Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Hoàng Thượng Nổi Giận


trước sau

Edit: Nhiên Thục tần

Beta: Vy Tu nghi

"Có chuyện gì Hoàng Thượng cứ nói thẳng, thiếp sẽ đi làm ngay. Dù có lên núi đao, xuống biển lửa, chết thay người thần thiếp cũng nguyện ý." Diệp Linh Sương dương dương tư đắc, bộ dạng như muốn trở thành anh hùng quyết hy sinh trước mặt Đại Yến Đế. Hắn liên tục cười nhẹ, lo âu lúc trước cũng tiêu tan đi một chút.

"Sương Nhi." Đại Yến Đế ôn nhu gọi một tiếng, cái cằm đặt lên mái tóc của nàng, "Ngươi có biết chuyện Hoàng đế Minh Vũ quốc đã đổi người mới chưa?"

Thân thể Diệp Linh Sương cứng đờ, trả lời: "Thiếp cũng nghe nói qua, không biết vì sao Hoàng Thượng lại hỏi chuyện này?"

Trong lời nói mang vài phần cảnh giác. Đại Yến Đế để ý đến nét mặt của nàng, không khỏi thở dài một cái, "Ngươi yên tâm trẫm sẽ không động một chút là nghĩ tới việc tấn công Minh Vũ quốc đâu."

"Nhưng mà, Hoàng Thượng ngài chẳng lẽ đã quên những lời đã từng nói với thiếp sao? Thiếp đã nói là Minh Vũ quốc vốn có ý muốn cầu hòa, gia phụ cũng là muốn nghĩ cho dân chúng. Hoàng Thượng sao không thông qua phụ thân thiếp làm cầu nối giữa hai nước? Lúc ấy, Hoàng Thượng để mặc thiếp một tháng không quan tâm, từ đó về sau thiếp cũng không dám nhắc tới chuyện này nữa."

Nghe được thanh âm nàng nói mang theo vài phần u oán, Đại Yến Đế có chút áy náy hôn lên thái dương của nàng, "Ngày đó đúng là lòng dạ trẫm hẹp hòi, cho là ngươi nói như vậy là vì bản thân mình, không biết rằng Sương Nhi ngươi kỳ thật là có suy nghĩ cho đất nước, không đành lòng nên sinh oán than."

Diệp Linh Sương cười khanh khánh hai tiếng, "Phải, không cần phải nói thiếp vĩ đại như vậy. Thật ra thiếp cũng có một chút tâm tư, nếu như Minh Vũ quốc cùng Đại Yến quốc có quan hệ giao hảo chặt chẽ một chút, thì thân phận của thiếp cũng sẽ tôn quý hơn một chút, về sau người khác sẽ không cảm thấy thiếp là chim sẻ bay lên ngọn cây biến thành Phượng Hoàng." Nói đến đây, nàng ngẳng đầu nhìn hắn, mang vài phần dè dặn hỏi thăm: "Hoàng Thượng không phải là người cảm thấy thiếp có dã tâm quá lớn chứ?"

Đại Yến Đế lắc lắc đầu, đưa tay vuốt ve tóc nàng, "Ngược lại trẫm cảm thấy, đôi khi có chút tâm tư nhỏ, không phải là không tốt... Như thế cũng có thể tự vệ mình." Không biết nhớ tới cái gì, mắt Đại Yến Đế đột nhiên sắc lại, ban tay vuốt tóc chậm lại một chút.

Diệp Linh Sương ngoéo một cái nói: "Nói cho cùng, nếu như Hậu cung Hoàng Thượng chỉ có một nữ nhân duy nhất là Hoàng hậu, thì sẽ không xảy ra quá nhiều chuyện phức tạp như vậy." Thấy hắn nhíu mày, Diệp Linh Sương lại ha ha nở nụ cười, "Thiếp nói đùa thôi, nếu như Hậu cung chỉ có một mình Hoàng hậu, thì Hậu cung cũng sẽ không còn là Hậu cung nữa. Cuối cùng Hoàng Thượng cũng không phải là trượng phu của một người, lại còn là Hoàng đế của Đại Yến quốc, không thể chuyện gì Hoàng Thượng cũng có thể giải quyết một cách tùy ý được."

