Từ lúc mới ra cung, Tứ a ca đã nói với phúc tấn rằng muốn mở tiệc thết đãi các huynh đệ và thân thích.
Nhưng vì vừa dựng phủ nhiều việc cần làm, nàng cũng đến sứt đầu mẻ trán.
Vất lắm mới thu vén được hòm hòm, bên chỗ Tam a ca cũng đãi rượu rồi, phúc tấn mới nhanh nhanh chóng chóng chuẩn bị chọn ngày làm tiệc cho nhà mình.
Tứ a ca cũng mải lo chuyện mời khách, bận này số lần hai người gặp mặt, nói chuyện lại nhiều hơn mọi khi.
Qua quãng thời gian dài thế này, phúc tấn nhiều ít cũng rõ được tính nết chàng.
Hơn nữa, nàng đã láng máng hiểu ra nguyên cớ vì sao Tứ a ca lại xa lánh mình lâu như thế rồi.
Nàng được gả cho Tứ a ca, làm Tứ phúc tấn thế nào là tùy thuộc vào ý chàng.
Chàng thấy không tốt, thì dù nàng có tự giác làm tốt nhất, chàng cũng sẽ không thích, lại càng không cảm kích.
Phúc tấn hơi buồn phiền, lấy chồng một năm mới nhận ra mình đi lầm đường, đây thực không phải tín hiệu tốt gì cho cam.
Cứ như trước mắt, lúc nói việc nghiêm túc, Tứ a ca vẫn đối đãi hòa hảo với nàng.
Nhưng khi riêng tư, chàng lại chẳng có một mảy may tình ý.
Trước đó nàng đã cho truyền lời về Ô Lạp Na Lạp gia, chính vì muốn tâm sự với ngạch nương mình, xem làm cách nào để xoay chuyển được lòng dạ Tứ a ca.
Đợi vài hôm sau khi đám tiệc kết thúc rồi mời người nhà vào vậy, phúc tấn nghĩ.
Xác nhận danh sách khách mời lại một lần cuối cùng, đoạn quay đầu bảo đại ma ma: "Ma ma, ngày mai sẽ bận đấy.
Những chuyện kế đây, ta gửi gắm hết cho đại ma ma."
Tứ a ca đã đưa bốn ma ma qua đây, phúc tấn quyết định sẽ giao luôn việc cho các bà làm.
Đại ma ma ngồi ở cái ghế đôn thêu trước mặt phúc tấn, ba bà ma ma Trang - Na - Bạch đứng phía dưới.
Về bữa tiệc ngày mai, suốt ngày hôm ấy phúc tấn phải tiếp đón thăm hỏi nhóm gia quyến nữ, tất cả chuyện trong tiệc đều giao cho bốn ma ma phối hợp mà làm, vì nếu có xảy ra sự gì ngoài ý muốn, hiển nhiên phúc tấn không thể bỏ mặc khách khứa cả phòng để đi xử lý.
Nên quyền này bèn đặt vào tay đại ma ma.
Bên khác, phúc tấn cũng cho gọi ba cách cách sang.
Tiểu cách cách còn bé quá, thêm cả yếu người, Tứ a ca dặn hôm đấy không phải cho nó ra gặp người ta.
Nếu khách đến phủ có đủ cả địa vị lẫn thân phận, tự khắc sẽ có phúc tấn đích thân tiếp đãi.
Nhưng chiếm phần nhiều hơn lại là khách chẳng mời mà đến, thân phận địa vị đa số có điều khuyết thiếu.
Không bỏ nhóm khách này cho các ma ma tiếp được, thế nên ba vị cách cách đều bị kéo ra.
Chí ít thì ba nàng cũng được chỉ mặt chọn ra từ cuộc đại tuyển để vào phủ Tứ a ca, đặt thân phận này trong cung họa chăng không giúp được gì, nhưng đem ra ngoài lại có thể hù dọa được không ít người đâu.
Huống chi, Tống cách cách đã sinh cho Tứ a ca tiểu cách cách duy nhất tính đến thời điểm hiện tại, còn chuyện Lý cách cách được sủng chỉ e trong kinh không ai là không biết.
Được hai vị này tiếp, lắm người khéo còn cao giọng cảm tạ rối rít có khi.
Ngày mai ít nhất năm nơi trong phủ sẽ mở tiệc.
Tứ a ca tiếp khách nam ở đằng trước, mâm cỗ đặt hai bàn, nhưng vẫn chuẩn bị thêm một bàn phòng hờ khách đến đông quá.
Phúc tấn sắp tiệc và tiếp khách nữ ở chính viện và hoa viên, mâm cỗ đặt năm bàn.
Vì có những người có lẽ sẽ dẫn con gái, cách cách nhà mình theo cùng, đâm ra phải sắp nhiều bàn hơn dự tính.
