Võ cách cách đi vào, nàng lập tức đắp nụ cười tươi lên mặt.
Hai người ngồi ăn bánh uống trà, nói chuyện thêu thùa may vá, son phấn điểm trang.
Lý Vi thích góp mấy thứ vụn vặt xếp thành hoa, những nguyên liệu làm xiêm y còn thừa nàng cứ tiếc rẻ, nhưng xếp xong rồi lại không có cơ hội dùng, nên bèn gom hết bỏ vào một hộp lớn.
Trang sức gài đầu của các cung nữ rất ít ỏi, nàng bảo sẽ cho đám Ngọc Bình dùng hoặc thưởng người khác, song chẳng một người nào dám nhận.
Thưởng đồ chủ tử làm cho tiểu cung nữ? Các nàng làm gì có cái gan ấy.
Dẫu đồ chủ tử làm có tả tơi cỡ nào, thì đó cũng do chủ tử đích thân tạo nên.
Bây giờ lấy chuyện này ra làm chủ đề tâm sự cũng hay.
Nhằm bày tỏ tinh thần ủng hộ, Võ cách cách gài thử luôn vài đóa hoa ngay tại chỗ.
Cuối cùng trước khi về còn xin cầm sáu đóa của Lý Vi đi.
Lý Vi cười ha ha tiễn khách, lúc trở vào nàng bỗng thấy hơi lo lắng, hoa tự tay nàng làm...! liệu đây có phải đạo cụ thường dùng để hãm hại trong cung đấu không nhỉ?
Sau đó Võ cách cách thường xuyên gài hoa này sang tìm nàng.
Thấy Võ cách cách vô tư coi nó như hoa gài đầu bình thường, Lý Vi mới dần dần yên tâm.
Có điều Tứ a ca lại nhắc một câu: "Sao ta thấy hoa gài trên đầu Võ thị giống hoa nàng làm vậy nhỉ?"
Lòng Lý Vi xót xa, nỗi xót xa ấy hiện hẳn trên mặt.
Tứ a ca đắc ý nhéo cằm nàng: "Thế mà đã ghen à? Để ta thử xem uống mấy cân giấm chua rồi nào."
Hai người hôn tới hôn lui rồi kéo nhau ngã xuống sạp.
Tuy đang là ban ngày, nhưng lúc này kẻ nào lại chạy vào đây phá đám? Có người trông cửa, Tứ a ca cũng kiềm chế, chỉ làm một lần nhẹ nhàng.
Lúc xong việc, chàng thở gấp: "Tính tình nàng thế này thì không ổn, tí đấy cũng ghen.
Ta cho phép nàng càn quấy trước mặt ta được, ấy là vì ta thương nàng, không nỡ quản thúc nàng.
Nhưng nàng vẫn phải tiến bộ, lộ ra ngoài thì biết làm sao?"
Nghe chàng nói, Lý Vi trở nên trầm mặc.
Tứ a ca trở mình rời khỏi người nàng, "Xem xem, lại bắt đầu rồi đấy.
Nàng cũng cần học hỏi người khác nữa, bằng không nàng cứ thế ra ngoài để người khác trông thấy, ắt sẽ có hại."
Lý Vi sáp lại, Tứ a ca tiện tay ôm nàng vào lòng, nom nét mặt chán nản của nàng, không khỏi dỗ dành: "Được rồi, nếu nàng không học được, vậy dứt khoát là ít ra cửa gặp người khác đi.
Cũng bớt làm mích lòng vài người, tránh cho người ta ai ai cũng thấy nàng gai mắt."
Hả? Lời này đang ám chỉ điều gì đó.
Lý Vi không phát hiện có ai thấy nàng gai mắt cả.
Họa chăng lòng dạ phúc tấn sẽ có đôi phần khó chịu, nhưng nàng đâu nhận thấy phúc tấn làm khó làm dễ nàng đâu? Nàng nhổm phắt người dậy, gặng hỏi: "Gia, ai thấy thiếp gai mắt?"