Đại Yến Đế yên lặng nhìn nàng, đôi khi hắn cảm thấy đó là một nữ nhân rất đơn thuần, khi nói đều không hề suy nghĩ trước. Nhưng đôi khi lại đột nhiên cảm thấy nàng đang đùa giỡn với những câu nói cất giấu nhiều tâm tư, phức tạp làm cho người khác khó hiểu. Nhưng câu nói sau cùng của nàng lại làm cho hắn sít sao ôm lấy thân thể nàng, cảm thấy thập phần an ủi.

"Trẫm từng suy nghĩ, khi người khác ở trước mặt trẫm, không biết tột cùng là có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Nhưng hôm nay nghe được câu nói của Sương Nhi ngươi, trẫm đột nhiên cảm thấy tất cả đều không phải. Bởi vì trẫm biết rõ ngươi là người hiểu trẫm, cho dù trong lòng ngươi có tồn tại tâm tư nhỏ gì cũng không sao, trẫm sẽ không trách ngươi..."

Diệp Linh Sương khẽ rời hắn ra một chút, chầm chậm thở mấy cái bởi vì bị hắn ôm quá chặt mà bị đè nén, thầm kín nhìn hắn, cánh môi trắng mịn câu dẫn dần dần hiện ra một đường cong, nói: "Nếu như có một ngày tâm tư nhỏ của thiếp biến thành tâm tư lớn thì sao? Hoàng Thượng còn không phải là người hay so đo sao?"

Đại Yến Đế lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt đen tựa hồ sâu hơn, thật lâu màu đen kia cũng không biến mất một chút nào. Cả con mắt đều trở nên sâu không thấy đáy.

"Nếu ngươi nói thích, thì trẫm sẽ làm." Hắn đột nhiên nói, thần sắc nghiêm túc.

Trong lòng Diệp Linh Sương nở nụ cười, hắn cho rằng nàng muốn vị trí đứng đầu Hậu cung kia sao?

"Kỳ thật thiếp cũng không biết vật thiếp muốn tìm rốt cuộc là cái gì..." Diệp Linh Sương thì thầm một câu, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nằm trong ngực của hắn. Có một số chuyện một khi đã để ở trong lòng thì chắc chắn khó có thể quên được, muốn lau sạch cũng không thể lau hết. Ngược lại giống như độc dược, lúc phát hiện ra trúng kịch độc thì độc kia đã sớm thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, rất khó để chữa khỏi.

Làm sai chính là làm sai, không phải tùy tiện nói một câu là có thể dễ dàng mạt sát. Nam nhân trước mặt này vừa đáng thương, lại vừa đáng hận!

"Sương Nhi... Trẫm không cho ngươi được quá nhiều..." Đại Yến Đế tựa đầu vào cổ nàng, thì thầm nói nhỏ, trong lời nói thể hiện sự bất đắc dĩ của Đế vương. Nếu nàng muốn vị trí Hoàng hậu, hắn có thể cân nhắc cho nàng, nhiều hơn nữa thì hắn không cho nổi...

"Hoàng Thượng, kỳ thật người đang sợ sao?" Diệp Linh Sương nói một câu liền mang Đại Yến Đế đang bị lạc vào trong suy nghĩ của mình gọi thức tỉnh, từ trên cổ nàng ngẩng đầu lên, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, "Trẫm có gì phải sợ?"

"Hoàng Thượng sợ... Chính mình không che chở được cho thiếp. Như mẹ đẻ của Hoàng Thượng, ngay cả khi chết Liên phi nương nương cũng không được ra đi trong sự minh bạch sao?" Nàng nghiêm túc theo dõi khuôn mặt hắn, chẫm rãi nói.

