Editor: Nhiên Thục tầnBeta: Vy Tu nghiDiệp Linh Sương rụt cổ một cái, không hiểu vì sao Đại Yến Đế lại đột nhiên
động dục như vậy, làm cho nàng đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.
Hiện tai thân thể thực sự cực kỳ mệt mỏi cho nên rất lười nhúc nhích.
Nhưng khổ nỗi bàn tay xấu xa của hắn đang liên tục vuốt ve từ eo xuống
vùng nhạy cảm của nàng.
"Hoàng Thượng, người đừng lộn xộn. Thiếp
bị người làm cho mệt mỏi vô cùng, người có thể để cho thiếp nghỉ ngơi
một lát được không?" Âm thanh có phần oán tránh, Diệp Linh Sương khẽ
nghiêng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt di chuyển tới cái tay không yên phận của hắn. Không cần nói hắn cũng biết ý tứ của ánh
nhìn đó, liền dừng tay lại yên lặng trong chốc lát.
Đại Yến Đế
cúi đầu cười ra tiếng, mắt hơi chớp chớp, có chút sung sướng nói: "Sao
bây giờ lại không dậy nổi rồi, lúc nãy bộ dáng của ngươi chả phải cực kỳ hưởng thụ sao." Dứt lời, bàn tay lại tiếp tục vuốt ve xuống thêm một
chút nữa.
Diệp Linh Sương vội vàng khép hai chân lại, xấu hổ và
giận dữ liếc mắt nhìn hắn, dứt khoát quay vào trong giường. Nhưng cơ thể còn chưa kịp quay đi thì đã bị cánh tay của nam nhân kia cản lại bắt
quay trở về, giam cầm trong lồng ngực.
"Thật là không thể chịu
nổi muốn trêu trọc tiểu nha đầu nhà ngươi, tốt lắm, trẫm không đùa ngươi nữa, đành phải đi ngủ thôi." Đại Yến Đế đem thân thể của nàng ôm vào
ngực, nhìn nàng cười nói.
Lúc trước ở chỗ Quan Tiệp dư gặp chuyện không vui nhưng hiện tạ đã tan thành mây khói, cảm thấy thật thoải mái. Thấy hắn sẽ không động tay động chân nữa, Diệp Linh Sương mới an tâm
gối đầu lên cánh tay hắn, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.
"Nhìn trẫm như vậy làm gì, chẳng lẽ bộ dáng của trẫm khác mọi ngày sao?" Đại Yến Đế hôn lên trên trán nàng một cái, hỏi.
"Không, chỉ là thiếp cảm thấy Hoàng Thượng thật sự rất đẹp cho nên muốn nhìn
thêm một chút thôi." Diệp Linh Sương cong môi lên, nhìn hắn chằm chằm.
Trong lòng Đại Yến Đế buồn cười, lúc nãy còn giận dỗi hắn, lúc này ngược lại thật biết điều.
"Nhìn gì chứ, ngày sau sẽ cho ngươi nhìn thoải mái, cũng không phải sẽ không nhìn thấy trẫm nữa."
Nghe lời nói này, con ngươi Diệp Linh Sương cụp xuống, nụ cười không được tự nhiên: "Lúc nào có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, nhưng vẫn muốn nhìn
nhiều hơn một chút."
Đại Yến Đế mím môi, nhất thời không biết nói gì. Trong một tháng này hắn ở lại Trường Nhạc cung hai ba lần. Quả
thực, so với trước kia có ít hơn một chút. Khó trách khi nhìn thấy hắn
đột nhiên xuất hiện, nha đầu này lại tỏ ra kinh ngạc như thế, về sau có
lẽ phải phá lệ thường xuyên tới đây hơn.
"Hoàng Thượng, vì sao
lúc người tới đây không cho nô tài thông báo sớm một tiếng, như vậy
thiếp cũng sớm chuẩn bị một chút. Người đến bất ngờ như vậy thiếp còn
chưa kịp tắm rửa, đã bị Hoàng Thượng ngài lôi kéo làm... Làm chuyện này
khiến cho thân thể của thiếp đầy mồ hôi." Hai người yên lặng một lát,
đột nhiên Diệp Linh Sương dí dỏm nói một câu oán trách đánh vỡ sự im lìm trong phòng. Lúc trước sau khi xong việc hai người sẽ tắm rửa một phen. Chỉ là bởi vì hôm nay Đại Yến Đế quá mức dũng mãnh, mà canh giờ cũng đã muộn cũng không muốn huy động nhân lực.
