, Hiền phi cùng Kỳ Quý phi theo
sát phía sau, Diệp Linh Sương lông mày nhíu lại cũng đi theo sau.
Đại Yến Đế chắp tay đứng sau lưng đứng bên cạnh chỗ tai nạn, cúi người xem
những dấu vết còn lưu lại trên mặt đất, lông mày không khỏi cau lại.
Trên mặt đất có dấu vết đi bộ và té ngã trượt qua, hai lực đạo không
giống nhau nhưng lại cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên chân An Mỹ nhân đã dẫm
lên vật gì nên nàng mới bị trượt chân. Ngẩng đầu xung quanh nhìn một
vòng, Đại Yến Đế đột nhiên phát hiện ở góc chân tường có mấy hòn đá nhỏ
phủ rêu trơn, hai mắt bỗng dưng lạnh xuống.
Theo ánh mắt của hắn, vài phi tần cũng đồng loạt nhìn qua, đều kinh hãi kêu to một tiếng.
Diệp Linh Sương nhíu mày càng thêm chặt, quay đầu hướng mấy người Vân
Kiều nhìn một vòng, trông thấy sắc mặt Mặc Nguyệt trắng bệch, đã hiểu
vài phần.
"Lý Phúc Thăng đến góc tường đem mấy hòn đá nhỏ đó gói kỹ cho trẫm xem". Thanh âm Đại Yến Đế cứng rắn vang lên.
Lý Phúc Thăng vội vàng đi đến, từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn lụa
hình vuông, đem bảy tám hòn đá nhỏ bỏ vào giữa khăn lụa, nhìn thấy tất
cả đã ổn thỏa mới đưa khăn lụa đến trước mặt Đại Yến Đế.
Đại Yến
Đế xem xét cẩn thận từng hòn đá nhỏ một, quả nhiên tìm thấy trong số đấy có hai hòn đá có dấu vết bị mài mòn, Đại Yến Đế nheo mắt lại, đem khăn
lụa và đá tất cả ném xuống đất, hiển nhiên rất tức giận.
Lý Phúc Thăng còn giữ tư thế dâng khăn cho Đại Yến Đế sợ hãi kêu lên "Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận".
"Bớt giận? Trẫm như thế nào bớt giận được, lại có người dám đánh chủ ý lên
hoàng tự. Lý Phúc Thăng, hãm hại hoàng tự của trẫm phải trị tội gì?"Đại Yến Đế khi thế sắc bén. Lý Phúc Thăng nghiêm mặt nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, lập tức bị chém đầu".
Vừa nghe lời này, Hiền phi buông xuống đôi tay khẽ run, che vào trong tay áo.
Ánh mắt hoa đào của Kỳ Quý phi chau lên, nhìn Hinh Quý tần ở phía sau. Hôm
nay Hinh Quý tần vừa ngồi vào vị trí tam phẩm còn chưa vững, Trường Nhạc cung liền xảy ra việc này, An Mỹ nhân là người ở Trắc điện của nàng,
Hinh Quý tần làm sao không thoát được liên lụy. Kỳ Quý phi cười mỉa mai, đừng có vừa mới lên vị trí Quý tần đã bị người khác kéo xuống, như thế
thì không có gì thú vị.
"Hoàng Thượng, chắc An Mỹ nhân đã giẫm
phải những hòn đã này nên mới bị trượt chân, chỉ là thiếp khó hiểu sao
mấy hòn đá này lại nằm ở góc chân tường, sẽ không có người cố ý dời
chúng đi chứ?". Hiền phi bộ dáng không hiểu hỏi.
Lời này vừa nói
ra mọi người đều hiểu, từ lúc An Mỹ nhân ngã cho đến khi Hoàng Thượng
đến, trong khoảng thời gian này chỉ có người của Trường Nhạc cung qua
lại, Triệu Quý nhân cùng Từ Lương viện thì không cần nói, nhưng Hinh Quý tần ước chừng là có năm hạ nhân, không phải là bọn họ thì là ai?