Nghe lời nói này, hai mắt Đại Yến Đế trầm xuống, sự ôn nhu lúc trước đều biến mất không còn gì. Bỗng nhiên đẩy thân thể nàng ra, đứng bật lên. Bởi vì đứng quá nhanh cho nên áo bào bị mắc vào cái bàn nhỏ trên giường êm, khiến cho chén trà trên bàn rơi xuống đất vỡ tan.

Đại Yến Đế cúi xuống nhìn nàng. Trong Hậu cung nữ nhân nào cũng biết, chuyện của Liên phi chính là điều cấm kị của hắn. Vậy mà nữ nhân này lại ngang nhiên nói ra trước mặt hắn, hắn quả nhiên là quá cưng chiều nàng rồi! Hai mắt của Đại Yến Đế nổi đầy tia máu, cơ hồ là giận dữ gầm nhẹ ra tiếng: "Ai cho phép ngươi điều tra chuyện của Liên phi? Trẫm sủng ái ngươi, ban thưởng cho người là để ngươi tiêu xài như vậy sao?!"

Diệp Linh Sương đầu tiên là bị tiếng hắn gầm nhẹ hù dọa làm cho thân thể chấn động, sau đó bình tĩnh lại không chút yếu thế nhìn lại hắn, "Hoàng Thượng còn muốn buồn bực về thân thế của mình, đắm mình trong mỗi bi thống đó bao lâu nữa? Liên phi chết chính là đã chết rồi, không che chở được cho Liên phi đó là Tiên hoàng..." Không còn năng lực nữa để nói ra hai chữ cuối cùng.

Mọi người đều biết Tiên hoàng đối với Liên phi là tình thâm. Nhưng có lẽ là thật, đúng là Đế vương không có tình yêu, nếu không vì sao chỉ dựa vào lời nói từ một phía mà Tiền hoàng liền trị tội Liên phi. Nói cho cùng bản tính của Đế vương vốn hay nghi ngờ, tình yêu của Đế vương nhanh tới mà cũng nhanh đi.

"Nếu trong lòng Hoàng Thượng thật sự có thiếp thì cần gì phải băn khoăn chuyện khác, căn bản thiếp cũng không sợ Hậu cung này..."

Đại Yến Đế cười lạnh một tiếng, ngắt lời nàng, "Hinh phi, ngươi quá tự cao rồi! Chuyện của trẫm chưa tới phiên ngươi xen vào!"

Diệp Linh Sương ủy khuất và quật cường nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, trầm mặt lại. Không khí ở trong điện phảng phất thoáng qua liền bị lãnh khí bao phủ, hai người không hề có một tiếng động nào nữa.

"...Thiếp hiểu, mong rằng Hoàng Thượng bớt giận." Qua hồi lâu, Diệp Linh Sương lên tiếng trước, từ từ nói ra, mang theo vài phần thỏa hiệp, "Chuyện của Minh Vũ quốc thiếp sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục phụ thân, để cho Minh Vũ quốc trở thành một nước phụ thuộc vào Đại Yến quốc. Nói như vậy có lẽ đó là điều tốt nhất đối với Minh Vũ quốc. Dân chúng của Minh Vũ quốc ít nhất có thể an cư lạc nghiệp..."

Nghe lời nói này, đôi môi Đại Yến
Đế khẽ nhấc lên, làm cho người ta cảm giác như một loại âm thanh lạnh buốt.

"Ai nói trẫm chỉ muốn khiến cho Minh Vũ quốc trở thành nước phụ thuộc vào Đại Yến quốc?" Mỗi chữ nói ra như nhát dao, tựa hồ làm cho người nghe cảm giác như tim đang chảy máu.

Diệp Linh Sương không hiểu nhìn qua hắn, liền bị ánh mắt tràn đầy dã tâm làm cho tim đập mạnh vì kinh sợ.

