Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha

Chương 16: Buổi sáng nóng bỏng


trước sau

Chuyện hai tộc khuyển yêu trở mặt nhau đang được lan truyền mau chống khắp chốn yêu quái, mà nguyên do là một cô gái loài người, khiến tất cả yêu quái xôn xao không biết con người đó là kẻ như thế nào mà có thể khiến hai tộc trước giờ luôn giao hảo tốt đẹp mà đối đầu như vậy

Ta nằm nhàn nhạ vừa uống chén canh thuốc nóng hổi vừa nghe sự tình trải qua một tuần mà buồn cười, cái gì mà do ta nên mới xảy ra chiến tranh, thực chất trước giờ cả hai bên vốn không ưa gì nhau nhưng phải cố giữ hòa khí bởi họ biết nếu họ xảy ra bất cứ trận chiến nào thì kẻ địch có cơ hội chen vào song kẻ địch đó đã bị tiêu diệt nên chỉ cần một lí do tùy tiện để làm mồi dẫn cho chiến tranh và kẻ nằm không cũng trúng đạn như ta bị dính đạn

Vốn lúc gặp Hitsugaya ta không định làm căng như vậy, chẳng biết thế nào lòng cứ nóng như lửa đốt, ta không thể nào ngăn được cảm xúc của mình và thế là cứ bùng phát, trước giờ nói về việc kiềm chế cảm xúc ta làm rất tốt nhưng quả thật lần này ta không thể nào ngăn được cơn tức trong người

Ta thở dài, mắt tự dưng không thể mở lên nổi đành phải nằm nhắm mắt ngủ

Bóng đen mau chóng bao trùm khắp nơi, ta đứng một mình giữa không gian trống rỗng đen tối, trong đầu ta liền nghĩ đến tên ngôi sao mặt người kia, khi ta ngủ quên ở dòng sông nước mắt của phác tiên ông, nó đã từng xuất hiện, rồi hơn 1 năm trước nó cũng xuất hiện trước mặt ta với cách thức y vậy

“là ngươi đúng không?” ta hồi hộp hỏi, khí tức xung quanh khác hẳn lúc trước, nó có phần lạnh lẽo, âm trầm

“không, là ta”

Giọng của kẻ đó trầm đến nói không còn gì trầm hơn, lạnh đến thấu xương, ta lo lắng thầm cầu nguyện cho chính bản thân, không phải mình đã đụng phải phần tử nguy hiểm nào nữa chứ nhưng ta nhớ từ khi xuyên đến đây ta không hề đụng chạm phách lỗi đến mấy cái tên yêu quái mạnh hơn ta được chỉ trừ tên Sesshomaru và Hitsugaya thôi, còn tên nào nữa ta không nhớ nữa sao

“ngươi là ai?” giờ chưa biết là thù hay bạn, cứ bình tĩnh trước đã

Hắn từ sâu trong bóng tối bước đến, ta không thể nhìn thấy dung nhan của hắn, cứ như hắn cô tình giấu mặt để ta không thể nhớ đến hắn, nhưng ta vẫn nhớ rõ ánh mắt hắn, màu đen vô hồn, nếu ai đó vô tình nhìn vào đôi mắt sẽ có thể bị chính đôi mắt hắn hấp dẫn xoáy sâu vào trong đấy

“Huyền, đó là tên ta”

“vậy Huyền, vì sao ngươi đem ta đến đây, tìm ta có chuyện gì?”

Hắn im lặn một hồi lâu, ta cứ ngỡ hắn không nghe ta hỏi định hỏi lại thì hắn nói “thời gian của ngươi sắp cạn kiệt, không phải sắp mà là gần như cạn, nếu như trong vòng một tháng ngươi cứ cố chấp khư khư ở đây, ta đảm bảo ngươi đừng nói đến đầu thai, ngay cả ngươi muốn thành ma lang thang ở dương gian cũng đừng mơ tưởng đến”

Ta gần như không thể thở nổi khi nghe hắn nói, không thể ngờ hắn biết mình cố chấp không muốn trở về hiện đại, từ khi sức khỏe ta bị giảm sút gần như mục rửa ta đã hiểu đượcthời hạn đã đến, kiếp trước của cơ thể này đã được sinh ra

Nhưng ta đi ta sẽ không thể bên cạnh Sesshomaru, không thể mỗi ngày được nhìn thấy hắn tập luyện mỗi sáng, mỗi trưa được nằm dưới bóng cây cạnh hắn, hay mỗi tối được ngôi cùng hắn nhâm nhi từng ngụm rượu hoa anh đào tươi mát