"Không sao, trẫm không
chê ngươi." Đại Yến Đế cười nói, kề sát vào cổ nàng ngửi một cái, "Mùi
mồ hôi này cũng rất thơm." Dứt lời, lại tạo ra mấy dấu hôn hồng nhạt
trên chiếc cổ trắng nõn của nàng, hung hăng hút vài cái.
"Đừng, bẩn, một thân toàn mồ hôi."
"Ta đã nói là không chê ngươi mà." Lần theo tiếng cười, Đại Yến Đế lại hôn
lên đôi môi nhỏ, một hồi mà vẫn không cảm thấy thoải mãn muốn mút mãi.
Diệp Linh Sương bị hắn lăn qua lăn lại một đêm không còn khí lực cùng hắn
tái chiến, đành phải ngoan ngoãn mặc hắn mút lấy lưỡi mình lôi kéo một
hồi. Lúc lâu sau nàng mới duỗi tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra,ôn nhu nói:
"Đừng làm nữa, ngày mai người còn phải lâm triều. Nếu như lúc trên triều đình không minh mẫn sẽ khiến các đại thần chê cười."
Giọng điệu
này có chút giống như đang dỗ tiểu hài tử. Đại Yến Đế ha ha cười một
tiếng, lại cảm thấy rất khoan khoái. Không tiếp tục trêu chọc nàng nữa,
đặt cằm lên trên tóc của nàng, một lúc sau đã thấy hơi thở đều đều chìm
vào giấc ngủ say.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng?" Diệp Linh Sương
nhẹ giọng gọi đôi câu, thấy hắn không có phản ứng gì, nàng mới nhẹ nhàng lấy tay chân của hắn ra khỏi mình, lẩm bẩm: "Mặc dù gối đầu lên tay
Hoàng Thượng rất thoải mái, nhưng ta thế này rất dễ bị sái cổ, cánh tay
của người cũng rất dễ bị mỏi. Đến lúc đó chả phải là thần thiếp sai rồi
sao."
Trong cung có ma ma dạy lễ nghi, họ dạy tư thế ngủ đoan
chính cũng rất quan trọng. Chỉ là Diệp Linh Sương không biết vì sao khi
Hoàng Thượng ở chỗ này, nàng liền không để ý gì đến lễ nghi cả. Nếu như
chuyện này để truyền ra ngoài chắc chắc nàng sẽ bị mất đầu.
Đắp
kín chăn cho hắn xong, Diệp Linh Sương vô ý thức quét nhìn Đại Yến Đế
một cái. Nàng ngẩn ra, khóe miệng nâng lên một đường cong nhạt nhẽo, rồi rất nhanh biến mất không thấy gì nữa. Hai mắt cụp xuống, trong đêm tối
phát ra ánh mắt âm u, nhưng rồi cũng bị lông mi dài kia buông xuống chặn lại hơn phân nửa.
Bỗng dưng nàng đến gần người đang ngủ say kia
một chút, vươn tay ra vuốt ve hình dáng của hắn, ánh mắt nhìn hắn lại có một chút tham lam. Cái tay mảnh khảnh xẹt qua đôi mày kiếm, chiếc mũi
cao, cái môi mỏng. Rồi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp trai, tuấn dật.
Lúc này, hô hấp Đại Yến Đế có chút đục ngầu không yên khi nàng vuốt tới
chóp mũi, hơi thở mang theo ấm áp. Đôi môi hồng ướt át của hắn làm nàng
không kiềm chế được mà vươn tới hôn một cái, cuối cùng lè lưỡi liếm nhẹ
cái lên, mới hài lòng cười nhẹ một cái, xoay người lại ngủ.
Nhưng nàng không biết lúc mình xoay người lại, mi mắt của Đại Yến Đế khẽ động đậy, đôi mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, nghiêng người nhìn gò má
nàng, ánh mắt dù tĩnh mịch nhưng lại không mất đi vẻ nhu hoà, nhìn nàng
thật lâu.
Ngủ một giấc rồi dậy, Đại Yến Đế nhanh chóng rời đi,
trước khi đi cũng không quên phân phó bọn cung nữ nô tài không được làm
ồn khiến Hinh Quý tần tỉnh giấc, cho phép nàng ngủ thêm một chút, còn
miễn cho nàng tới Đan Nguyệt cung thỉnh an.
Nhưng lúc trước Diệp Linh Sương đã dặn dò, Mặc Nguyệt nào dám không nghe theo. Bọn họ đi theo chủ tử thì phải nghe theo dặn dò của chủ tử, bất quá Hoàng Thượng chỉ thuận miệng phân phó như vậy thôi, nếu thực sự gọi Hinh Quý tần dậy thì sẽ
trị tội các nàng hay sao?