"Trẫm muốn phế truất ngôi vị của tân Hoàng đế Minh Vũ quốc, khiến cho Hoàng đế của Minh Vũ quốc trở thành Hầu vương trên một vùng. Hàng năm đều phải đến yến tiệc của trẫm tiến hành làm lễ tiến cống!" Đại Yến Đế xem cô nương ngu si đang nhìn mình chằm chằm. Lúc nãy là tức giận, bây giờ còn thêm chút bực bội trong người không biết vì sao.

"Nếu như Hinh phi không thuyết phục được phụ thân mình, trẫm sẽ trực tiếp cho binh mã tiếp đánh, dùng vũ lực chinh phục Minh Vũ quốc. Đến lúc đó Hoàng đế Minh Vũ quốc có muốn trở thành Hầu vương cũng không thể!" Dứt lời, Đại Yến Đế phất tay áo một cái bước nhanh ra khỏi điện, bước chân trầm trầm.

Ngoài điện mấy người loáng thoáng nghe được đọng tĩnh, lúc này thấy Đại Yến Đế tức giận đi ra, trong lòng tất cả đều chấn động. Lý Phúc Thăng tự nhiên chạy chậm theo, bọn Vân Kiều lại vội vàng vào nội điện.

"Đây là thế nào?" Bội Hoàn kinh hô một tiếng, vội vàng dọn dẹp mạnh vụn của chén trà trên mặt đất.

"Nương nương, nương nương người không sao chứ?" Vân Kiều quét một cái qua sắc mặt của Hinh phi, rồi nhìn tay che bụng của nàng.

Diệp Linh Sương cười cười, "Không có gì, có thể là vừa rồi động tác quá mạnh cho nên bụng có chút khó chịu. Thúy Hoàn, ngươi mang một ít thuốc dưỡng thai tới đây."

Thúy Hoàn đứng một bên gấp rút lấy lại tinh thần, gật đầu liên tục, "Nô tỳ ngay lập tức đi lấy."

"Nương nương, người có chuyện gì vậy? Chuyện gì mà không thể cùng Hoàng Thượng nói chuyện. Tâm trạng của Hoàng Thượng thay đổi bất thường, ngài có thể chiều theo cảm cúc của Hoàng Thượng một chút thì có làm sao?" Vân Kiều thấp giọng nói, tiến lên xoa bụng cho nàng.

"Ngươi không hiểu, giống như khi bị bệnh nặng mà muốn chữa trị thì bắt buộc phải sử dụng đến thuốc độc. Hôm nay Hoàng Thượng nổi giận, tức giận cũng là nghĩ tới điều tốt. Có lẽ hắn sẽ nghĩ thông suốt những vướng mắc ở trong lòng, về sau sẽ càng cưng chiều ta, yêu ta. Nếu như nghĩ tới việc xấu thì chắc chắn là hắn giận ta, phiền chán ta. Nhưng dù gì thì trong bụng ta cũng có hoàng tự của hắn, hắn cũng sẽ không quá lạnh nhạt với ta."

Vân Kiều dịu dàng xoa bụng của nàng, ung dung nói: "Nương nương cảm thấy thế nào? Nô tỳ dù chưa trảo qua chuyện nam nữ bao giờ, nhưng cũng biết rằng, một khi nam nhân đã sinh ra cảm giác chán ghét một nữ nhân, thì về sau chắc chắn sẽ khó sủng hạnh nữa. Nô tỳ không hiểu trong lòng nương nương rốt cuộc là có dự định gì, nương nương cũng không cần nói cho nô tỳ. Chỉ là nô tỳ cảm thấy, hôm nay người chọc giận Hoàng Thượng như vậy xác thực không phải là ý hay."

Trong lòng Diệp Linh Sương vô lực cười một tiếng. Đại khái là đã chết qua một lần cho nên cái gì cũng không sợ, hiện nay trong cung còn có cái gì đáng giá để mình tranh dành.