Triệu Quý nhân cùng Từ Lương viện vừa nghe nói như vậy, sắc mặt đồng loạt
biến đổi, quỳ sụp trên mặt đất, Triệu Quý nhân vội nói: "Hoàng Thượng,
thiếp không có làm
chuyện này, do dù thần thiếp có trăm lá gan, thiếp
cũng không dám, hơn nữa lúc An Mỹ nhân xảy ra chuyện không may, hai nha
hoàn của thần thiếp đang ở trong điện ngây ngô, cũng không đi ra khỏi
cửa cung". Từ Lương viện cũng gấp rút phân bua.
Đại Yến Đế chỉ
nhàn nhạt nhìn qua nàng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Hinh Quý tần,
giờ phút này nàng không còn nói cười rạng rỡ như ngày thường, chỉ là
lặng lẽ đứng đó, làm cho trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
Dường
như phát giác được ánh mắt của Đại Yến Đế, Diệp Linh Sương cũng ngẩng
đầu nhìn lại hắn, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh nói: "Hồi bẩm Hoàng
Thượng, thiếp xác thực chưa bao giờ làm chuyện này, cầu xin Hoàng Thượng minh xét". Đôi con ngươi ngày thường linh hoạt tròn to như quả bồ đào
giờ đây nhìn thẳng vào hắn không hề tránh né.
Ánh mắt Đại Yến Đế
nhìn sang chỗ khác, ánh mắt phức tạp. Nhưng vào lúc này, Mặc Nguyệt đứng sau lưng của Hinh Quý tần bước ra phía trước, "thùng" một tiếng quỳ
xuống trước người của Đại Yến Đế.
"Hoàng Thượng, là nô tỳ đem
những hòn đá đó để vào góc tường". Mặc Nguyệt gằn từng chữ, vẻ mặt tận
lực ra vẻ trấn định, dù thế thân thể cũng không ngăn được run lên. "Sau
khi An Mỹ nhân té ngã, chủ tử sai nô tỳ đi Thái Y viện gọi thái y đến
đây cứu chữa, Lý thái y cùng nô tỳ ở chỗ này thiếu chút nữa đã bị trượt
chân, nô tỳ chính là trong lúc này nhìn thấy những hòn đá này, sợ... sợ
người khác hiểu lầm Hinh Quý tần, liền nhất thời hồ đồ đá mấy hòn đá đó
vào góc tường, là nô tỳ không biết phân biệt lợi hại, làm Hoàng Thượng
hiểu lầm Hinh Quý tần, nô tỳ cam nguyện chịu phạt, nhưng mà chuyện này
không có liên quan đến Hinh Quý tần, cầu xin Hoàng Thượng minh xét".
Mặc Nguyệt vừa dứt lời liền "bang bang" dập đầu xuống đất. Da đầu bị đất đá làm rách cơ hồ có máu rỉ ra, hành động thành thật như vậy không một ai
có thể nghi ngờ được.
Hiền phi mắt lạnh nhìn Mặc Nguyệt đang quỳ ở trên đất, cẩu nô tài kia quả thật rất trung thành, nhưng đến cuối cùng
kết quả cũng không khác hơn như nàng ta gây ra, nghĩ được như vây, nàng
không khỏi cười đắc ý.
Đại Yến Đế khẽ nhíu mày, thâm âm trầm ổn
vang lên: "Tốt lắm, đứng lên rồi nói". Mặc Nguyệt vội vàng tạ ơn rồi
đứng qua một bên, những vẫn tự trách áy nãy nhìn thoáng qua Diệp Linh
Sương.
"Hoàng Thượng, nô tỳ của thần thiếp làm ra hành động này
là do thiếp quản lý bất lực, xin Hoàng Thượng trách phạt". Diệp Linh
Sương cuối thấp đầu, trong mắt ánh lên tia lạnh, xem ra nha đầu Mặc
Nguyệt này cần phải dạy dỗ lại, miễn cho suy nghĩ sai lầm.