Diệp Linh Sương tắm rửa thay đồ xong
liền đi Đan Nguyệt cung thỉnh an. Dọc đường đi vô tình nghe được mấy lời đồn đại làm nàng giật mình.
Hôm qua trong lúc thị tẩm, Quan Tiệp dư đã chọc giận Hoàng Thượng, ngay lập tức bị giáng xuống thành từ ngũ
phẩm Sung viện. Cho nên lúc sau Hoàng Thượng mới đột nhiên xuất hiện ở
trong điện của nàng. Hóa ra là Hoàng Thượng từ nơi khác tức giận mới tới Trường Nhạc cung của nàng, khó trách muộn như vậy mà hắn còn đột nhiên
xuất hiện như quỷ.
Khóe miệng Diệp Linh Sương khẽ cong, nàng còn
chưa ra tay, Quan Tiệp dư đã không thể chờ đợi được mà chọc giận Hoàng
Thượng, cũng không biết là vì chuyện gì nữa? Mặc dù nàng đã sớm biết
Quan Tiệp dư là người không có đầu óc, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra tai
họa, hoặc cũng bị người khác biến thành quân cờ. Nhưng nàng không ngờ
rằng lại tới sớm như vậy.
Lúc Quan Tiệp dư đến Đan Nguyệt cung,
trong phòng phi tần mỗi người một thái độ, nhưng tất cả đều là cười trên nỗi đau của
người khác. Nhưng dù gì Quan Tiệp dư cũng là người của Kỳ
Quý phi cho nên mọi người cũng không dám biểu lộ rõ ràng.
Lúc trước cách ăn mặc của Quan Tiệp dư rất ngăn nắp chỉnh tề, giờ phút này sắc mặt lại trắng bệch, khó coi đến cực điểm.
Mọi người tùy tiện nói chuyện vài câu rồi cáo từ Kỳ Quý phi trở về cung của mình. Kỳ Quý phi cũng không giữ các nàng lại, chỉ để Quan Tiệp dư lại
nói chuyện.
Trước khi đi, Diệp Linh Sương nhìn lướt qua khuôn mặt của Kỳ Quý phi, khóe miệng mỉm cười. Kỳ Quý phi, lúc này ngươi nên nghĩ tới việc đổi quân cờ khác rồi.
Quan Tiệp dư chọc Hoàng Thượng
nổi giận dù sao cũng là chuyện phát sinh từ đêm qua. Kỳ Quý phi cũng chỉ biết đại khái rằng Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng rời khỏi Dương Tử
cung. Sau đó, không biết đã cho người đưa đám cung nữ thái giám của
Dương Tử cung đi đâu. Cho đến sáng nay nghe Tú Trúc nói Đại Yến Đế đi ra từ Trường Nhạc cung, mới biết là đêm qua sau khi rời khỏi Dương Tử
cung, Hoàng Thượng đi tìm Hinh Quý tần.
Đến lúc phái người đi
thăm dò chuyện của Quan Tiệp dư, thì lại nghe được tin tức nàng ta đã bị Hoàng Thượng giáng phân vị xuống thành từ ngũ phẩm Sung viện. Trong
lòng Kỳ Quý phi hơi giật mình mà cũng rất tức giận, chắc chắn hôm nay
Hoàng Thượng sẽ mang chuyện này thông báo cả hậu cung.
"Nói đi,
rốt cuộc ngươi đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, chọc cho Hoàng Thượng nổi
trận lôi đình, rời khỏi Dương Tử cung liền lập tức đi tới Trường Nhạc
cung." Kỳ Quý phi ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt không tốt nhàn nhạt
liếc nhìn Quan Tiệp dư.
Nghe Kỳ Quý phi hỏi như vậy, giờ phút này Quan Tiệp dư bất chấp tất cả, nhìn Kỳ Quý phi khóc thút thít nói: "Lúc
trước tỷ tỷ có dặn dò muội muội làm gì đó để giữ được sự sủng ái của
Hoàng Thượng. Muội muội hồ đồ cho nên đã lén cho tình mê dục vào lư
hương ở trong điện. Không ngờ bị Hoàng Thượng phát hiện, lập tức nổi
giận, liền trừng phạt muội muội... "
"Ngươi thật sự hồ đồ quá mức rồi!" Không kịp để Quan Tiệp dư nói xong, Kỳ Quý phi chỉ ngón tay, bộ
dáng như tiếc rằng luyện sắt không thể thành thép vậy. (Editor: chỗ này ý như kiểu là Kỳ Quý phi nâng đỡ Quan Tiệp dư để góp sức giúp nàng ta
nhưng nào ngờ không thành công)
"Muội muội biết sai rồi, cầu xin
Quý phi tỷ tỷ giúp muội muội lần này. Nếu Hoàng Thượng chán ghét muội
muội, về sau sợ rằng sẽ không sủng hạnh muội muội nữa." Quan Tiệp dư ủy
khuất nói.