Trước kia tất cả mọi chuyện nàng làm là đều suy nghĩ cho gia tộc mình. Ở trong Hậu cung từng bước làm việc, đến cuối cùng là đổi lấy được cái gì?

Đại Yến Đế trở lại Thương Loan điện, toàn thân tức giận lại càng không thể nào che lấp được mà phòng thích ra ngoài, con mắt cũng không thèm nhìn đến thứ gì, thuận tay ném luôn xấp tấu chương xuống đất.

Toàn thân Lý Phúc Thăng run lên, đợi đến khi Đại Yến Đế đập hết đồ ở trong điện, hắn mới từ từ đi đến, nhặt lại tấu chương dưới đất xếp gọn gàng lại trên bàn.

"Không cần dọn dẹp, đi gọi Cổ Mặc Ngân, kêu hắn đi tới giáo trường* chờ trẫm." Đại Yến Đế lạnh lùng nói.

Giáo trường là nơi các Hoàng tử luyện tập cưỡi ngựa và bắn cung. Tất nhiên Đại Yến Đế cũng lấy nơi đó làm nơi luyện tập của chính mình. Hôm nay nghe Đại Yến Đế muốn đi giáo trường, còn muốn gọi người giỏi võ nghệ là Giả Thái phó, Lý Phúc Thăng vừa nghĩ cũng hiểu. Thầm cảm thán: thật đáng thương cho Giả đại nhân, người tạm thời gặp đúng lúc Hoàng Thượng xả giận.

Lý Phúc Thăng rất nhanh đi Thượng Thư phòng tìm Cổ Mặc Ngân, kêu hắn tới giáo trường chờ đợi, Hoàng Thượng sẽ lập tức tới đó.

Cổ Mặc Ngân nhíu mày, phân phó Nhị Hoàng tử làm hết công khóa, rồi ngay lập tức đi tới giáo trường.

Không cần phải chờ lâu, xa xa Cổ Mặc Ngân đã trông thấy Đại Yến Đế bước về phía mình, đã thay đổi võ phục. Đang muốn tiến lên hành lễ, nào ngờ Đại Yến Đế không nói lời nào trực tiếp đánh một quyền tới, Cổ Mặc Ngân nhanh chóng tránh né, "Hoàng Thượng, người bị sao vậy..." Còn chưa nói xong đã bị đánh tới liên tiếp. Cổ Mặc Ngân không dám dừng lại, gấp rút phản công.

Đại Yến Đế bị đánh một quyền, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Lý Phúc Thăng ở một bên kinh hãi, "Giả Thái phó thật lớn mật! Lại dám đả thương Hoàng Thượng!"

Ánh mắt sắc như dao ngay lập tức liếc tới, Đại Yến Đế hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Lý Phúc Thăng vội vàng im miệng. Hai người tiếp tục đánh nhau kịch liệt. Thấy Cổ Mặc Ngân phòng thủ sơ hở, Đại Yến Đế liền đạp một cước. Lần này đến lượt Cổ Mặc Ngân buồn bực kêu một tiếng.

Cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi mới dừng lại.

"Lý Phúc Thăng!"

"Nô tài ở đây."

"Tới Thái Y viện lấy một ít thuốc trị thương tới đây. Cứ nói rằng Giả Thái phó không cẩn thận ngã đụng đầu." Đại Yến Đế lướt mắt nhìn hắn dặn dò.

Lý Phúc Thăng vội vàng lên tiếng rồi chạy nhanh tới Thái Y viện. Đối với lời Đại Yến Đế nói Cổ Mặc Ngân cũng chỉ giương mắt nhìn, không nói gì.

"Thoải mái rồi chứ? "

"Ừ..." Đại Yến Đế nhàn nhạt đáp. "Lần sau nếu có tức giận, trẫm sẽ tìm Mặc Ngân ngươi."

Cổ Mặc Ngân, "..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện