Edit: Mị Đức tầnBeta: Rine Hiền phiCó lẽ
lúc Đại Yến Đế và Diệp Linh Sương đến Thuý Hà điện bước chân không mạnh, người bên trong cũng tuyệt đối không nghĩ sẽ có người đến vào lúc này,
thanh âm a a kéo dài, làm cho người nghe đỏ mặt tía tai, khí huyết sôi
trào.
Diệp Linh Sương đỏ mặt nhìn Đại Yến Đế, chỉ thấy hắn tức
giận vô cùng, đôi mắt hiện rõ vẻ âm trầm. Mặc kệ lúc này ở bên trong là
ai, dám làm ra chuyện này đều không dễ dàng tha thứ! Trong khi nắm tay
nhau, bất giác, Đại Yến Đế siết chặt, làm cho Diệp Linh Sương đau đớn
nhíu mày, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Hắn đột nhiên kinh sợ, buông lỏng lực tay hơn: "Sương Nhi, có làm ngươi đau không?"
Diệp Linh Sương khẽ lắc đầu: "Hoàng Thượng, thiếp nhớ trong cung còn chút
chuyện, không bằng để Vân Kiều đưa thiếp về trước?" Diệp Linh Sương cúi
đầu nói, không có nhìn vào mắt hắn.
Đại Yến Đế hơi giận, nói:
"Trẫm biết Sương Nhi vì mặt mũi trẫm mà cân nhắc. Nhưng nay đã thấy như
vậy sao có thể không cùng trẫm vào xem một lát, xem là hai kẻ nào dám to gan lớn mật làm càn trong cung điện cũ của ngươi?"
"Hoàng
Thượng... thiếp còn chưa đi vào." Diệp Linh Sương cúi đầu nói: "Vừa nghĩ tới nơi trước đây thiếp và Hoàng Thượng ở nay lại phát sinh chuyện này, trong lòng thiếp liền... Thuý Hà điện mặc dù trống không, nhưng ban
ngày An Đức Tử và Mặc Nguyệt cũng thường dọn dẹp, sửa sang. Từ lúc thiếp rời đi đã mấy tháng, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ ghé qua xem một chút."
"Trẫm biết." Đại Yến Đế nắm chặt tay nàng, thấp giọng nói. Trải qua cuộc trò
chuyện này, cảm giác tức giận ban đầu đã giảm hơn phân nửa. Có lẽ bên
trong là một phi tử bị vắng vẻ lâu ngày nên mới cùng người khác yêu
đương vụng trộm, cũng có thể là không phải như vậy. Đại Yến Đế chợt cảm
thấy mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
"Đi thôi, cùng trẫm vào
nhìn một chút, lúc này cũng nên dạy dỗ một chút quy củ hậu cung." Đại
Yến Đế nói lời này sắc mặt bình tĩnh, lôi kéo Diệp Linh Sương đi vào. Lý Phúc Thăng và Vân Kiều sau lưng sớm đã thành một thân mồ hôi lạnh, vốn
cho rằng hôm nay Hoàng Thượng nhất định sẽ đại khai sát giới, không nghĩ đã bình tĩnh trở lại, nhưng dù thế hai người vẫn nơm nớp lo sợ đi theo
phía sau.
Đại Yến Đế đẩy cánh cửa kia ra, "Kẽo kẹt" một tiếng,
thanh âm tuy không vang dội nhưng cũng đủ làm hai người đang hăng say
bên trong dừng lại động tác. Mập mờ yêu kiều cùng tiếng thở dốc lúc
trước thoáng cái im bặt, trong nháy mắt bị đè nén lại.
Đại Yến Đế hừ lạnh, sải bước đến nội điện. Bởi vì trong điện không có nhiều đồ nên cho dù rất tối, Đại Yến Đế cũng có thể quen đường quen nẻo mà đi.
"A----" Từ chiếc giường duy nhất trong điện truyền đến tiếng cô gái kinh hô,
sau đó lại bị nam tử bên cạnh bụm miệng. Bởi vì trong phòng không có
đèn, tối đen một mảnh nên người trên giường không thấy rõ diện mạo người đối diện, chỉ loáng thoáng thấy hai cái bóng.
"Đại Vĩ, ngươi
không đi tuần tra chạy tới đây làm gì? Còn dắt theo vị huynh đệ kia
đến?" Nam tử trên giường đột nhiên hỏi, bởi vì mới trải qua chuyện kia,
thanh âm có chút khàn khàn lại xen lẫn một tia dục vọng. Nam tử hiển
nhiên nghĩ rằng Đại Yến Đế và Hinh phi là người quen của hắn.
Chợt nghe đối diện có tiếng hừ lạnh, nam tử kia cảm thấy không đúng, còn nữ
tử liền trừng mắt, tựa hồ đã biết thân phận của người đến.
"Sương Nhi, ở đây có thể có mồi lửa và đèn, đốt lên cho Trẫm nhìn rõ chút, xem là ai lại dám to gan lớn mật làm chuyện này trong Thuý Hà điện." Trong
bóng tối vang lên thanh âm lạnh lẽo thấu xương.
