“kagome… xong chưa coi chừng trễ” ta đang chuẩn bị cơm trưa cho kagome, thời gian thấm thoát đưa thoi, ta cũng đã ở nhà của Kagome một năm rồi, dần ta sinh hoạt cũng không còn bất tiện như trước, ta có thể tự nấu ăn, đi lại, có thể tự đi đến lớp kiếm đạo hay đôi khi đi đến trường Kagome khi cô nàng bỏ quên tập ở nhà
Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Kagome, ta ngồi yên tĩnh trên giường cô nàng làm cho cô một chiếc vòng tay màu xanh ngọc, ta đi cùng dì đền tiệm chuyên làm trang sức handmade, lựa một lâu dì gợi ý cho ta làm một cái vòng cầu bình an, ta đồng ý liền chọn vài viên đá đã được tạo hình, mua vài dụng cụ cần thiết rồi trở về nhà, bắt tay làm quà sinh nhật cho Kagome
Vào ngay tối trước ngày sinh nhật của cô, ta đem chiếc vòng tặng cho Kagome, chỉ có ban đêm ta mới có thể tháo băng thuốc trên mắt, nhìn chiếc vòng không có gì bất ổn mới dám đem tăng cho Kagome
Cô nàng nhận lấy và hân hoan đeo vào cổ tay của mỉnh. Ta rất vui vì Kagome nhận lấy món quà và hài lòng về nó
“Kagome sinh nhật vui vẻ”
“cảm ơn chị, Tama” Kagome ôm chầm lấy ta, vui vẻ cảm ơn ta
Nhắc mới nhớ, nói về tên của ta hiện tại, gia đình gọi ta là Tama, nghĩa là ngọc, châu báu, không phải ý ta quý như ngọc hay gì hết mà là đôi mắt của ta tựa như viên ngọc trai đen quý giá đẹp đẽ nên gia đình gọi ta là vậy
Tại sao ta không để ngày mai rồi hãy tặng mà là đêm nay, nói ra hơi xấu hổ thật ra ta năm mơ thấy Kagome bị một con quái vật mình rết đầu người tới bắt cô đi đúng vào ngày sinh nhật, ta lo sợ sinh nhật sẽ không tặng được Kagome lẫn mong sao chiếc vòng tay bình an này sẽ phần nào vơi bớt đi nỗi lo của ta về giấc mơ đó, ta không dám nói ra vì ngại mất mặt sợ bị cười là mê tín
Ngày sinh nhật Kagome ta không có mặt, bận phải đến kiếm đạo quán tham gia trận kiếm đạo giao lưu với đạo quán khác nên tôi không hề biết chuyện gì xảy ra với Kagome lúc này
Khi trở về, cảm nhận được không khí cả nhà có hơi trầm, hỏi ra mới biết Kagome mất tích dì hấp tấp còn định báo cảnh sát, ta vội ngăn lại hỏi rõ mọi sự tình thì ra Kagome bị một con yêu quái không lồ như trong giấc mơ của ta bắt đi, tim ta đập mạnh, máu trong cơ thể như đang hưng phấn chuyện gì đấy ta không rõ, ta run rẩy hay mừng rỡ? tại sao khi biết Kagome bị bắt lại không chút lo lắng nào mà còn tò mò, vui mừng
Ta hoang mang cực độ… tại sao lại như thế?
Tim ta tự dưng đập mạnh đến mức khiến lồng ngực ta đau điếng, ta ôm ngực cô thở từng ngụm hơi thở mạnh, ông nội, dì và Shota thấy vậy luống luống đỡ ta đến sopha, dì chạy đi lấy điện thoại gọi cấp cứu nhưng bị ta ngăn lại
“không cần, lát sẽ khỏi thôi” cơn đau này cứ mỗi tháng lại lặp lại một lần, bởi vì bận rôn nên ta quên mất, bình thường khi cơn đau này tới ta đều im lặng trong phòng cố chịu đựng họ đã giúp ta quá nhiều rồi, ta không muốn họ lo lắng nhưng nay tại sao đột ngột tới?