Ta luyến tiếc rất nhiều, rất nhiều, ta sợ ta rời đi, hắn sẽ quên ta, ta sợ ta rời đi hắn sẽ lại cô đơn một mình

Ta thừa hiểu việc có tình cảm với hắn là một điều cấm kỵ nhưng người ta chả phải thường nói càng cấm người ta lại càng làm, ta trong đầu tuyệt đối không dược phát sinh bất cứ tình cảm nam nữ nào với hắn cuối cùng thì sao, ta vẫn cố chấp đâm đầu vào

Ta nghe khi ta được trở về hiện đại, ta sẽ lại được trở lại trong chính thân thể của ta lúc trước nhưng đó chính là hiện thực, ta rất khó khăn lựa chọn, ta ở đây thời gian sẽ ngưng tụ, ở hiện thực sẽ chậm rất nhiều so với ở đây, ta cũng đã hỏi kĩ ngôi sao kia, một năm ở đây sẽ bằng một giờ ở hiện thực nên ta mới cố chấp ở đây nếu không ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp hắn

“ta biết ngươi muốn ở lại đây, ngươi muốn ở bên cạnh tên yêu quái đó,, nhưng ngươi phải nghĩ đến gia đình ngươi, khi khi đến thời hạn ngươi vẫn cố chấp ở lại thì người cũng đừng nhĩ đến có thể trở về vậy ngươi có nghĩ đến cha mẹ ngươi sẽ lo lắng cho ngươi thế nào không?”

“không phải kinh hồn của cơ thể này đang sống trong thân thể ta sao?”

Hắn hừ một tiếng không hài lòng, nhìn ta với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ “nó khác ngươi, nó vốn dĩ đã chết còn ngươi thì là sống sờ sờ, ngươi nghĩ một linh hồn đã chết sau có thể sống lâu dài bên trong cơ thể của linh hồn còn sống chứ”

“vậy nó… sao rồi” ta hồi hộp, đừng nói với ta nó sống được mấy ngày liền thăng thiên nữa nha

“nó giống ngươi, đang rất suy yếu may thay cơ thể vẫn bình thường”

Ta biết ta hiện giờ rất bất hiếu, cha mẹ nuôi bao nhiêu năm mà bây giờ lại vì người đàn ông mà lại đi rời xa họ nhưng ta cũng đã ở cạnh hắn đã mấy chục năm đâu phải ngắn, ta chọn cha mẹ ta sẽ vĩnh viễn không thấy hắn, lãng phí mấy chục năm ở đây, nhưng ta chọn hắn ta lại trở thành người không biết ơn công ơn sinh dưỡng của họ vả lại trở về hiện đại thì thế nào

Ta ở đây đã hơn 50 năm, có trở về thì sẽ tiếp tục công việc học tập nhưng đừng quên ta ở cô đại đã hơn 50 năm rồi, sách vở trong đầu ta đã bay từ lâu vả lại khi trở về sợ ngay cả đứa bạn học mình còn không nhớ nổi mặt nổi tên nếu vô tình đứa nào mình gọi mình, ta quay lại hỏi ngược nó là ai chả phải sẽ sinh thêm một số tình huống phiền toái xấu hổ sao, thêm vào đó ta đã quen thuộc cuộc sống ở cổ đại, quay lại hiện đại ta sẽ cần thêm một chút thời gian thích nghi. ta rối rắm không biết nên làm thế nào

“ta cho ngươi thời gian nữa tháng, suy nghĩ đi”

Nói rồi hắn liền đi mất, để ta ngẩn ngơ trong bóng đêm vô tận

Ta tỉnh dậy cũng đã sáng hôm sau, trong cơn mơ màn tay ta mơ hồ chàm vào cái gì đó rất ấm ấp cứng cứng lại mềm mềm, tạo cảm giác rất thoải mái, trong vô thức ta rất thích hơi ấp này, tay bắt đầu sờ soạt lung tung từ từ di chuyển xuống dưới, cái gì mềm mềm ấy nhỉ, sờ lên thêm chút hình như nó bắt đầu cứng rắn hơn, ta nghe tiếng thở dốc bên ta, trong lồng ngực tim đạp thình thịch, ta cảm thẩy có gì đó rất không ổn liền mở mắt ra, đập vào mắt ta chính là… Sesshomaru, gương mặt hắn cứng ngắt nhể nhại mồ hôi vì kiềm nén, mà lại hơi hồng, ánh mắt nhìn ta không còn lạnh lùng thơ ơ như lúc trước mà mơ hồ thoáng qua vẻ nóng bỏng khó nói thành lời