Kỳ Quý phi thoáng che giấu tức giận, có chút nhức đầu
xoa xoa huyệt thái dương, lẩm bẩm: "Bản cung trông cậy vào ngươi có thể
leo lên được đến vị trí chủ một cung, không ngờ ngươi lại hồ đồ làm ra
loại chuyện như vậy, về sau bản cung còm dám trông cậy vào ngươi cái
gì?"
Quan Tiệp dư biết lần này mình đã làm ra việc ngu xuẩn.
Nhưng nếu như Kỳ Quý phi không dẫn dụ nàng, làm cho nàng dần dần bắt đầu ngấp nghé tham vọng có thể đứng đầu một cung, không thì sao nàng lại cả gan nghĩ đến cái ý tưởng kia. Trong lòng Quan Tiệp dư có vài phần oán
hận Kỳ Quý phi, nếu không vì như vậy, dù cho nàng không phải người đứng
đầu một cung đi chăng nữa thì cũng là một Tiệp dư. Đợi đến lúc phụ thân
lập được đại công, không chừng nàng còn có thể lập tức thăng liền hai
cấp đến vị trí Thục viện, Thục nghi.
"Thôi thôi, về sau ngươi tự
mình giải quyết cho tốt đi, bổn cung thực sự không giúp gì được cho
ngươi đâu." Giọng nói Kỳ Quý phi lãnh đạm đi vài phần.
Quan Tiệp dư giật mình nhìn nàng: "Tỷ tỷ như vậy là có ý gì?"
"Hiện nay ngươi làm cho Hoàng Thượng chán ghét, về sau chắn chắn sẽ rất khó
để người sủng ái lại. Bất qua bổn cung cũng chỉ là một chính phi mà
thôi, sao có thể quản được tâm tư của Hoàng Thượng. Nếu người muốn đến
Trường Nhạc cung, bổn cung có thể khuyên bảo người không được đi sao?"
Vẻ mặt Kỳ Quý phi bất đắc dĩ nói.
Quan Tiệp dư lại cảm thấy vẻ
mặt kia quá mức giả tạo. Bây giờ cảm thấy nàng vô dụng liền muốn đá văng nàng ra một góc sao? Từ trước đến nay biết rõ Kỳ Quý phi vốn là người
nhẫn tâm, mà không ngờ rằng lại nhẫn tâm và ích kỷ đến như vậy.
"Kỳ Quý phi thật sự sẽ không giúp muội muội sao?" Quan Tiệp dư nhìn gương
mặt tuyệt mỹ của nàng ta, trong lòng như có một tầng băng, lạnh đến thấu xương.
Kỳ Quý phi thở dài: "Bổn cung thực sự cũng bất lực rồi.
Tú Trúc, thay bổn cung tiễn khách đi." Nàng ta nhìn lướt qua cung nữ Tú
Trúc, ung dung nói.
"Quý phi tỷ tỷ giúp đỡ nói vài lời với Hoàng
Thượng không được sao?" Bộ dáng ngạo mạn của Quan Tiệp dư lúc trước hiện tại đã không còn, nàng nhìn về phía Kỳ Quý phi ánh mắt hiện lên vài tia cầu xin. Trong Hậu cung, nữ nhân không được Hoàng Thượng sủng hạnh thì
không là gì cả. Nàng không muốn trở thành một nữ nhân bị Hoàng Thượng
vứt bỏ ở trong Hậu cung này đâu!
"Quan Sung viện, ngươi tỉnh táo
lại cho bổn cung. Lúc này ngươi dám làm loạn thì bổn cung cũng không
giúp được ngươi. Hơn nữa, Hoàng Thượng cũng coi như là đã xử lý nhẹ
chuyện này. Nếu xét theo cung quy, hành vi Quan Sung viện tính kế với đế vương, nhưng Hoàng Thượng chỉ giáng phẩm vị của ngươi đã có thể xem là
nhân từ rồi."
Lời nói của Kỳ Quý phi giống như là an ủi, nhưng
trong lòng Quan Tiệp dư lại cảm thấy lạnh vô cùng. Chỉ vài khắc ngắn
ngủi như vậy mà nữ nhân này đã sửa lại gọi nàng là Quan Sung viện, quả
nhiên là không chút do dự qua cầu rút ván.
Quan Tiệp dư cũng biết nhiều lời vô ích, liền cúi chào Kỳ Quý phi rồi rời khỏi Đan Nguyệt
cung, chỉ là trong tim nàng nỗi oán hận dần dần chồng chất.