Trở về Trường Nhạc cung, Diệp Linh Sương gỡ đôi khuyên tai ngọc trắng
điểm xuyết màu đen xuống, cất vào trong một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Vân Kiều khó hiểu: "Vì sao nương nương không đeo thêm một lúc nữa?".
"Đây là lúc ta còn sống ở Minh Vũ quốc đặc biệt sai người làm riêng, chỉ có
một đôi này, có chút không nỡ đeo, thời điểm thích hợp đeo mới tốt, để
người bên ngoài nhìn thấy ngược lại không hay". Diệp Linh Sương nhẹ
nhàng giải thích, đặt hộp nhỏ này ở tầng dưới cùng.
Nhớ lại thân
phận của chủ tử, Vân Kiều hiểu ý, cái gì từ Minh Vũ quốc đem đến Đại Yến quốc hiển nhiên là điều không may, tránh gặp phải người có lòng cố ý
gièm pha.
Hiền phi bị biếm vào lãnh cung, một nhà Mạnh thị từ
Mạnh Thế Tuyệt bị lưu đày biên quan, cây đổ bầy khỉ tan, đã tán loạn
không ra cái dạng gì. Mạnh gia danh tiếng cực thịnh một thời có thể coi
là trong khoảnh khắc nói chìm liền chìm.
Hiện tại trên triều
đình, đại khái chia làm hai phe thế lực. Một là theo Ôn Tể tướng Ôn
Dương Vinh lãnh đạo phần lớn cựu thần ngoan cố. Một phe khác là hàng
ngũ Trạng nguyên Bảng nhãn thi đỗ mấy năm gần đây, ở trong triều đảm
nhiệm chức quan không lớn, nhưng trước mắt có thể thấy người đang rất
được coi trọng là Lại bộ Thượng Thư Cổ Mặc Ngân dẫn đầu. Hai cánh thế
lực nhìn nhau không vừa mắt. Mạnh Thế Tuyệt vừa đi, chức Thống lĩnh
Tướng quân nội thị vệ liền trống không, mọi người đang sôi nổi suy đoán
người kế nhiệm. Một số người âm thầm đỏ mắt theo dõi vị trí kia, không
nghĩ tới cuối cùng Hoàng Thượng chỉ định lão tướng Tưởng Thiếu Thu đảm
nhiệm chức này.
Nói đến Tưởng Thiếu Thu, mọi người không xa lạ
gì, chính là người này năm đó cực lực ủng hộ Tề Thiên Hữu làm tân hoàng. Mấy năm gần đây thân thể Tưởng Thiếu Thu không tốt, đang suy nghĩ có
nên từ quan để an dưỡng tuổi già hay không, ai ngờ rằng Hoàng Thượng lại ra một đạo ý chỉ như vậy. Chính bản thân ông cũng bị lời ấy làm kinh
hãi không ít, sững sờ một chút, cuối cùng mới cung kính đồng ý. Tất
nhiên chúng đại thần chỉ biết chúc mừng, có điều ngoài mặt cười, bên
trong lại không biết như thế nào.
Cổ Mặc Ngân ôm quyền cười một
tiếng với Tưởng Thiếu Thu, cũng không nhiều lời. Đến khi Lý Phúc Thăng
cao giọng hô to một tiếng bãi triều, hắn đang định xoay người rời đi,
lại bị Lý Phúc Thăng từ đằng xa gọi lại.
"Lễ bộ Thượng Thư kiêm
Lại bộ Thượng Thư Cổ Mặc Ngân xin dừng bước, Hoàng Thượng có ý chỉ,
thỉnh đại nhân đến Thương Loan điện nghị sự". Lý Phúc Thăng nhất mực
cung kính hành lễ với Cổ Mặc Ngân, truyền lời nói.
Cổ Mặc Ngân xoay người nhìn hắn, khẽ nhướng nhướng mày, đi theo Lý Phúc Thăng đến Thương Loan điện.
"Lý công công, Hoàng Thượng có đề cập tới chuyện gì không?". Cổ Mặc Ngân
cười nhẹ hỏi, một người trên triều đình sát phạt quyết đoán mà tiếng nói lại như nước suối gió mát dễ nghe như vậy.