Mắt ta dần dần tìm cánh tay ta đụng đến thứ ta không nên nghĩ, ặc chết toi rồi, ta đụng đến tiểu bảo bối của hắn, ôi bàn tay hư hỏng của ta ôi đầu óc ta nếu đã điều khiển tay ta chạm đến chỗ đó của hắn cũng đừng làm ta tỉnh lại chứ, nếu ngươi làm vậy ta cũng không rơi vào tình trạng xấu hổ thế này

“ta… ta không cố ý sàm sở ngươi đâu, tại tại….” trời ơi có cái hố ở đâu cho ta nhảy xuổng không Á… Á..., ta chết mất

Ta nhanh tay rút bàn tay tràn đầy hư hỏng của ta rời khỏi tiểu bảo bối hắn nhưng chưa kịp nhích tay đi bàn tay to lớn của hắn đã giữ lại tay ta (KYAAA hai anh chị đang làm chuyện người lớn gì thế này >.<)

Đầu óc ta đình truệ hoạt động, mặt cứ nóng như lửa đốt, cơ thể hắn dần di chuyển lên người ta, hai gương mặt đối diện nhau, ánh mắt hắn nhìn ta tràn ngập lửa đốt, ta ngơ ngác nhìn từng ngủ quan xinh đẹp của hắn, da trắng ngọc đẹp đẽ mày đậm, mắt hổ phách lạnh lùng, sống mũi cao, môi hắn đỏ hồng không dầy không mãnh nó đang dần tiến về phía ta, mặt hắn gần ta đến mức ta có thể nhìn thấy chính bản thân mình trong đôi mắt hắn

Hơi thở lành lạnh của hắn được phả trên mặt ta không làm ta khó chịu mà làm ta có cảm giác… quyến rũ, đến khi ta nhận được chuyện gì xảy đến thì môi hắn đã áp lên môi ta, nụ hôn của hắn ban đầu đơn giản là chạm môi nhẹ nhưng dần hắn lại vụng về hôn sâu, ngậm lấy môi ta, từng hơi thở mát lạnh của hắn truyền đến bên trong miệng ta, ta mơ màng vô thức tiếp nhận nụ hôn của hắn, chủ đồng luồng lưỡi của ta vào miệng hắn, nhẹ nhàng cuống quýt, hắn học theo dần lấy quyền chủ động, hôn ta đến nỗi khiến ta không thể thở nổi, cố gắng đẩy hắn ra (ôi thánh thần ơi, lần đầu tiên viết cảnh hôn dài thế này)

Hắn nhận ra hành đồng của ta chậm rãi buông đôi môi đang sưng đỏ của ta, mắt ta mong lung nhìn về hắn, gấp gáp lấy hơi thở của mình, hằn kề mặt ta nhẹ nhàng dùng lười của hắn liếm lấy môi của ta, ta sũng sờ trừng mắt hắn, cẩu đúng là
cẩu, không bỏ thói quen liếm này liếm nọ

Ta chưa kịp thích ứng hành động này của hắn, tay lại cảm giác cái gì đó mêm mềm ấm nóng, đẫ thế còn được bàn tay của hắn hắn cầm tay tay ta di chuyển lên xuống, thánh thần ơi, cái chuyện 18+ gì thế này, tại sao ta chưa hề biết mặt này của hắn, đầu ta bây giờ rất muốn bốc khói, muốn nổ tung

Tiếng thở gấp của hắn càng khiến ta run rẩy, trời chỉ thở gấp thôi có cần quyến rũ vậy không, ta nhắm tịt mắt lại không dám nhìn hắn, có nhìn chắc mù mắt vì dáng vẻ hiện giờ của hắn mất

“Tatsu… nhìn ta”

Nhìn cái khỉ nhà ngươi, mắt ta còn sáng chưa muốn mù

Thấy ta không nghe lời, hắn lấy tay còn lại cởi vạt áo của ta, lộ ra một mảnh ngực tròn đầy đặn, ta câm lặng, chẳng lẻ thời kì động dục của hắn đã tới, sao hôm nay khí thế đến vậy chứ

Nhìn thấy hắn sắp hôn môi đến ngực ta, ta gấp rút lấy tay che miệng hắn, định ngăn hắn lại, chưa nói được lời nào, Mai đột nhiên mở cửa ánh sáng mặt trời rực rỡ được chiễu vào trong căn phòng, đáng lẽ phải tạo nên ấm áp dễ chịu nhưng với tình huống bốn mắt ngỡ ngàng nhìn người đẩy cửa, trong đó có ánh mắt tức giận và ánh mắt như tìm được đấng cứu thế, người đẩy cửa đi vào cũng ngỡ ngàng nhìn cảnh thân mật đầy mờ am liền cúi đầu nhận tội