Tống cách cách và Lý cách cách cùng tiếp khách tại một tiểu viện ở đằng Đông hoa viên, chỗ ấy đặt ba bàn.
Đấy là số bàn tiệc hiện đương có, còn thì chưa tính đến bàn cho phu xe, phu kiệu.
Chỗ đàn bà con gái còn được ngắm hoa dạo vườn, chứ tiền viện lại chẳng có cảnh thú gì mà thưởng thức, thế mới cho mời riêng hai đào kép về.
Vì không dám mời ban bát, nên chỉ lần lượt mời diễn chính của Tam Phương Viên và Ngũ Phúc Ban ở trong kinh đến ca xướng hai vở mà thôi.
Phía nhóm gia quyến nữ cũng được nghe kịch, tuy đào diễn không thuộc hàng chính, nhưng tài diễn cũng gọi là ở mức khá trong hai ban.
Mãi đến tận tối, đầu óc phúc tấn vẫn còn mòng mòng xoay quanh chuyện đám tiệc ngày mai; các nơi nhất nhất phải giữ cửa nghiêm ngặt, đặc biệt là đằng giữa tiền viện và hậu viện, nhóm khách nam rượu vào, nghe kịch, rồi không cầm cự được mình, mượn rượu giả điên là điều khó tránh khỏi.
Nếu lỡ ra các ông lọt chân vào hậu viện, thế thì không còn biết giấu mặt này đi đâu.
May thay trước đó Tứ a ca đã dặn: chỉ đưa thái giám ra hầu ở tiền viện, tránh để thị nữ bị người lôi kéo làm ra tai tiếng gièm pha.
Hơn nữa nếu nhìn thấy thái giám, chắc vài người cũng sẽ thức thời mà an phận.
Phúc tấn quyết rằng ngay mai cử hết mười tên thái giám của nàng qua đó trông cửa, trông ngay giữa nội viện và ngoại viện.
Nếu thực sự có khách say rượu đâm quàng, sẽ sai người đút cho luôn hai bát canh giải rượu, uống xong ngủ là được.
Trong tiểu viện, Lý Vi lại đương nghĩ chuyện nghe kịch ngày mai.
Nghệ thuật tiếp khách chẳng có mỗi ba kiểu cũ rích ấy thôi? Gia đình chị ấm êm cả chứ? Cha mẹ chị mạnh khỏe chứ? Cháu nhà chị ngoan luôn chứ? Giờ đổi thành bản cổ đại, có thể bồi thêm hai câu: Trâm cài của chị nom quý quá, hình thêu trên áo chị thực là tinh xảo.
Với lại còn có Tống cách cách ở đây.
Nàng quyết định ngày mai Tống cách cách làm gì, thì nàng làm cái đấy vậy.
Trừ khoản đó ra, thứ hấp dẫn nàng nữa phải kể tới kịch rượu.
Nghe bảo sẽ mời diễn chính của hai ban hát lừng danh, còn cả anh hề đến diễn xiếc, làm ảo thuật.
Lâu lắm rồi chẳng xem kịch, sống trong thời đại thiếu thốn trò giải trí này, nghe các loại hí kịch lạ lùng chính là chỗ hưởng lạc thú của nàng.
Kỳ thực những vở hí kịch lưu truyền được cho con cháu đời sau đều là những vở vô cùng nổi tiếng, cũng như tiểu thuyết cổ đại nổi tiếng ở hiện đại với tiêu biểu là Tứ đại danh tác* kiệt xuất lẫy lừng.
Song thực tế thì số lượng tiểu thuyết hiện đại từng đoạt giải Nobel chỉ đếm được trên đầu ngón tay, và cũng chỉ có ít ỏi mấy cuốn trở nên nổi tiếng, nhưng sách xuất bản hằng năm lại nhiều không đếm xuể, tiểu thuyết trôi nổi trên mạng càng phong phú vô biên.
*Tứ đại danh tác gồm: Tam quốc diễn nghĩa - Thủy hử - Tây du ký - Hồng lâu mộng.
Bởi vậy, kịch hí thì hằng hà sa số, chỉ là không truyền bá rộng rãi mà thôi.
Hơn nữa, có rất nhiều vở hí kịch do ban hát tự tìm người về viết, tương đương với người biên soạn sách ở hiện đại.
Hay bỏ tiền tìm một tú tài viết một cuốn kịch, sản phẩm cho ra đời chắc cũng giống như các cuốn văn học nhà ga*.
*Văn học nhà ga (火车站文学): theo editer tìm hiểu thì đây là hiện tượng mà một số tác giả sáng tác truyện xong in ra rồi đem ra nhà ga (hoặc ga tàu điện ngầm) rao bán.
