50 năm sau…
Ngồi trên giường chầm chạp uống thuốc, ta thật không ngờ ta lại có thể sống tận đến này hôm nay. Từ ngày kết thúc chiến trận, quân phe ta hoàn toàn toàn thắng, bọn yêu quái Ảnh Nguyệt bị đuổi tận giết tuyệt không còn một ai sống sót, địa vị của ta trong mắt người dân trong thành ngày càng tăng cao, Sesshomaru khỏi phải nói càng càng được cung kính và sùng bái còn về phần Hitsugaya kia, hắn sau trận chiến có chút thương tích nên hôn lễ lùi về sau tận 3 tháng trời
Lại là một ngày tuyết bay đầy trời, ta lặng lẽ nằm trên giường bệnh, kể từ 20 năm trước thân thể ta có chút suy yếu nếu ta đoán không nhằm là do già cả đi trái lại gương mặt ta vẫn như năm đó, sắc mặt hồng hào của thiếu nữ mà qua năm tháng cũng dân rõ nét vẻ ngoài trưởng thành
Ta uống thuốc xong để chén thuốc rỗng vào khay, bảo Mai lui xuống, ta chậm chạp lấy áo choàng vắt trên đầu giường khoác vào người và đi ra ngoài
Mở cửa phòng, gió lạnh liền ập đến mặt ta, khiến ta không khỏi run rẩy, đôi vớ dầy dưới chân cũng không đủ để sưởi ấm cho đôi chân ta. Cảm nhận như mình sắp rời xa nhân gian ta cười khổ trong lòng, thân thể ta, ta biết rõ đã sớm mục nát rồi nói không chừng hai ba năm nữa thôi sẽ sụp đổ hoàn toàn
Khung cảnh trước mặt bao phủ màu trắng xoa của tuyết, những bông tuyết rơi lã chã được gió thôi đến hướng về phía ta, ta nhẹ nhàng giơ tay nhưng bông tuyết nhỏ bé lạnh lẽo, lòng thoải mái chưa được bao lâu liền ho vài tiếng nặng nề
“ngươi bệnh không vào trong nghỉ ngơi ra đây làm gì” gióng trầm thấp vang lên, ta giật mình một chút rồi bình tĩnh lại, quay người về phía hắn “trong phòng ngộp ngạt quá, ta muốn ra ngoài hít thở chút”
“hít thở để rồi bệnh nặng thêm?” hắn nhíu mày chất vấn ta, ta trong lòng khó chịu, có phải là đào tơ liễu yếu gì đâu mà phải suốt ngày trong phòng như thể, vốn ta cũng không phải là khuê nữ gì, ở yên một chỗ ta sẽ rất khó chịu
“khụ…khụ…” ta không kìm được ho rất nhiều, trong cổ họng cảm giác thứ gì đó tanh tưởi liền được ho ra, ta ngỡ ngàng, bàn tay che miệng ho hiện ra chất lỏng màu đỏ tươi… máu, ta ho ra máu…
Sesshomaru thấy máu trên tay ta không chần chừ bế ta vào phòng, ta còn đang ngơ ngác máu trên tay, hắn làm như vậy càng khiến ta bất ngờ,lời trong miệng muốn nói ra nhưng không thể nói được
“mau gọi đại phu tới” Sesshomaru quát lớn sai bảo bọn người hầu đi, về phía ta hắn cũng nhanh chân đem ta về phòng hắn
Hắn đặt ta xuống giường, nhíu mày nhìn bàn ta dính đầy máu của ta, sai bảo Mai lấy thao nước sạch, hắn tự tay nhúng khăn ướt đến lau tay và miệng còn dính máu của ta, hắn rất dịu dàng chăm sóc ta cho thấy hắn đang quan tâm ta, lúc trước khi thấy điều này ta rất vui vẻ nhưng bây giờ thì không, bởi vì thời gian của ta đã gần hết
Nhanh chóng, đại phu cũng tới, đại phu vội vã vào phòng cầm theo hộp thuốc đeo bên hông, thấyngười đến Sesshomaru bước qua một bên cho lão xem bệnh
Ta nằm trên giường quan sát cả hai người, đại phu nhíu mày, hắn cũng nhíu mày theo, đại phu thả lõng hắn liền thở phào nhẹ nhõm, hình ảnh ngộ nghĩnh này khiến ta có chút buồn cười
Sesshomaru qua 50 năm, hình dáng con người cũng đã trưởng thành, một thiếu niên 17 tuổi xinh đẹp tràn đầy sức sống lẫn khí chất lạnh lùng, lúc trước hắn đi sau ta, cao chỉ gần bằng hông ta bây giờ hắn đã cao hơn ta cả cái đầu và ta lại luôn nhìn phía sau hắn
Cả kiếm thuật bây giờ chắc chắn không thể đánh lại hắn, ta giờ đây chả khác người bình thường là mấy
Khám cho ta xong, ta được mai đắp chăn, Đại phu yêu cầu Sesshomaru ra ngoài nói bệnh tình của ta, Sesshomaru nhìn thoáng qua ta rồi mới rời bước đi, có lẽ bệnh của ta trầm trọng lắm đi
*****
Sesshomaru hắn ra ngoài cũng đại phu, khoảng cách đủ xa can phòng liền dừng lại, lão cung kính thông báo bệnh tình của Tatsu cho Sesshomaru biết “ngài Sesshomaru, bệnh tình của tiểu thư đang ngày càng nặng, tuy bên ngoài nhìn như không vấn đề gì nhưng bên trong đã sớm gần như mục rửa, nếu chịu khó uống thuốc đầy đủ, lão nô cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ của nàng thêm 3 năm”
“rốt cuộc nàng ấy bị bệnh gì” Sesshomaru lạnh lẽo hỏi kẻ trước mặt, hắn không tin Tatsu sẽ có một ngày rời khỏi hắn
“cái này lão nô không rõ, vốn con người có tuổi thọ không cao nay nàng có thể sống đến giờ này ngoài ra còn có thể giữ được vẻ ngòa tươi trẻ như thế là điều lão nô không thể đoán được”
Nói xong Sesshomaru liền cho hắn lui, hắn đứng trầm lặng dưới tuyết một lúc lâu mới có ý định quay lại phòng, việc kéo dài tuổi thọ cho nàng hắn sẽ nghĩ cách, hắn sẽ không để nàng ra đi sớm như vậy đâu
******
Ta cầm ấm sưởi do Mai mang tới, âm thầm tính toán khi thời gian ta còn ở đây, thấy hắn từ bên ngoài bước vào, ta liên hỏi
“đại phu nói gì với ngươi?”
“không có gì, chỉ kêu ngươi chuyên tâm nghỉ ngơi cho tốt” hắn hờ hững nói rót tách trà nóng đem qua cho ta
“đừng lừa ta, cơ thể ta ta tự rõ” ta nhận ly trà ấm của hắn chậm chạp uống
“ta không lừa ngươi”
Mùa đông nhanh chóng qua đi thay thế đó chính là mùa xuân se lạnh, muôn hoa đua nhau nở khoe sắc màu rực rõ của chúng, ở trong viện của Sesshomaru, từng bông hoa trà, hoa hồng, hoa hướng dương cùng nhau nở rộ khiến cho cả khu viện chim đắm trong màu sắc tươi sáng không còn màu trắng xóa lạnh lẽo kia nữa
Sức khỏe ta theo đó cũng tốt hơn nhiều, ngồi đun đưa trên chiếc xích đu mà ta nhờ thợ mộc trong thành làm, thích thú với độ cao nhất định của nó, trong miệng còn nhai nhồm nhàm bánh nếp nóng hổi Mai đem đến