“nô tì có tội phá rối chuyện tốt của thiếu gia và tiểu thư, xin hai ngươi xem như nô tỳ chưa bao giờ xuất hiện, cứ tiếp tục”

Móa, tiếp tục cái móc xì, ngươi không thấy ta đang mong hắn ngừng lại hay sao mà không giúp ta ngăn hắn mà đi thế này

“Sesshomaru, buổi sáng tốt lành nên rời giường” ta gượng cười, ta không muốn quan hệ trước khi cưới, huhuhu danh tiết của ta bị hắn hoàn toàn phá nát rồi

Hắn mặc kệ câu nói của ta, định sẽ làm cho xong chuyện, ta bối rối trời ơi soái ca lạnh lùng thờ ơ trong nguyên tác đâu rồi, sau trở nên háo sắc thế này

A… hình như ta lại chóng mặt nữa rồi, cũng đúng lúc ghê…

Ầy… may mà ta ngất chứ không coi chừng gạo nấu thành cơm rồi, ta bình tĩnh lại thì lại nhìn thấy mình ở trong bóng đen liền hiểu mình bị tên kia đem vào rồi

“không ngờ sáng sớm hai ngươi lại có tinh thần đến vậy” ta nghe câu chế giễu của ai đó sau lưng không tránh khỏi nhớ đến cảnh mình và hắn trên giường, gương mặt bình thường liền biến thành đỏ rực

“nhưng ta đã nói rồi thời gian của ngươi sắp cạn kiệt”

“ta biết nhưng lòng vẫn không kiềm được” ngươi có bao giờ cảm giác được thịt tươi đến miệng mà không thể nhai không hả, rất khó chịu đó

“ta muốn nghe câu trả lời của ngươi ngay bây giờ, chờ nữa tháng chắc bọn người có thêm đứa trẻ thì chắc lẽ sinh linh chưa thành hình lại chết oan”

“cái gì mà sinh linh chưa thành hình, dù có phát sinh chuyện đó thì chưa chắc một lần đã trúng số” ta nhanh chóng phản bác, gì mà sinh với chả linh, ta chưa muốn làm mẹ bây giờ đâu

“ngươi nghĩ hắn làm một lần sẽ bỏ qua cho ngươi?”

Ặc… ngươi có thôi đi không, ta đâu cần ngươi bàn với ta chuyện giường chiếu của người khác

“ta cho ngươi hai lựa chọn, một trở về, hai ở lại” hắn dứt khoát đưa ra hai lựa chọn cho ta, ta đang nghĩ ta muốn ở lại, nhìn đến ánh mắt hắn như đang nói ‘ nếu như ngươi muốn hồn tiêu phách tán thì cứ chọn điều 1’

“ta chọn lựa chọn thứ 3” ta dõng dạc trả lời

“ta không có lựa chọn thứ ba” hắn chắc như nịch nói

“ta muốn vào trong chính truyện Inuyasha, không phải ta ước với ngôi sao kia vào câu chuyên ta yêu thích vậy mà cho đến bây giờ ta chưa hề được bước vào nội dung chính của truyện, đã vậy còn khiến phát sinh chuyện tình rắc rối này”

“vậy chẳng khác nào ngươi lựa chọn ở đây, nhưng ngươi nên nhớ nếu 20 năm trước ngươi lựa chọn rời khỏi thì cái tên kia có thể đem người đi vào điều ngươi muốn nhưng bởi ngươi cứ cố chấp nên phát sinh chuyện tình hôm nay, người còn kể tội ai” hắn cười lạnh nhìn ta, ta lùi về sau một bước tránh né ánh mắt hắn

Một hồi lâu trôi qua, cả hai không ai bắt chuyện với ai để chìm sau trong suy nghĩ của riêng mình, ta muốn trao đổi điều kiện, việc khó như vậy hắn chắc chắn không làm nếu không trao cho hắn vài lợi ích dù gì hắn không có nghĩa vụ giúp ta, kẻ có chính là kẻ ban cho ta điều ước nhưng hắn hiện tại đã đi đâu mất và ủy thác của của hắn cho tên Huyền này

“cái gì cũng phải có cái giá, ngươi ra đi”

