Ngày hôm sau, Totosai leo lên trâu ba mắt với ý định chạy trốn, ta được Sango đắp thuốc, ngồi yên trên đất khuyên bảo lão
“ta khuyên lão vẫn nên ở yên đi, chạy lòng vòng lại gặp Sesshomaru nữa đấy, ở đây ít nhất có đệm thịt Inuyasha đi rồi là không còn gì đâu”
“này cô nói gì thế” Inuyasha cáu lên, Sango đỡ ta đứng dậy, ta tiếp tục “ ngươi nghĩ Sesshomaru sẽ để yên cho ngươi sao, trừ khi lão Totosai luyện cho hắn thanh kiếm hoặc ngươi chịu nộp thiết toái nha cho hắn, Inuyasha”
“hừ, mơ đi”
Phút chốc lão cũng rời khỏi, tất cả tiếp tục lên đường, ta đang tính toán tối nay sẽ tách mọi người ra, đi tìm Sesshomaru lần nữa, đi được một lúc không cẩn thận vấp phải cục đá chụp cả con ếch dưới đất, Kagome thấy thế đỡ ta lên, Sango tốt bụng liền cho ta cưỡi kirara, ôi thế giới này cũng nhiều người tốt bụng ghê
Tiếng trâu kêu lên, bụi mù mịch khắp nơi, xem ra lão ta quay lại tức là Sesshomaru đã đuổi tới
Hắn tấn công bất ngờ khiến cả trâu và lão té nhào chổng mông lên trời, nghe theo lời kể Kagome, ta lập tức phì cười, nhưng chưa được bao lâu, eo ta bị cái gì đó quấn lấy, sau đó bị kéo sang một bên
“Tama” mọi người giật mình kêu lên
Ta cũng ngờ nghệch không biết gì, định đứng dậy thì tiếng trầm lạnh vang lên “ngươi dám tiến lên một bước, ta chặt chân ngươi”
ặc… là Sesshomaru, ta đành nghe lệnh ngoan ngoãn đứng yên, ta biết hắn sẽ không chặt chân ta nhưng ai biết hắn sẽ đôi xử chân ta thế nào, thôi thì nghe cho hắn vui vậy
“ngươi muốn gì, Sesshomaru” Inuyasha hét lớn
Đồ ngốc, dĩ nhiên là thiết toái nha, rành rành trước mắt mà còn hỏi
Ta lại tiếp tục bài tập lắng nghe âm thanh, ta khổ quá mà, có biết ta không thấy đường mà các người đánh nhau ầm ầm chí chóe, ta không thấy làm sao né đây, lòng ta đầy lệ rơi, Sesshomaru ngươi thích ngược tới chừng nào nữa đây, muốn hành hạ đến bán sống bán chết sao, ta đau khổ trong lòng thầm chấm lệ rơi không có ở khóe mắt
“Tama, chị không sao chứ” Kagome từ xa la lên
“không sao, còn sống em yên tâm đi”
Ta mở kết giới ngồi yên ở đó, không thấy gì mà chạy lung tung coi chừng còn dễ chết hơn nhiều, ta suy nghĩ phải làm sao cho Sesshomaru hết giận thì nghe giọng Inuyasha nói “chính là nó”
Ta giật mình, hắn đã nhận ra phong thương rồi, ta không cần biết phương hướng, chỉ cảm nhận yêu khí của Sesshomaru ta men theo lao tới, la to “Sesshomaru mau rút thiên sinh nha ra”
Hắn chần chừ, chờ đến khi bộ giáp bị nứt mới chịu rút, kết giới của thiên sinh nha bao bọc lấy hắn, hắn dùng sợi dây ánh sáng trói ta lại kéo ta đến chỗ hắn, nếu bây giờ ta buông ra có thể rất lâu ta mới gặp được hắn, đành phải một tay ôm chặt, một tay rút Sơ nha bên hông hắn hô “Thương long phá”
Uy lực thật mạnh, ta cảm nhận được hai sức mạnh đối nghịch nhau, tạo nên cuồng phong mạnh dữ dội, tiếp sau đó ta được Sesshomaru mang đi, đến rừng cây xa xôi thì ngừng lại
Ta nghe được mùi máu, chắc chắn không phải ta, thì chỉ còn của Sesshomaru mà thôi, mặc dù có kết giới thiên sinh nha bảo vệ công thêm thương long phá nhưng hắn vẫn bị thương
Ta lo lắng sờ soạt vài chỗ, may chỉ có phần vai bị thương, ta thở dài nhẹ nhỏm, vô tình chạm phải cánh tay trai đã mất của hắn, ta nhíu mày ẩn chút đau, cánh tay này do Inuyasha và Thiết Toái Nha gây nên dù biết trước kịch tình nhưng vân đau lòng vì hắn
Hắn để ta xuống đất, rất cẩn thận, còn hắn thì tới một góc cây ngồi xuống dưỡng thần
“Sesshomaru, ngươi còn giận ta việc ta rời đi sao?” ta cẩn thận tìm câu chữ hỏi hắn, mãi lúc lâu vẫn chưa nghe hắn trả lời, xem ra còn giận, ta thở dài buồn bã
“mắt ngươi… là sao? Vì sao phải đánh đổi đôi mắt?”
Sesshomaru hỏi khiến ta giật mình, ta im lặng tránh câu trả lời việc này, việc ta đánh đội là do ta tự nguyện, chứ không ai ép buột, biết đến đôi mắt ta không sử dụng được đã được rồi, ta không muốn hắn biết nguyên nhân dù ta có kể cho Kagome nghe tuy nhiên ta đã bảo con bé giữ bí mất, chỉ không ngờ trong lúc nóng nảy, Kagome đã nói ra
“không sao, ban đêm ta có thể nhìn lại bình thường thôi”
Tiếng loạt soạt vang lên, ta cảnh giác quay đầu về hướng vừa có tiếng động
“là đứa nhóc loài người”
Đứa nhóc loài người… Rin sao?