Ta phủi sạch sẽ vụn bánh trên miệng, trang điểm một chút mới đi đến phòng khách, nghe cung nhân nhắn cho ta nói rằng năm mới lần này sẽ có thêm Hitsugaya nay đã là trưởng tộc hắc khuyển và chính phi của hắn Santoso
Ta tuy đã khỏe nhưng thân thể còn yếu, liền được mai choàng thêm cái áo choàng màu tím nhạt, nhìn cái áo to phùng phình ta có phần uẫn khuất “sao dạo này ta toàn mặt áo của Sess thế, ta cũng có áo của ta mà”
Mai nghe thế liền nói “áo của đại nhân Sesshomaru dầy và ấm hơn của người ạ”
Thế thì may cái áo khoác dày hơn cho ta là được mà, làm thế này khiến ta cảm thấy hắn đang dán nhãn mác như ta vật sở hữu của hắn vậy (đúng rồi đó chị =))))
Vừa bước vào trong, ta liền trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt trong căn phòng
Nhìn những con mắt đầy đủ cảm xúc làm ta có chút ngượng ngùng, nào là kinh ngạc, nào là sùng bái, cung kính và cả ngỡ ngàng
Sesshomaru cầm chén rượu thấy ta không nhanh không chậm uống hết mới gọi ta đến, ta từ tốn hành lễ với hai người đứng đầu là Inu no taisho và Yue mới đến chỗ ngồi bên cạnh hắn
“sức khỏe ngươi ổn rồi chứ” Yue lạnh nhạt hướng ta hỏi bệnh tình
Ngước mắt nhìn về phía phụ nữ trải qua năm thập kỷ vẫn giữ được nhan sắc mặn mà khiến lòng ta không khỏi ghen tỵ, thở nhẹ một chút mới trả lời nàng “đã tốt nhiều rồi”
“người là Tatsu sao?”
Khỏi cần hỏi ta cũng biết người nào hỏi ta, Santoso trưng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc vô cùng thất thố về phía ta, chắc nàng ta không tin được rằng trải qua bao nhiêu năm ta vẫn giữ dáng vẻ thanh xuân này
“ừm… phu nhân không cần ngạc nhiên đến vậy” ta lạnh nhạt trả lời nàng, nàng bao nhiêu năm vẫn trải qua vẻ ngoài tươi trẻ, ta lại nhìn thấy vẻ oai oán buồn tủi của nàng hướng tới vị phu quân bên cạnh khi thấy hắn cũng vô cùng sửng sốt khi biết đó là ta
Đầy đủ khách nhân, bữa tiệc chúc mừng năm mới liền bắt đầu, mọi ngươi vui vẻ uống rượu cho nhau những lời chúc tốt lành, có kẻ tranh thủ nịnh nọt nhằm thăng quan tiến chức, thiếu nữ tuổi xuân má hồng rực rỡ iếc mắt qua lại với các vị công tử hay vị soái ca thành chủ Inu có điều hắn không liếc nhìn đến, các nàng đành phải đưa mắt đưa tình với con trai của họ Sesshomaru nhưng hắn cũng làm ngơ
Sesshomaru hôm nay mặc đồ có màu sắc hơn ngày thường, bộ kimono chỉ đạo màu trắng được thiêu tỉ mĩ bức tranh cành đào màu đỏ hồng đón mừng năm mới, ta thì lại được mặc màu xanh da trời nhẹ nhàng, khoang khoái
khi di chuyển những tấm lụa mỏng đun đưa càng khiến ta giống như vị nữ thần trên trời bên ngoài còn được khoác áo choàng màu tím của Sesshomaru càng khiến ta trở nên thanh nhã kiều mị nhưng… ta thầm ước đừng kẻ nào biết cái áo này là của tên ngồi cạnh ta
Ta cầm chén rượu định uống tuy vậy chưa kịp để lên môi liền bị ngăn lại bởi Sesshomaru