Tứ a ca nhìn nàng, bụng mắng nàng sao tồ quá, "Viện này ai chả chướng mắt nàng.
Hầu như ngày nào gia cũng nghỉ ở chỗ nàng, nàng bảo nàng vừa mắt ai cho đặng?"
Chàng túm nàng lại ôm chặt, nhỏ giọng nói: "Nàng thân với Võ thị một chút cũng tốt, nàng ta mới đến nên chưa có căn cơ, vừa đúng lúc cần đến nàng.
Giống như người trong viện nàng vậy, có một số chuyện không đợi nàng lên tiếng, nàng ta đã làm giúp nàng rồi."
Lời Tứ gia nói OOC quá, làm Lý Vi thực chả dám tin nổi!
*OOC (out of character): ý chỉ những cái mâu thuẫn, không phù hợp với lời nói, hành vi vốn có của một người.
Thấy mặt nàng lại thộn ra, Tứ a ca buồn rầu.
Bình thường trông cũng đâu mấy ngốc nghếch, nhưng bị cái là đầu óc nhiều lúc không được mở mang cho lắm.
Bốn người con gái trong viện, chàng đối xử với nàng đã đặc biệt lắm rồi, sao không thấy nàng có chút xíu tự giác nào hết nhỉ? Võ thị vừa mới vào phủ, ngay cả mặt mũi ra sao chàng cũng chẳng cần xem kỹ, thì sao có thể vì Võ thị mà bỏ mặc nàng được?
Trong mắt nàng, tình cảm chàng dành cho nàng chỉ có ngần ấy thôi hay sao?
Tứ a ca thở dài, không nhiều lời nữa, chỉ nói một câu: "Nàng đặt trái tim vào trong bụng, gia nhà nàng là người niệm tình cũ."
Chứ không phải kiểu tự dưng một cô nhảy ra là dễ dàng đẩy nàng khỏi gia nhà nàng được.
Gia nhà nàng có phải hạng người có mới nới cũ đâu cơ chứ.
—
Với Tứ a ca mà nói, người trong viện dẫu lớn dẫu nhỏ thì cũng đều là nô tài của chàng.
Tuy nhiên, có vài người hợp ý chàng, nhưng có vài người chàng dùng lại không thuận tay.
Người dùng không thuận tay đương nhiên phải huấn luyện, dạy dỗ tới nơi tới chốn rồi mới tiếp tục đánh giá.
Còn người hợp ý chàng chính là người chịu đựng được tất tần tật kể cả những thói xấu nhỏ nhất.
Chàng xuất tinh từ năm mười một tuổi.
Ngay trong tháng đó đã có mấy đại cô cô chuyên giữ sổ sách, phụ trách chuyện thị tẩm do nhũ mẫu và thái giám chủ quản bố trí đến giáo dục cho chàng về những luân thường đạo lý giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bạn bè trong xã hội.
Có lẽ vì sợ các tiểu a ca bị nhục d.ục làm mụ mị đầu óc.
Đại cô cô ngủ qua đêm với a ca tuy đều là đại cô nương mười bảy, mười tám tuổi, mặt đẹp dáng chuẩn, kỹ thuật cao siêu, song lúc họ hầu hạ các a ca, nhũ mẫu và thái giám chủ quản lại đứng cách đấy chỉ vài bước nhằm quan sát, tránh trường hợp họ giở trò dụ dỗ a ca.
Vậy nên trước khi có cách cách, Tứ a ca chẳng hề ham thích những chuyện kiểu ấy.
Có lúc bắt gặp một cô cung nữ xinh đẹp diễm lệ, chàng cũng không dám nảy sinh bất cứ suy tưởng nào.
Sau khi Tống thị và Lý thị vào A Ca Sở hầu hạ chàng, chàng mới có dịp nếm thử cái thú tuyệt diệu của chuyện này.
Hai cách cách mỗi người một vẻ, sau một thời gian chàng chung sống với các nàng, chàng mới để mọi việc diễn ra tự nhiên thuận theo ý mình, và càng thích ở chung với Lý thị hơn.