"Chuyện này chờ trẫm điều tra rõ ràng sẽ quyết định". Đại Yến Đế thản nhiên
nói, nhìn qua mấy hòn đá trên đất một cái nói: "Lý Phúc Thăng, trẫm nhìn mấy hòn đá này sáng bóng đẹp mắt, không giống như đá bình thường, mà
giống như đá lót đường, ngươi đi điều tra xem chỗ nào đá lót đường không đầy đủ, điều tra rõ ràng rồi bẩm báo cho trẫm".
"Vâng". Lý Phúc Thăng tuân chỉ mang theo hai người theo làm việc, còn lưu lại hầu hạ Đại Yến Đế.
"Thời gian cũng không còn sớm, hai vị ái khanh cũng nên trở về nghỉ ngơi".
Đại Yến Đế nhìn qua Kỳ Quý phi và Hiền phi một cái, ra lệnh.
"Thần thiếp xin cáo lui". Một đông một tây quanh co khuất dần đi.
Hiền phi bước từng bước nhẹ nhàng, khóe môi chậm rã kéo ra nụ cười, một hòn
đá hạ ba con nhạn quả là không tệ, vừa có thể loại trừ hài nhi trong
bung của An Mỹ nhân, tiêu diệt khí thế của nàng ta, còn làm cho Hinh Quý tần có miệng mà không thể có thể minh oan cho mình. Nếu Hoàng Thượng
xem trọng hài nhi trong bụng của An Mỹ nhân, những ai đánh chủ ý sẽ mang tội rơi đầu, Hinh Quý tần dù không chết cũng sống không yên. Hôm nay
xem ra Hoàng Thượng đối với hài nhi trong bụng của An Mỹ nhân không quá
xem trọng, ngược lại đối với Hinh Quý tần lại có vẻ thương tiếc. Chuyện
này một khi tra ra sẽ liên quan đến Cúc phi và Nhị Hoàng tử, một bên là
ân tình với người cũ cùng hoàng tử duy nhất, một bên chỉ là một sủng phi đê tiện, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn đã rõ. Cúc phi mà có mâu
thuẫn với Hinh Quý tần thì đây thật là đúng chuyện thú vị đáng được mong chờ.
Hiền phi một tay che miệng cười, ha ha cười to. Nha hoàn
Cẩm Vũ cúi đầu theo sát phía sau không nói gì, trong chuyện này không ai hơn nàng hiểu rõ nhất.
"Các ngươi đều trở tự trở về đi". Đại Yến Đế nhàn nhạt nhìn qua Triệu Quý nhân cùng Từ Lương viện, giọng điệu
không được tốt lắm.
Hai nàng tạm thời vô sự, trong lòng mừng rỡ, vội vàng phúc thân tạ ân rồi nhanh chóng trở về trắc điện của mình.
Bên ngoài cửa cung chỉ còn Diệp Linh Sương cùng đám người có liên quan, Đại Yến Đế đi vào cửa cung, phát hiện sau lưng không có động tĩnh, liền
quay đầu nhìn Diệp Linh Sương một cái, "Còn đứng thất thần ở đó? Không
mau đi theo trẫm". Mấy thái giám hậu hạ bên người Đại Yến Đế có một hai
người nhanh trí, thấy Đại Yến Đế cùng Hinh Quý tần đi vào trong điện,
liền cho người mang giường êm trở về, để lại chỗ cũ rồi vội vàng lui ra, đứng canh ngoài điện.
Diệp Linh Sương cúi đầu đi theo sau lưng
của Đại Yến Đế, trong đầu trăm ngàn suy nghĩ lướt qua. Ánh mắt lóe lên
tia lạnh, trong lòng ý hận tràn ra: Hiền phi, mưu kế này của ngươi thật
là hay, ngươi đã muốn cùng ta đọ sức, vậy thì chờ xem, ai sẽ chết trong
tay ai.