“ngươi bị bệnh uống rượu không tốt”
“lâu lâu mới uống một lần, có sao đâu” ta gạt tay hắn khỏi chén rượu, bưng chén rượu lên liền bị cái nhìn cảnh cáo’ đừng làm loạn’ khiến ta bực bội để chén rượu xuống thay vào đó ta lại được chén ô mai để trước mặt, ừm coi như hắn chu đáo để ta cũng có thứ để nhấm nháp đi
Nhìn ca múa nhạc, ta không hề có tâm trạng muốn xem, nhìn đi hở chân hở đùi tùm lum đây là thể loại gì đấy, đây là lễ chúc mừng năm mới hay là lễ hội thoát y tục tĩu, ta bĩu mỗi lén nhìn tên bên cạnh, hắn không để ý đến mấy vũ nữa trước mắt chỉ chăm chú vào lý rượu lâu lâu trò chuyện với cha mẹ hắn dăm ba câu rồi quay sang nói chuyện với ta khi ta chủ động nói hỏi
Ngồi uống nước mơ chua, ta âm thầm khó chịu bởi hai ánh mắt, một là của Santoso hai là của Hitsugaya. 50 năm không gặp cũng chẳng can hệ gì với nhau, tại sao một người thì ghen tỵ oán giận, một người đen tối nhìn ta thế, ta không chịu nổi ánh mắt của họ, rất muốn rời khỏi bữa tiệc tuy vậy làm vậy là vô lễ, người đứng đầu chưa đi ta đã đi rồi liền không ổn, thấy thế ta khều khều tay áo hắn
“Đổi chỗ cho ta đi” hắn im lặng nhìn ta rồi lại nhìn về phía Hitsugaya mắt lạnh một cái mới ngồi dậy đổi chỗ cho ta, chắn khỏi cái nhìn cảu hai người họ, mọi người đang trong tiệc men say không để ý gì nhưng lại không qua khỏi ánh mắt của hai vị trên cao kia, ta ngại ngùng dưới ánh mắt đầy thâm ý của Yue lẫn Inu, thật là muốn đào hố nhảy xuống cho rồi
Bữa tiệc giữa khuya mới tàn, ta và Sesshomaru về rất sớm, vốn cơ thế ta yếu ớt chịu được hai ba tiếng là quá sức rồi may mà Sesshomaru thường để ý đến ta nên khi thấy sắc mặt ta không ổn liền rời đi, trên đường đi do quá yên ắng nên ta đành mở lời trước
“ngươi biết vì sao Hitsugaya lại chủ động đến đây không, vốn 50 năm qua hắn không đặt chân đến đây dù chỉ nửa bước vậy mà bây giờ lại đến”
“cầu thân” hắn ngắn gọn trả lời ta
“cầu thân!!! ai chứ… ngoài trừ ngươi ra thì chỉ còn mấy vị tiểu thư già cõi kia thôi mà vậy lại là mục đích chính trị nữa sao’’
“không rõ, mai sẽ biết” hắn lạnh nhạt nói, nhưng ta cảm thấy hắn đã rõ ràng tại sao tên kia lại tới đây, ta âm thầm buồn bã nếu thật sự như vậy có khả năng hắn sẽ lấy thê tử. mặc dù trong truyện không có ghi chi tiếc hắn có lấy vợ hay không nhưng ta vẫn không khỏi lo lắng, nếu hắn lấy vợ rồi còn quan tâm tới ta không
Ta ngồi chõm xuống mệt mỏi, Sesshomaru thấy người bên cạnh đâu mất liền đảo mắt tìm thì thấy thấy ta đang ngồi chỗm gục đầu xuống,
“ngươi sao thế” hắn nhẹ nhàng đi về hướng ta
Ta tội nghiệp nhìn hắn như thể cún con bị bỏ rời mắt hơi rưng rưng, “ta mỏi chân quá, ngươi cõng ta đi”
“ngươi lại lười biếng” miệng thì phê bình nhưng hành động lại khác, hắn cẩn thận bế ta trên tay từ từ đi trên hành làng dài sâu thẳm.