Lý Phúc Thăng càng
khom lưng, thái độ cung kính: "Bẩm đại nhân, Hoàng Thượng không nói một
chữ, mà những chuyện này không phải phận tôi tớ như nô tài nên biết".
Nghe nói thế, Mặc Ngân chỉ cười ha ha một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa,
cho đến khi tới Thương Loan điện, dọc theo đường đi đều lặng im không
nói gì.
Vào trong Thương Loan điện, Lý Phúc Thăng cho mọi người lui ra, tất cả đều đứng canh giữ ngoài cửa điện.
"Thần Cổ Mặc Ngân tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế". Cổ Mặc Ngân
hành lễ muốn bái, Đại Yến đế vội vàng đứng lên, giơ tay ngăn lại7, cười
vang nói: "Mặc Ngân không cần khách khí, lần này tìm ngươi trước hết là
có chuyện muốn thương nghị với ngươi". Chỉ một tiếng "Mặc Ngân" vô cùng
thân thiết, trong nháy mắt rút ngắn quan hệ quân thần của hai người.
"Hoàng Thượng cứ nói, thần nhất định muôn lần chết cũng không chối từ". Cổ Mặc Ngân ôm quyền nói, vẻ mặt nghiêm nghị.
Hai mắt Đại Yến đế nhìn chằm chằm đôi con ngươi đen tĩnh mịch khó phân biệt của hắn ta, khóe môi khẽ giương lên, đột nhiên trêu đùa cười một tiếng: "Bình thường trẫm thấy ngươi quá mức khổ cực, muốn thu hồi chức Lễ bộ
Thượng Thư của ngươi, Mặc Ngân cho rằng như thế nào?".
Cổ Mặc
Ngân chỉ sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức cười yếu ớt nói: "Hoàng
Thượng coi trọng thần như thế, thần đã vô cùng cảm kích, có vài người
không phục trong lòng cũng là hợp tình hợp lý. Như Hoàng Thượng mới vừa
nói, thần cảm thấy gần đây đúng là có hơi vất vả, Hoàng Thượng muốn thu
lại chức Lễ bộ Thượng Thư, thần cũng hiểu".
Đại Yến đế thấy hắn
ta một bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cười ra tiếng: "Quả nhiên
chuyện gì cũng không thể gạt được Mặc Ngân. Vài ngày trước đó quả thật
có người trình tấu chương lên, đề nghị trẫm cách chức của ngươi. Hiện
tại ngươi mới làm Trạng nguyên không lâu, không có kinh nghiệm nhậm
chức, đương nhiên không thể thiếu người không tín phục năng lực của
ngươi. Thế nhưng trẫm chỉ khảo ngươi vài câu ngắn ngủi, ngươi đối đáp
trôi chảy tất cả, suy nghĩ một chút về công việc mới cũng rất có khả
thi, trẫm rất cần nhân tài như ái khanh đến củng cố triều chính".
"Thần xấu hổ, hôm nay chưa có chiến công gì lớn, có điều Hoàng Thượng yên
tâm, thần về sau nhất định dốc hết toàn lực báo đáp ơn tri ngộ của Hoàng Thượng". Cổ Mặc Ngân cúi đầu xuống, từng câu từng chữ sảng khoái hữu
lực.
Đại Yến đế cười vỗ vỗ bờ vai của hắn ta: "Hiện tại có lời ái khanh bảo đảm, trẫm càng thêm vững tin trước kia không có nhìn lầm
người. Hôm nay trẫm gọi Mặc Ngân đến, muốn cách chức Lễ bộ Thượng Thư
của ngươi quả thực không phải là giả, thế nhưng có một chuyện khác cần
ngươi đi làm".
Cổ Mặc Ngân đối mặt với hai mắt sắc bén của Đại
Yến đế, liền khẽ thấp đầu: "Chỉ cần Hoàng Thượng phân phó, thần muôn lần chết cũng không chối từ".