Điểm chung của cả hai thể loại trên đều là diễn biến nhanh và có thêm thắt những yếu tố gây bất ngờ.
Lần cuối Lý Vi xem kịch là khi còn ở nhà.
Khi ấy trong nhà đương tổ chức tiệc mừng thọ cho tổ mẫu, bèn cho gọi người ra diễn hoàn chỉnh một vở kịch, hát ca xuyên suốt hai ngày hai đêm.
Tổng kết lại thì câu chuyện nó là như sau: Có một nàng tiểu thư nọ, từ bé đã xinh xắn, sáng dạ, ai ai cũng ngợi khen.
Về sau cả nhà chết sạch (cô nương mạng lớn phết đấy).
Sau đó khi đang trên đường đi dâng hương, vì xiêm y rách rưới quá, người lại đẹp đẽ quá, nên đã thu hút sự chú ý của một bà già (đối tượng bị thu hút lại không phải một tên cháu con nhà giàu ư! Trừ điểm!).
Cụ bà bảo mặt mũi tiểu thư thế này, mà lại ăn mặc tả tơi thế này, ắt chẳng phải người bình thường.
Sau lại nhận làm nghĩa nữ dẫn về nhà (ô kìa logic của cụ đi đâu mất rồi?).
Bà cụ là mẹ ông Thượng thư, cô nghĩa nữ hết mực hiếu thảo, ngày ngày trời chửa sáng đã dậy bọc hài của cụ vào trong lòng mà sưởi ấm, sợ cụ dậy xỏ hài lại cóng chân (...!thế là thế nào hả cái cô này?).
Thế là tiếng hiếu vang xa.
Cách nơi đây tám trăm dặm, có anh tú tài nghèo gia đình cũng mất hết, chẳng có đến cái nhà để nương thân, nghe tiếng hiếu của tiểu thư nọ, nói: Trời ơi, cô nương này đẹp quá thay, chỉ có nàng mới xứng làm vợ ta thôi, những cô công chúa, tiểu thư nhà quan lớn kia cũng không bằng như tiểu thư được (công chúa tìm anh làm chi? Mơ đẹp quá!).
Tú tài nghèo này kêu thán với trời một chập, tỏ lời ca tụng và lòng khát khao trước phẩm cách đáng quý của tiểu thư.
Ông trời bèn đáp lại rằng: Anh hãy đi thi, cỡ mà đỗ cả Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, thì là cầu hôn được rồi.
Thế là chàng tú tài nghèo khăn gói đi thi.
Sau khi đỗ đạt Tam nguyên, mới về cầu hôn tiểu thư nọ.
Tiểu thư thẹn thò gật đầu đồng ý, Thượng thư và bà cụ nhà đều rất đỗi mừng lòng.
Sau nhà vua lại khen: Anh tú tài này thực giỏi giang, nhân phẩm tốt đẹp, nghe tiếng thơm của cô nương là muốn cưới về ngay, cô nương hiếu thảo này cũng đẹp người đẹp nết, để bày tỏ lời chúc phúc đến hai người, trẫm sẽ gả Tam công chúa của trẫm cho anh tú tài (ôi vua tôi...!logic một cách chết người...).
Đương nhiên cuối cùng là một kết cục đoàn viên có hậu, tú tài nghèo cưới hai cô vợ, không phân lớn nhỏ, từ nay chung sống happy bên nhau.
Trọn hai ngày, Lý Vi vừa xem vừa thầm rủa sả.
Về sau khi chuyện về vở kịch này với tổ mẫu nhà mình, cứ ngật ngưỡng cười ha ha.
Tổ mẫu cũng bị nàng chọc cười nắc nẻ, bảo nàng chỉ được cái tinh ma.
Vì các vở kịch đa số đều được dựng theo mô típ này, Lý Vi bèn coi việc xem kịch như một hoạt động tiêu khiển tương đối đáng mong chờ trong cuộc đời mình, lần nào nghe sắp có kịch xem là lại hí hửng hơn cả đón Tết.
Nhưng qua hôm sau, nàng không sao vui nổi nữa.
Năm giờ sáng tinh mơ, Ngọc Bình đã gọi nàng dậy, chải đầu rửa mặt thay quần áo, kế đó chỉ kịp bỏ bụng hai miếng bánh ngọt, đã đưa nàng ra cửa.
Đại ma ma cử a đầu sang từ sớm, một vì sợ nhóm cách cách mới dọn vào phủ, chưa quen lối quen nẻo ở đây; hai vì đến khi gặp khách khứa, a đầu này có thể chỉ điểm cho Lý cách cách, khỏi đụng cảnh râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Lý Vi dẫn theo Ngọc Trản tới nơi tiểu viện đang sắp cỗ bàn, Tống cách cách và Võ cách cách đã có mặt, hai người đương ngồi nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy nàng, Tống cách cách chỉ ngồi im mỉm cười gật đầu, Võ cách cách lại đứng hẳn dậy đón nàng, đưa tay dìu nàng ngồi xuống, đoạn mới ngồi vào chỗ đằng dưới nàng.
Ngoài trời bấy giờ mới le lói sáng, gió thổi hắt hiu lạnh se se.
Trên người Lý Vi còn đắp cái áo choàng con, vào phòng mới cởi xuống giao cho Ngọc Trản.
Nàng thấy tiểu viện này đã sắp chật ních người, người qua người lại, bận bịu tới lui, trong lòng cảm thán: Đãi khách quả không dễ chút nào.
Lúc này thiện phòng đưa bữa sáng qua đây.
Vì phòng tránh chốc nữa khách đến trông thấy thì không hay, nên ba nàng chẳng hẹn mà cùng chỉ ăn mỗi bánh ngọt, không dám uống nhiều trà.
Đây cũng là kinh nghiệm rút ra được từ hồi tuyển tú trong cung.
Lý Vi ăn một chiếc bánh nếp nhân táo tàu, mới cắn một miếng đã ngây ra.
Ăn nhiều bánh ngọt ắt sẽ nhận ra được ngay vị bánh này là của nhà nào.
Cùng một loại bánh mì lát ấy, nhưng hai nơi làm sẽ cho ra hai hương vị hoàn toàn khác nhau, nhà này nhiều sữa hơn, nhà kia nhiều đường hơn, vân vân.
Vị của chiếc bánh nếp này chính ra từ lò của thiện phòng ở A Ca Sở.
Sau khi dọn vào đây, nàng cũng từng gọi hai lần, ăn vào thấy mùi vị đúng khác ngay một tí ấy.
Ăn thử tiếp những bánh ngọt khác, gần như đều là vị bánh thiện phòng A Ca Sở làm.
Lý Vi tủm tỉm cười, phán câu: "Khách đến hôm nay được phúc đây." Đời ai dễ đâu mà được nếm vị cung đình này.
Dẫu nghe không hiểu, Võ cách cách vẫn phụ họa theo: "Chứ còn gì."
Tống cách cách giữ nguyên nụ cười từ đầu chí cuối, cũng không chuyện trò nhiều.
Trước kia nàng ta đã vậy, Lý Vi không để bụng.
Nàng ngó nghía Tống cách cách, phát hiện bầu má nàng ta hồng hào loang loáng, trông con người có vẻ cũng già dặn thêm đôi chút, điệu bưng chén trà đẹp không sao nói thành lời.
Cảm nhận được ánh mắt nàng, Tống cách cách quay đầu cười với nàng, trỏ vào một đĩa bánh hoa sen hai màu bảo: "Bánh này ngon, vừa ra lò thôi, ăn kẻo nó nguội."
A đầu tay cầm đũa bạc đứng cạnh bàn nhìn Lý Vi, nhanh nhảu gắp cho nàng một chiếc.
Bánh hoa sen hai màu có hơi giống bánh nhân đậu đỏ nàng ăn hồi tiểu học, phần nhân đậu đỏ lấp ló ở ngoài, bánh được tạo thành hình bông hoa năm cánh; còn phía ngoài bánh hoa sen là ba, năm lớp vỏ xốp giòn mằn mặn, từ giữa cánh hoa cho đến chỗ nhị hoa là nhân đậu màu đỏ gạch, đem đi chiên nữa là hoàn thành chiếc bánh.
Để tránh lúc ăn làm rơi vụn bánh mà gây phiền phức cho chủ tử, nên tất cả những bánh ngọt này đều được đo đạc vừa in một miếng bỏ miệng.
Ba người vừa ăn vừa tán gẫu, ăn được độ hai khắc, một a đầu từ ngoài chạy vào trong hiên, nói vài câu với một người đứng ở cửa rồi lại chạy biến đi.
Ba người đều buông đũa chờ, người ở ngoài truyền lời vào đằng trong, đứa hầu dọn bữa ăn cả xuống.
Ngọc Trản lặng lẽ bước qua, khẽ giọng rỉ vào tai Lý Vi: "Cách cách có muốn ra ngoài dạo loanh quanh không?"
Dịch nghĩa rằng: Có muốn đi đại tiểu tiện không? Khách sắp sửa đến rồi.
A đầu của Tống cách cách và Võ cách cách đều ám thị cho chủ mình như thế.
Ba người bèn đứng dậy để bọn a đầu dẫn đi sang những phòng khác nhau thay quần áo - chuyện các chủ tử xếp hàng đi vệ sinh là không hề có, thế này nghe lại nhỉnh hơn trong cung một chút.
Lý Vi hãy nhớ ngày còn ở Trữ Tú cung, nhóm ma ma cũng dẫn các