Ta thoáng đờ đẫn chốc lát, bởi vì trong nguyên tác, Rin chính là nhân vật chủ chốt giúp cải biến tính tình của Sesshomaru nhưng nhanh chóng ta bình tĩnh lại,hướng tới cô bé nhờ vả “có thể giúp ta lấy một ít nước được không”
Rin gật đầu rồi đi mất, ta mong trời mau tối một chút để có thể nhìn thấy Sesshomaru, ta muốn đối diện với
hắn lần nữa nói chuyện
“trời tối rồi” Sesshomaru nói
Nghe vậy ta liền tháo băng che mắt xuống, chậm rãi mở đôi mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Sesshomaru nhàn nhã ngồi dựa vào gốc cây, hắn hiện tại có chút chật vật, áo màu trắng tinh giờ có chút bẩn, mặt cũng dính chút bụi và vài vết xướt nhỏ, nhìn bộ dáng của hắn, ta lại nhớ đến những trấn đấu hắn thua ta vào lúc hắn còn nhỏ
Rin mang nước tới, ta cười với Rin tỏ ý cảm ơn nhưng chưa kịp nói gì con bé đã chạy đi mất, ta đáng sợ lắm sao, vậy mà tại sao khi gặp Sesshomaru con bé lại không sợ nhỉ, ta nhìn chằm chằm vào ống tre Rin mang tới suy ngẫm vấn đề ta thắc mắc mà… thôi kệ, có nước được rồi, ta lấy khăn tay nhúng nước lau mặt cho hắn, khi khăn vừa đụng vào gương mặt hắn, hắn đột nhiên cầm lấy tay ta kéo qua một bên tiến mặt sát đến mặt ta, giọng lãnh khốc nói
“đôi mắt này không phải của ngươi, mắt của ngươi là màu nâu còn này là màu đen”
Ta muốn phản bác lại hắn, nói là ta đã chuyển kiếp nên mắt mới đổi màu song vừa chạm tới đôi mắt hổ phách sắc lạnh, ta liền biết mình nói dối không qua được hắn, đành phải nói thật, dù rất muốn giấu hắn nhưng có lẽ với sự thông minh của hắn, sẽ nhanh chóng tìm được đáp án thôi, chi bằng ta thẳng thắng với hắn thì hơn
“ta… trước khi ta chết đi, để có thể gặp lại ngươi ta đã giao dịch với một kẻ tên Huyền, ta đã đổi mắt của hắn sang ta, có như thế ta mới có thể từ thế giới của Kagome trở về quá khứ gặp được ngươi” ta còn định nói rời khỏi cha mẹ hiện tại để gặp hắn nhưng ta liền khựng lại, ha… ta đang làm gì vậy, định đem sự hy sinh của mình để hắn đau lòng bỏ qua hết tất cả sao, hắn chưa bao giờ gặp gia đình ta thì cứ để hắn không biết chuyện này đi
Ta nhìn thấy hắn tức giận, hắn nắm chặt nắm đấm kìm hãm cơn giận của mình, ta không biết phải làm sao, luống cuống tay chân, tiếng loạt soạt lại vang lên, ta nhìn qua, là Rin, em ấy mang theo thức ăn nhưng trên mặt lại có dâu tích đánh đập, vật dụng chữa thương ta để trên xe Kagome cả rồi, bây giờ trong ngươi chả có thứ gì nữa, thấy cô bé bỏ đồ ăn xuống ta liền kéo lại
“em không sao chứ, sao lại bị đánh nông nổi này” ta lấy khăn ướt chưa được lau đến lau mặt sưng húp của con bé, Rin ngẩn ngơ một lúc liền nở nụ cươi tươi hở một chiếc răng súng, nhìn hình này vừa có chút đáng yêu lại có chút buồn cười
Con bé nhanh chóng chạy đi, ta đến bên cạnh Sesshomaru ngồi xuống, thật không biết làm sao cho hắn hết giận, chỉ còn cách ngôi cạnh hắn như vậy thôi, dựa đầu vào vai hắn, ta nói rất nhỏ bên tai hắn “rất xin lỗi ngươi, Sesshomaru”
“Sesshomaru vì sao lúc đầu vừa nhìn thấy ta người liền động thủ, có phải rất hận ta hay không?” ta không kìm được câu hỏi bấy lâu giấu trong lòng, gặp được hắn liền muốn biết câu trả lời
“mùi và mắt ngươi không giống ngươi” hắn lạnh nhạt trả lời
“là vậy sao, ngươi tức giận vì có kẻ giả dạng ta đúng không?”
Lần này hắn không trả lời ta, không trả lời tức là thừa nhận, lòng ta như nở hoa, nhẹ nhỏm vô cùng, hắn không hề hận ta, ta rất vui, sau trong lòng lại cảm động như muốn khốc, bao nhiêu năm hắn vẫn còn nhớ đến ta, không lãng quên ta như ta từng nghĩ, càng như vậy ta lại càng giận ta vì ta đã nhẫn tâm quên hắn tận một năm ròng
Ta dựa vào vai hắn, ngửi mùi hương của hắn, lòng ta cảm giác rất an tâm nhẹ nhõm, rất nhanh ta chìm vào giấc ngủ, đây là giấc ngủ ngon nhất từ khi ta bị mất trí nhớ tới giờ, ở cạnh hắn, ta như tìm được bình yên.
Thỏ: E hèm… hình như dạo này Thỏ viết càng xuống thì phải TT^TT
Do Thỏ vừa bận học vừa làm thêm nên truyện hơi chậm, mong mọi người thông cảm nha