"Cũng không phải cho ngươi ra chiến
trường làm chuyện đến mức bỏ mạng, không cần ngươi phải muôn lần chết
không chối từ". Đại Yến đế nhếch môi cười, thần sắc nhẹ nhàng. Người
trước giờ luôn nhìn thấu mưu tính như Cổ Mặc Ngân, giờ phút này vẻ mặt
vô cùng nghi ngờ nhìn hắn, Đại Yến đế tâm tình rất tốt, nói: "Năm tuổi
rẫm tập văn, bảy tuổi trẫm tập võ, kiếm thuật cưỡi ngựa đều không dám
tụt lại phía sau. Hiện tại hoàng nhi của trẫm sắp được năm tuổi, cũng là thời điểm nên học tập, trẫm xem xét văn võ của trăm thần hồi lâu, chỉ
có Mặc Ngân ngươi thích hợp với chức Thái phó nhất".
Lời này vừa
nói ra, Cổ Mặc Ngân không khỏi ngơ ngẩn, kinh ngạc nói: "Thần có tài đức gì, chỉ sợ không gánh nổi trọng trách này". Dừng một chút lại nói: "Nếu thần đảm nhiệm chức này, trên triều đình sợ sẽ không ít người phản
đối". Tuy nói Thái phó chỉ là dạy văn tự cho hoàng tử công chúa trong
cung, không coi là việc khổ cực, thậm chí có thể tính là việc đặc biệt
nhẹ nhàng nhưng chức này được vạn người tôn kính, chỉ có điều là "phải
gánh" cái chức quan chính nhất phẩm".
"Ái khanh hẳn là lo
lắng
đám người phản đối đi". Đại Yến đế cười sảng khoái: "Ngươi cứ đáp ứng
chuyện này, những thần tử kia nếu muốn phản đối hành động lần này, tất
nhiên phải tìm lý do thích đáng. Đến lúc đó ngươi có chuyện gì, chẳng lẽ trẫm lại không ra mặt giúp đỡ ngươi? Cho dù trẫm không có, tin rằng
nhất định ái khanh đã nghĩ ra kế sách ứng đối".
"... Thần đa tạ Hoàng Thượng tín nhiệm, tất nhiên sẽ đảm nhiệm chức Thái phó thật tốt". Cổ Mặc Ngân sảng khoái nói từng chữ.
Nói việc này, Đại Yến đế mới miễn cưỡng ngồi lại trên ghế đệm, ánh mắt tối
đen không rõ: "Lẽ nào ái khanh không có gì muốn hỏi trẫm?".
Cổ
Mặc Ngân cười nhạt nhìn hắn: "Hoàng Thượng đã biết được chuyện thần muốn hỏi, thần liền nói thẳng, tuy nói Tưởng Thiếu Thu kia đối với Hoàng
Thượng trung thành như một, nhưng dù sao với số tuổi bây giờ, chức Thống lĩnh Tướng quân nội thị vệ e là sẽ đảm nhiệm không lâu, trong lòng
Hoàng Thượng người đến tột cùng là tính toán điều gì?".
Nghe nói
như thế, Đại Yến đế cười ha ha một tiếng: "Quả nhiên Mặc Ngân nói trúng
tim đen". Ánh mắt sắc bén đột nhiên khóa chặt trên người Cổ Mặc Ngân,
ung dung nói: "Tất nhiên trẫm biết Thống lĩnh Tướng quân nội thị vệ có
binh quyền, nhưng binh quyền không thể một lần nữa rơi vào trong tay
người có dã tâm. Cổ Mặc Ngân, trẫm cho ngươi thời gian ba năm, có đủ hay không?".
Đương nhiên Cổ Mặc Ngân hiểu ý tứ của Đại Yến Đđế,
chính là muốn hắn trong ba năm ngắn ngủi có thể nâng cao uy vọng trong
một đám võ tướng, thật không phải là một chuyện dễ, nhưng hắn cũng chỉ
khẽ nhíu lông mày, ôm quyền nói với Đại Yến đế: "Hoàng Thượng yên tâm,
ba năm cũng đủ". Sau ba năm, Tưởng Thiếu Thu kia cũng gần như nên cáo
lão hồi hương, tất nhiên binh quyền lại chuyển giao. Cổ Mặc Ngân thầm
hoài nghi, e là Đại Yến Đđế sớm đã có tính toán. Đợi sau khi mình xuất
hiện, Đại Yến đế đã nhiều lần thử dò xét khảo nghiệm, cảm thấy là người
có thể tin cậy để sử dụng, liền nổi lên tâm tư để cho hắn tiếp nhận binh quyền. Cho nên nói, lần trước sai hắn âm thầm điều tra chứng cứ phạm
tội của Mạnh Thế Tuyệt cũng không phải do suy nghĩ nhất thời của Đại Yến Đế, mà là kế hoạch đã ấp ủ từ lâu.