Hai tiếng sau, cơn đau kết thúc, trán ta nhễ nhãi mồ hôi nằm dài trên giường, hôm nay cả nhà tán loạn cả lên, hết Kagome gặp chuyện rồi tới ta, Souta cầm khăn ướt đến đưa cho ta lau mặt, ta mệt mỏi cầm lấy, chậm chạp lau từng giọt mồ hôi trên người ta
“Kagome sẽ không sao, em ấy sẽ trở về” khi ta nói câu này, ta cũng giật mình, sao ta lại tự tin như vậy vừa nãy là hưng phấn, vừa lo lắng cho Kagome bây giờ thì chắc nịch sự anh toàn của em ấy nếu như em ấy có chuyện thì ta phải ăn nói thế nào đây nhưng … thôi cứ coi như là trấn an mọi người đi
Mấy ngày sau, là vào lúc hoàng hôn, ta vừa từ đạo quán về liền bị ai đó chạy đến nhào đến lòng ta khóc nấc nỡ, may là ta kịp thời phát hiện ra Kagome chứ nếu không là ta cho một quyền vì cứ tưởng là kẻ xấu nào chứ
“chị ơi, em sợ quá” Kagome khóc rất thảm thiết, xem ra mấy ngày em mất tích đã trải qua nhiều chuyện, ta thở phào nhẹ nhỏm vì Kagome trở về an toàn, vỗ bờ vai đang run rẩy của em ấy
“không sao đâu, mừng em trở về Kagome”
Trở về Kagome chỉ bảo bị xuyên về 550 năm trước, ở đó có yêu quái, có cái gì đó gọi là ngọc tứ hồn, nó rất mạnh, mạnh đến mức bất kì yêu quái nào điều muốn có nó, thật kì lạ, lần đầu ta nghe đến chuyện này nhưng nó lại rất quen thuộc, tựa như đã từng nghe ở đâu đó, đầu ta nhói đau lên như đang muốn nhớ gì đó nhưng ngay lập tức ta lại quên đi
Lại tiếp vài ngày, ta đang đi đến cửa chợt cảm thấy gì đó rất lạ
Yêu khí…
Trong đầu liền hiện lên từ đó, trong nhà lại nghe tiếng người lạ, một thanh niêm tầm 15, 16 tuổi thì phải, ta nhanh chóng đi vào trong
“rốt cuộc là có chuyện gì, sao yêu khí lại mạnh thế”
Căn phòng đang ồn ào bởi hai người trẻ tuổi là Kagome với một người nào đó liền im lăng, khiến ta rơi vào trạng thái lúng túng nhưng nhanh sau đó ta bình tĩnh trở lại “nhà có khách sao, hình như không phải con người”
“A… đúng rồi, giới thiệu chị hắn là Inuyasha, bán yêu mà em kẻ cho chị đó” Kagome liền kéo Inuyasha đến trước mặt ta, tay ta không tự chủ được sờ lên mặt hắn rồi tới tai hắn
“khuyển…? ngươi là bán yêu khuyển sao?”
“sao cô biết” ta nghe hắn lộ ra giọng đề phòng, ngay cả chính ta cũng không rõ đây
Đột nhiên Kagome kêu lên “A… tóc, Inuyasha trên người cậu mắc sợi tóc kìa”
Mọi
người ngạc nhiện, không ai thấy sợi tóc tren người Inuyasha cả, ta phát hiện Kagome định lấy sợi tóc giúp hắn, ta như theo phản xạ ngăn Kagome lại “đừng động đến nó, bị thương đấy”
Ta lại tiếp tục hoảng sợ, sao ta lại nói như thế
“rốt cuộc cô là ai” Inuyasha la lên, đề phòng ta
Này ta còn không biết làm sao trả lời ngươi, đành phải đánh lạc hướng hắn trước rồi tính gì rồi tính “ta nghĩ trước khi giải quyết ta là ai, ngươi nên đi đến giếng thì hơn”
Hắn không do dự chạy đến giếng cổ, kéo theo Kagome theo
Inuyasha? khuyển? bán yêu? Giếng cổ? ngọc tứ hồn?
Những từ này sao mà quen thuộc quá, ta ôm đầu cố sức trở về phòng, nằm lăn trên giường ôm cái đầu đau như búa bổ của ta, từng hình ảnh trong đâu ta thoáng qua, rất nhanh rất nhanh, ta chưa kịp nhớ thì nó đã chuyển tiếp ức khác cho ta khiến ta không thể tiếp thu kịp
Nghe tiếng la của Kagome bảo Souta và ông nội đúng đến gần, ta liền biết chỗ giếng đó có vấn đề, ta muốn đi đến đó nhưng cơn đau đầu không cho phép ta đi, đến lúc ta chịu không nỗi cơn đau trực tiếp ngất đi
Mấy ngày liên tiếp, Kagome vẫn chưa trở về, ta hiện rất muốn gặp Inuyasha để hỏi vài chuyện nhưng chờ mãi chờ mãi mà vẫn không thấy hắn dẫn Kagome về, lòng ta càng sốt ruột hơn, đi qua đi lại trong phòng, cả mấy ngày qua ta cũng không đến đạo quán tập kiếm bởi vì ta không có lòng dạ nào để đi cả
Đến lúc ta không chờ nổi nữa, định mở cửa đi đến giếng cổ, lồng ngực ta đau nhói, không phải cái đâu mỗi tháng một lần kia mà là như ai đó gặp nguy hiểm, là ai chứ chẳng lẽ là Kagome sao, chỉ có Kagome mới khiến ta quan tâm hiện giờ thôi nhưng hình như không phải, là một người khác…nhưng là ai cơ chứ
Đầu ta xuất hiện bóng dáng một người, quanh ngươi tỏa khi tao nhã lãnh đạm, mặc trên người bộ kimono trắng trên áo có họa tiết hoa anh đào cách điệu màu đỏ, tóc màu bạc dài qua thắt lưng, ta như ngưng thở mong chờ nhìn thấy khuôn mặt của người đó, nước mắt ta tự dưng rơi, a… sao ta lại khóc chứ, lại khóc một người không biết
Khi hắn quay lại, ta chỉ kịp nhìn thấy vần trăng khuyết trên trán hắn, trong tai văng vẳng câu nói của hắn
“khi trở về, ta muốn nghe câu trả lời của ngươi”
Câu trả lời, lời gì mới được chứ, ngươi là ai…?