Được hắn bế như công chúa có phần xẩu hổ ngay sau đó liền biến mắt dựa mặt vào ngực hắn, ta cảm nhận được nhịp tim chậm rãi lẫn mùi hương trên người hắn, khoảng khắc ta bên cạnh hắn không còn bao nhiêu nên phải tận hưởng trân trọng
Mệt mỏi kéo đến, ta ngủ quên lúc nào không hay, không hay biết có kẻ theo phía sau ta và hắn
******
“ra đi” hắn lạnh lùng ra lệnh cho kẻ theo dõi hắn và nàng, ngay từ khi bước ra khỏi phòng hắn đã biết có kẻ theo sau nhưng còn ngại Tatsu nên không lên tiếng
Kẻ đằng sau từ từ bước ra khỏi bóng tối đi đến chỗ Sesshomaru, Hitsugaya vẻ mặt tươi cười giả tạo hướng về Sesshomaru “không ngờ lại bị ngài phát hiện, Sesshomaru”
“ngươi nghĩ khả năng theo dõi thấp kém có thể lừa được ai”Sesshomaru khinh thường hắn, không hề nể mặt xoay người cất bước đi
“ngài và Tatsu là gì của nhau” Hitsugaya không khỏi tò mò trước quan hệ của hi người, 50 năm trước hắn và nàng luôn như hình với bóng 50 năm sau cũng như vậy, như thể muốn tách họ ra là không thể nào
Sesshomaru đứng lại bởi câu hỏi đột ngột của Hitsugaya ‘ngài và Tatsu là gì của nhau’ nhanh sau đó liền cất bước đi, tiếng nói lạnh lùng vang trong đêm lạnh “không liên quan đến ngươi”
“ngươi biết ta đến đây để cầu thân không chỉ tìm cho ngươi mà còn … ta còn muốn cầu thân với Tatsu” Hitsugaya mới nói xong, Sesshomaru giận dữ xoay người sắc lại nhìn hắn “người cầu ta tất nhiên sẽ từ chối còn nàng… ngươi cứ việc mơ đi, một kẻ như ngươi, ngươi nghĩ nàn sẽ đồng ý làm thiếp sao”
Hitsugaya nghe vậy liền nở nụ cười tự tin “nàng là con người, thiếp là địa vị cao rồi nàng còn đòi hỏi gì hơn cho dù là nghĩa muội hay là sư phụ ngươi, như vậy đã là ngang bằng chẳng nhẽ ngươi định giữ khư khư nàng cho đến lúc nàng xuống mồ mà không có ai bên cạnh sau”
Sesshomaru bỏ ngoài tai hắn nói, nhánh chóng rời khỏi, thật ngu ngốc khi nói chuyện cũng với hắn “nàng có ta bên cạnh đã đủ rồi”
Muốn cướp nàng khỏi tay ta, ngươi nghĩ ngươi là ai, sư phụ thì đã sao ta đâu quan tâm ánh mắt thiên hạ nhìn sao, chỉ cần sống tiêu dao khoái lạc đã đủ.
Buổi sáng ta mơ màng thức dậy, ánh nắng chói mắt chiếu đến mắt ta khiến ta khó chịu nheo mắt lại, đợi đến khi thích nghi được ánh sáng ta mới kịp biết được mình đang ngủ ở đâu, đó chính là phòng Sesshomaru a, trời ơi sao hắn lại đem ta vào phòng của hắn chứ, sờ qua bên cạnh mình thấy vẫn còn hơn ấm và mùi hương của hắn ta đoán được hắn tối qua cũng ngủ cùng ta
Trời ơi xấu hổ qua, lúc trước ta cùng hắn ngủ thì không nói gì nhưng bây giờ hắn cũng đã trưởng thành, đâu có thể như trước, thanh danh của ta đã bị hắn làm xấu mất rồi
Leo xuống giường tìm đôi giày xỏ vào, ngay lập tức mai bước vào trong mang theo thao nước ấm cho ta vệ sinh cá nhân
Sau khi xong liền được các người khác vào trong giúp ta thay trang phục, ta cảm thấy có gì hơi kỳ quái, trước giờ ta luôn tự mặc đồ sao nay lại có ngươi thay giúp
“Mai… chuyện này là sao”
“tiểu thư, ngài cứ chịu khó vài hôm cho đến khi chủ thành Hitsugaya rời khỏi, bình thường thì ngài có tùy ý nhưng hiện tại với địa vị của ngài tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì mất mặt”
Ta nhíu mày, xem ra có chuyện rồi đây, lúc trước cũng đâu cần đến mức này.
***
phía sau hậu trường
Mỗ thỏ: ê Tatsu, người được khuyển ca cầu làm thiếp kìa(vẻ mặt đầy hả hê khi thấy người gặp họa)
Tatsu: tác giả, có phải người chán sống rồi phải không? (Yêu kiếm kề sát cổ mỗ Thỏ TT^TT)
Mỗ Thỏ: dạ không, em còn yêu đời, xin tỷ để kiếm xuống