Cổ Mặc Ngân không thể không
suy nghĩ lại một lần nữa đối với nam nhân ngồi trên ghế kia, người này
ẩn giấu quá sâu, khiến hắn không nhìn thấu. Nhớ tới chuyện hậu cung
những ngày gần đây, Hiền phi được sủng ái nhất một thời bị biếm vào lãnh cung cũng là lúc sau khi Mạnh Thế Tuyệt gặp chuyện không may không lâu, tìm lý do cũng thật là tuyệt hảo, giết hại hoàng tự, ai dám nói một từ? Hoặc là chuyện Hiền phi giết hại hoàng tự không phải giả, dẫn tới ý
định nhổ con cờ Mạnh Thế Tuyệt này của Đại Yến đế diễn ra nhanh hơn?
"Hoàng Thượng, nếu không có việc gì khác, thần xin được cáo lui trước". Cổ Mặc Ngân cúi đầu nói.
Đại Yến đế khẽ gật đầu: " Ái khanh ngồi lên chức Thái phó, vị trí Lại bộ
Thượng Thư ngươi cũng tiếp tục chịu trách nhiệm, khiến cho Lại bộ Thị
Lang vất vả nhiều hơn một chút, cuối cùng ái khanh xem qua một chút là
được".
"Thần đã hiểu".
Đến khi Cổ Mặc Ngân đi xa, Đại Yến đế gọi Lý Phúc Thăng vào điện, khẽ nhíu mày, không biết bị chuyện gì quấy nhiễu.
"Hoàng Thượng". Lý Phúc Thăng cúi đầu thay đổi âm lượng.
Lúc này Đại Yến đế mới hoàn hồn, thản nhiên nói: "Đến Tích Ngọc cung nói
một tiếng với Cúc phi, sinh thần sắp tới của Nhị hoàng tử, chuẩn bị cho
nó một chút, đến lúc đó nhận lễ bái sư".
"Vâng". Lý Phúc Thăng
đáp, trong lòng lại nghĩ, chuyện này nên chính miệng Hoàng Thượng nói
với Cúc phi nói một tiếng mới phải, sai một nô tài như hắn đi thông báo, trong lòng Cúc phi sợ là sẽ không dễ chịu.
Cúc phi đã từng qua
lại với Đại Yến Đđế, không có người nào hiểu rõ hơn Lý Phúc Thăng. Lúc
trước Cúc phi yêu Hoàng Thượng quá mức, Đại Yến đế cũng vô cùng sủng ái
nàng. Chỉ là về sau trong lúc Cúc phi mang thai, Đại Yến đế liên tiếp
sủng hạnh các phi tần khác. Tình cảm giữa Cúc phi và Đại Yến đế từ từ
nhạt dần, cho đến sau này Cúc phi sinh ra Nhị hoàng tử, thân thể suy yếu mang bệnh, Đại Yến đế sủng hạnh càng ít dần. Hắn nhớ rõ ràng, khi đó
Cúc phi qua lại rất thân thiết với Hoa Hoàng hậu, từ sau chuyện của Hoa
Hoàng hậu, tình cảm Hoàng Thượng với Cúc phi xem như hoàn toàn lạnh
nhạt. Hôm nay, Đại Yến đế cũng chỉ một tháng tới Tích Ngọc cung xem một
chút, đối với Nhị hoàng tử cũng không thật sự để tâm. Lý Phúc Thăng lại
không ngờ rằng, những việc về Nhị hoàng tử, thật ra Hoàng Thượng đều nhớ kỹ, trong lòng rất quan tâm.
Nói thật ra, Cúc phi cũng chỉ là nữ nhân ngốc, Hoàng Thượng hết sức sủng ái nàng một thời, nàng nên nắm
chắc thật tốt mới phải, nhưng lại nảy sinh tình cảm chân thật, so đo với Hoàng Thượng, quả thật là một nữ nhân ngốc.