Ngươi là ai? Ta là ai…? Ta đang ở đâu….? Đầu ta lại lẩn quẩn câu hỏi ấy, lúc mới tỉnh lại trong bệnh viện, ta cũng tự hỏi nhiều lần nhưng câu hỏi y vậy nhưng không ai trả lời cho ta biết vì ngay cả họ cũng không biết ta là ai, nhưng bây giờ ta rất cần câu trả lời
Ta là ai?
Ta đến từ đâu?
Là người như thế nào?
Ta rất muốn biết, ta thật sự rất muốn biết
Đầu ta đau nhói, trí nhớ trước kia dần trở về
Ta … tên ta không phải Tama, mà là Tatsu, ta không phải là người thế giới này… ta đang đang trong bộ truyện Inuyasha và từng sống ở thế giới này hơn 700 năm trước, ở đó ta có vị tỷ tỷ kết nghĩa tên Yue, là sư phụ Sesshomaru… và ta nhớ lại nhiều chuyện khác nữa, từng ký ức ta ở cạnh hắn từ nhỏ và cùng chiến đấu với hắn dần hiện trong đầu ta… ta từng có bản giao kèo với tên kia nếu ta nhớ lại, ta có thể gặp được Sesshomaru nhưng tên kia đâu, ta nhớ lại rồi sao hắn không xuất hiện chứ
“Huyền, ngươi ở đâu, ra đây”
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, hắn đã xuất hiện, không còn ánh mắt màu đen sâu nữa mà là ánh mắt màu nâu đen sắc bén lạnh lùng, và đó là mắt của ta, không ngờ mắt của ta trên người hắn lại tạo cảm giác khác đến vậy
“chúc mừng ngươi, ta không ngờ ngươi lại nhớ nhanh đến vậy, như lời hứa, ngươi có thể gặp lại hắn và ta tặng cho ngươi thứ này”
Hắn lấy trong bóng đêm đưa cho ta cây quạt, hiện tại ta không thấy dáng vẻ của nó nhưng khi cầm nó, ta cảm thấy rất quen thuộc
“là hắc phong sao?” cầm trên tay, ta cảm nhận được chính cây quạt khi xưa ta nhận từ ngôi sao mặt người kia, không ngờ nó lại có thẻ trở về tay ta
“đó là cây quạt của ngươi, ta trả lại còn bây giờ là thứ ta đã hứaa với ngươi” hắn phẩy một cái, rất uyên chuyển, cơ thể ta nhẹ bổng, sức mạnh trong cơ thể dâng trào, cảm giác này như cơ thể lúc trước của ta, ta mừng rỡ nhìn hắn
“sức mạnh, tuổi trẻ đây là thứ ta tặng ngươi, sức mạnh lúc trước của ngươi, ta trả lại, còn tuổi trẻ, ý là ngươi sống lâu đấy nhưng ta không biết ngươi sống được bao lâu với tên kia thôi”
Ta bây giờ rất vui mừng, đến phát khóc luôn đấy, đang tính cảm ta hắn, hắn liền biến mất như chưa hề xuất hiện
Ta gọi mấy lần hắn vẫn không xuất hiện xem ra đây là lần gặp cuối cùng của hắn rồi sau này chắc sẽ không gặp lại nữa, không còn do dự gì nữa, ta chạy đến giếng cũ muốn nhảy xuống nhưng nhảy hoài không được, sao kì lạ thế này hay phải có Kagome dẫn đi mới được
Chắc là thế rồi đành phải đợi thôi, ta ỉu xìu vào trong, thôi kệ coi như có thời gian xử lí mọi chuyện cái đã