"Bẩm Hoàng Thượng, thiếp nhớ rõ bên giường gỗ có một ngọn đèn khắc hoa đã lâu không sử dụng, để thiếp đi đốt lên."
Một tiếng này của Diệp Linh Sương làm hai người trên giường nháy mắt trở
nên ngu ngơ, như có sấm sét giữa trời quang. Nàng kia lại càng cả kinh
không biết làm sao, ở trong bóng đêm bắt đầu lục lọi tìm quần áo phủ lên người.
Chỉ trong chốc lát, ngọn đèn từ tay Diệp Linh Sương đã được thắp sáng lên.
Đợi đến khi hai mắt dần dần thích ứng với ánh sáng, Đại Yến Đế và Diệp Linh Sương đồng thời nhìn về hai người trên giường. Cả hai vội vã chụp lấy
quần áo, hiển nhiên lúc trước đều là trần truồng. Nam tử khôi ngô, quần
áo đã mặc xong chỉ là tà áo mở rộng, lộ ra mồ hôi trên lồng ngực, còn nữ tử kia chỉ có quần lót và cái yếm, cái yếm dường như chỉ là treo trên
người, lộ ra cánh tay và vùng cổ trắng nõn, ngọc ngà, không khỏi làm cho người ta suy nghĩ miên man. Lúc trước không biết nhưng hiện tại lại
ngửi thấy hương vị nồng nặc sau khi giao hoan.
Diệp Linh Sương
cầm đèn trong tay từ từ giơ cao lên, cố gắng thấy rõ mặt của nam nhân
cùng nữ tử kia. Trong tích tắc ngọn đèn được nâng lên, nữ nhân kia lập
tức dùng tay che mặt mình lại, thân thể không ngừng run. Tướng mạo nam
tử kia lại thanh tú, thế nhưng là người xa lạ.Nương theo ánh đèn, rốt
cuộc hai kẻ kia xác định được người đứng đối diện là Đại Yến Đế! Nam tử
kia trực tiếp lăn một vòng từ trên giường xuống dưới đất quỳ: "Thuộc hạ
gặp qua Hoàng Thượng, gặp qua nương nương!" Nhận thấy trước mắt là một
vị chủ tử hậu cung, nam tử kia vội vàng lục lọi quần áo của mình trong
đống xiêm y trên giường mặc lung tung vào. Trên người cô gái cũng không
quá đầy đủ, vội vàng mặc quần áo vào, sau đó quỳ bên cạnh nam tử kia,
gắt gao cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên.
"Các ngươi quả là biết chọn chỗ, lại dám chọn ngay Thuý Hà điện! Như thế nào, nơi trước đây
trẫm và Hinh phi sinh hoạt hôm nay bị các ngươi chiếm lấy làm chuyện
khoái hoạt, cảm giác có phải rất tốt không?" Đại Yến Đế cười lạnh, hỏi.
Từ chỗ quần áo tán loạn mất trật tự kia có thể thấy được là một thị vệ và
cung nữ, vì vậy cảm giác bị đội nón xanh, bị sỉ nhục của Đại Yến Đế vừa
sinh ra, lúc này cũng tiêu tan đi không ít. Thế nhưng hắn vẫn bị hai cẩu nô tài không biết trời cao đất rộng này chọc giận.
Trong hậu cung tối
kỵ nhất là thị vệ và cung nữ tư thông, bởi vì cung nữ chưa xuất cung
trong hoàng cung này cũng đều coi là người của Hoàng Thượng. Cho dù
Hoàng Thượng không sủng hạnh ngươi, cũng không được để bản thân bị người khác làm bẩn. Trừ phi là Hoàng Thượng hoặc chủ tử hậu cung hạ chỉ ban
cung nữ kia cho người khác.
Trước kia phát sinh bao nhiêu chuyện, Đại Yến Đế cũng không phải không biết, nhưng hôm nay hắn lại chính mắt
nhìn thấy. Cũng không biết là vận khí hắn quá tốt hay do hai người kia
xui xẻo.
"Ngẩng cao đầu lên cho trẫm nhìn một chút. Có gan làm
lại không có gan nhận sao?" Đại Yến Đế nói, quanh thân tản mát hơi thở
của Đế vương.
Dứt lời thật lâu, nam nhân kia mới ngẩng đầu lên, tướng mạo đàng hoàng xuất hiện dưới tầm mắt của Đại Yến Đế và Hinh phi.
Một khắc kia Diệp Linh Sương thấy rõ khuôn mặt nữ nhân kia, toàn thân run
mạnh, khó có thể tin lùi về phía sau hai bước. Đại Yến Đế bắt lấy bả vai nàng, thanh âm dịu đi hai phần: "Ngươi đã là người mang hài tử, phải
cẩn thận chứ, cũng chỉ là một hạ nhân thôi, kích động như vậy làm gì?"
"Mặc Nguyệt! Dĩ nhiên là Mặc Nguyệt! Hoàng Thượng, nàng ta chính là Mặc
Nguyệt a!" Một tay lôi kéo tay Đại Yến Đế, một tay run rẩy chỉ về phía
nha hoàn kia, bởi vì kích động cùng tức giận mà thanh âm có chút cao.
Người ngoài cũng có thể nghe ra được là do nàng phẫn nộ quá mức mà
thành, huyết mạch toàn thân dường như cũng tràn đầy phẫn nộ, chỉ chờ
thời điểm có thể nổ tung.
Đại Yến Đế vội vàng ôm sát nàng, vỗ nhẹ trên lưng: "Trẫm thấy, trẫm thấy, Sương Nhi chớ kích động." Hắn không
biết tại sao nữ nhân trong ngực này lại có thể vì một nha hoàn không
biết quy củ mà tức giận thành như vậy.
"Nương nương, nô tỳ thực
xin lỗi ngài!" Mặc Nguyệt khóc nức nở, trong khoảng thời gian ngắn nàng
chỉ biết khóc, không biết nên nói gì để nguỵ biện cho bản thân.
"Hai tên khốn kiếp các ngươi! Dám làm dơ bẩn nơi thanh tịnh như vậy." Đại Yến Đế tức giận nói.
"Hoàng Thượng thứ tội, nương nương thứ tội... Thuộc hạ là Tiết Dung Ân do
Trương thị vệ quản lý, lúc tuần tra vô tình gặp được Mặc Nguyệt cô
nương, đối với Mặc Nguyệt vừa gặp đã thương. Thuộc hạ rất thích Mặc
Nguyệt nên mới không nhịn được để phát sinh chuyện này. Thuộc hạ biết
sai, cầu xin Hoàng Thượng và nương nương khai ân." Thị vệ kia quỳ trên
mặt đất liên tục cầu xin tha thứ, đồng thời còn kéo theo cả Mặc Nguyệt
đang khóc nức nở phía sau.
Mặc Nguyệt nghẹn ngào vài tiếng, đối
với Diệp Linh Sương dập đầu vang mấy tiếng: "Nương nương, nô tỳ xin lỗi
ngài. Thực xin lỗi ngài!"
Diệp Linh Sương nhắm mắt, không muốn
liếc nàng một cái, quay đầu đi, chôn mặt trên vai Đại Yến Đế. Mặc
Nguyệt, hiện tại nói xin lỗi có ích gì, lúc trước chuyện Trương thị vệ ở Trường Nhạc cung tìm y phục dạ hành, ngươi lại để lộ ra, ngươi có nghĩ
đến hậu quả hay không, lúc ấy ngươi cũng có thể xin lỗi ta.
"Hoàng Thượng, là do thiếp quản giáo không nghiêm mới khiến cho cung nữ hầu hạ bên cạnh thiếp làm ra chuyện đồi bại như vậy, thiếp có tội, cầu xin
Hoàng Thượng xử phạt thiếp." Hai mắt Diệp Linh Sương nhìn bờ vai hắn
nói, lời nói nghe hết sức vô lực, chất liệu vải trên người hắn nhanh
chóng bị nước mắt thấm ướt.
Đại Yến Đế cảm giác trên vai bị ướt
một mảng, không khỏi thở dài, nâng đầu nàng lên, đưa tay lau đi nước mắt nhoè trên hai má nàng, nói: "Sương Nhi, tính ngươi coi trọng mọi việc
quá mức, nên bớt để tâm những thứ này lại, chỉ là một cung nữ mà thôi,
người hầu hạ Trường Nhạc cung cũng đến lúc phải thay đổi rồi."
Đôi mắt nhàn nhạt của Đại Yến Đế quét qua một nam một nữ quỳ phía trước, sau đó liền ôm Diệp Linh Sương rời khỏi chỗ này.
Trên mặt đất, Mặc Nguyệt ngơ ngác nhìn hai bóng người đi xa, mặt không chút
thay đổi. Mà nam nhân tên Tiết Dung Ân kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Thầm nghĩ: may mà không có việc gì, dù mình đã thu người nọ không ít chỗ tốt nhưng nếu mạng nhỏ này mất thật thì không hay rồi.
Ngày thứ
hai, Đại nội Tổng quản thái giám Lý công công dựa theo khẩu dụ của Đại
Yến Đế làm hai chuyện, một là cho người mang Tiết Dung Ân đi hành hình,
khiến hắn trở thành một thái giám, hai là mang thiếp thân thị nữ Mặc
Nguyệt của Hinh phi đến ở cùng một chỗ với Tiết Dung Ân Tiết Công công,
cho bọn họ cả đời cùng nhau như vậy.
Mấy người Bội Hoàn cùng An
Đức Tử nghe Lý Phúc Thăng tuyên hết khẩu dụ của Hoàng Thượng xong vô
cùng kinh ngạc. Ngay sau đó có hai tiểu thái giám tiến đến kéo Mặc
Nguyệt đang thất thần, hai mắt trống rỗng ra khỏi Trường Nhạc cung. Từ
đó, cả đời Mặc Nguyệt cũng không thể lập gia đình, chỉ có thể cùng Tiết
thái giám kia vượt qua cả quãng đời còn lại.