Dần dà, chàng cũng nghe được đôi lời bịa đặt nhảm nhí, cũng thấy đám thái giám và cung nữ của A Ca Sở đổ xô sang chỗ Lý thị.
Nhưng điều khiến chàng ngạc nhiên là, ấy mà Lý thị lại hệt một cô ngốc.
Chẳng những không nhận ra đám cung nữ thái giám này đang nhao nhao nịnh hót nàng, thậm chí những người được phân công đến viện nàng làm việc, nàng cũng không buồn mua chuộc người ta.
Khoan nói việc suốt ngày chỉ dùng mỗi mình Ngọc Bình, nàng còn sợ người trong viện không có chuyện làm dẫn tới việc thay lòng đổi dạ.
Chàng không kìm được bèn dạy nàng mấy câu, tưởng rằng từ nay nàng sẽ thông suốt hơn, rốt cuộc đâu vẫn lại hoàn đấy.
Phúc tấn vào phủ, cả Tống thị lẫn Lý thị đều có xu hướng chùn bước.
Ngày nào Tống thị cũng chạy qua chỗ phúc tấn, Lý thị bắt đầu đi cùng nàng ta.
Sau vài lần thì không đi nữa, chả biết nàng nghĩ cái gì, dâng hiến ân cần thôi mà cũng bỏ dở giữa chừng được nữa cơ à?
Phải Tứ a ca, đừng nói là ngồi không một hai bữa, cho dù dao từ trên trời rơi xuống, hay ghế có gắn đinh thì chàng cũng sẽ không bao giờ dừng.
Hơn nữa, phúc tấn không nhân cơ hội ra oai phủ đầu với các nàng, lẽ nào còn phải giống đám cung nữ thái giám hầu hạ nàng, bợ đỡ nàng ư? Cả việc ai đang cần đến ai cũng mù tịt, thật ngu xuẩn.
Về điểm này, rõ là Tống thị sáng dạ hơn nàng nhiều.
Tống thị đã có thai, phúc tấn bị kíc.h thích tới nỗi dựa dẫm khắp nơi, nghĩ mọi cách giành sủng ái trước mặt chàng rồi kia kìa.
Một bên chàng đặt phúc tấn, thi thoảng bớt thời gian đi thăm nàng, lại thấy nàng cứ như thể người trong chốn đào nguyên, chả một tí ti phản ứng gì với chuyện xảy ra ngoài kia sất.
Cạnh nàng cũng vẫn chỉ duy nhất một người.
Trên đời thực sự có kẻ ngốc cỡ đấy đấy, Tứ a ca cảm thán.
Vậy nhưng trời cao xót thương đứa dại khờ.
Đầu óc Lý thị vừa chậm chạp vừa lơ ngơ, tự khắc có người sẵn sàng bắc giúp nàng một chiếc thang thông thiên, để những mong sao một người đắc đạo, gà chó lên trời.
May thay kiểu người như nàng cũng là số ít, chí ít thì hiếm gặp trong cung, cho nên bên cạnh nàng vẫn có mấy người giỏi giang, đắc lực.
Những người đó dần thay nàng lo liệu mọi việc, nhưng Tứ a ca biết nhiêu đấy hãy chưa đủ.
Tay phúc tấn càng lúc càng vươn dài, mặc dù hiện giờ vẫn chưa dám vươn đến chỗ chàng, song Tống thị, Lý thị và Võ thị lại đều phải kiếm sống dưới tay phúc tấn.
Gần đây Tống thị luôn thể hiện sự thân cận với phúc tấn, chàng không cần lo lắng, nàng ta biết cách vận dụng suy tính của mình để tự bảo vệ bản thân và sinh hạ đứa nhỏ bình an là việc không hề khó khăn.
Lý thị thì có đôi phần rắc rối.
May rằng Võ thị không quá ngốc, thấy Lý thị đắc sủng còn mình vô sủng, tức khắc nổi lòng muốn nương tựa Lý thị.
Với Tứ a ca mà nói, đây quả thực