“tốt… nếu cứ cố chấp vậy thì ta sẽ ra giá cho sự hồi sinh của ngươi, thứ nhất chính là đôi mắt ngươi, ta ở trong bóng tối bao nhiêu năm nên không thể thấy được ánh sáng, ta cần đôi mắt ngươi”

Ta run rẩy khi hắn nói cần đôi mắt ta, ta có thể cho hắn nhưng nếu cho hắn, ta sẽ là người mù vậy ta sẽ trở nên vô dụng, làm sao có mặt mũi gặp Sesshomaru chứ

“yên tâm, ngươi không mù chỉ là đổi mắt của ngươi cho ta, mắt ta sẽ đổi cho ngươi, ngươi sau này chỉ không thể nhìn những thứ quá chói như ánh nắng mặt trời, ngoài ra mắt ta lúc nào cũng phải đắp thuốc để có duy trì nhìn thấy dược thế giới bên ngoài, ngươi phải chịu khó về khoảng ấy rồi”

Không thể nhìn những thứ quá chói như ánh mặt trời, vậy chả khác nào kẻ mù rồi nhưng ta vẫn gật đầu với hắn “còn điều thứ hai”

“thanh kiếm làm từ thiên thạch của ngươi”

“cái gì… không thể” đùa nhau sao, nó theo ta tận 50 năm rồi đấy, là cây kiếm ta sử dụng được lâu nhất đấy, trước giờ ta xài đồ rất nhanh hư chỉ có nó mới bền được tới bây giờ

“ngươi nghĩ viên đá thiên thạch đó từ đâu cho ngươi sử dụng, ngươi vô tình có à, xin lỗi đó là của ta đấy, cái tên xấu xí không nói không rằng dám lấy trộm viên đá trân quý của ta ban cho ngươi, ta chưa trực tiếp đến đoạt về là hên cho ngươi, sở dĩ ta không nhanh không chậm đến đòi vì tên kia đã ra giá để ngươi mượn nó khoảng thời gian ngắn”

Lại là tên kia, tại sao hắn lại đối tốt với mình như thế

“ngươi đang nghĩ sao hắn đối tốt với ngươi, đừng hiểu lầm nó thực hiện điều ước cho ngươi nhưng năm lần bảy lượt đem ngươi sai thời điểm nên đành phải bù đắp cho ngươi”

Ta gật đầu tỏ ý hiếu tiếp tục hỏi “còn điều thứ 3”

“ta muốn biết xem ngươi có tình cảm với tên Sesshomaru đến mức nào bằng cách khi đưa ngươi vào đúng câu chuyện, ta sẽ xoa tất cả ký ức của ngươi về hắn ở cạnh ngươi hơn 50 năm qua, nếu ngươi có thể nhớ lại, ngươi sẽ có thể gặp được hắn nhưng nếu ngươi vĩnh viễn không nhớ được hắn thì sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn và … ngươi cũng mong quay trở lại hiện thực hay ngay cả đôi mắt ngươi đổi cho ta, sẽ không thể lấy lại”

Ta tự tin là ta có thể nhớ hắn, tình cảm mấy mươi năm đâu phải mấy chục phút đâu nói quên là quên liền

Nếu đồng ý ở đây, vấn đề còn lại chính là gia đình ta “ta muốn cha mẹ không còn bất cứ ký ức nào về ta, ta không muốn họ đau lòng vì ta biến mất đột ngột”

hắn nhướng mày chế nhạo ta “ngươi cũng biết đau lòng cho họ đấy”

Mắt ta khẽ giật, ngươi có thể ngừng chế giễu ta được không, ta biết ta bất hiếu rồi, được không, trước khi đi hắn nhanh chóng để lời cuối cùng cho ta “con người như ngươi không thể ở bên cạnh yêu quái lâu dài nể tình ngươi đã chăm sóc tốt thanh kiếm của ta và đôi mắt của ngươi, ta sẽ ban cho ngươi một thứ có khiến ngươi và hắn sẽ có thể ở bên nhau lâu dài nhưng đó chỉ là khi ngươi có thể nhớ lại hắn”

Kể từ ngày sự cố trên giường của ta và Sesshomaru, ta lúc nào gặp hắn cũng tránh né toàn diện, ta tránh hắn thứ 1 là xấu hổ không dám gặp hắn thứ hai là ta sắp đến thời gian rời đi, gặp hắn nhiều đau càng sâu

Ta biết hắn cũng phát hiện ta có ý tránh hắn những hắn vẫn vô tình không để ý vì hắn biết ta cần thời gian chấp nhận

Thỏ: Kyaaaa lần đầu viết cảnh 16+, có gì mọi người châm chước nhaaaa!!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện