Trong thư phòng có ba vị a ca đã dọn ra khỏi cung gồm Tam, Tứ, Ngũ; mỗi người lại có một, hai đứa em trai, luôn tỏ tình huynh đệ thuận hòa, tôn kính lẫn nhau.
Chính vì đã dọn ra cung, nên cơ hội được thể hiện bản thân trước mặt hoàng a mã cũng giảm thiểu đáng kể, vì thế hằng ngày ba người này đều không màng cực nhọc dậy từ rất sớm, chịu khó ở lại đến tận giờ cửa cung đóng mới chịu đi.
Tứ a ca dẫn dắt Thập Tam a ca của Chương Giai thị và em ruột Thập Tứ a ca.
Chàng không đặt ra quá nhiều yêu cầu với Thập Tam a ca, còn Thập Tứ a ca thì quả thật không khác gì sao Thiên Ma* giáng thế! Có lẽ vì biết đây là anh ruột mình, mới liên tục bày ra đủ các trò bịp bợm xảo trá, làm Tứ a ca chỉ muốn vung gậy đánh một trận nên thân!
*Sao Thiên Ma: một chòm hung tinh trong chiêm tinh học cổ đại.
Bất đắc dĩ, vì phải biểu hiện ra bản chất của bậc huynh hòa ái này, nên cần nhẫn nhịn ngay.
Lại tự an ủi mình trong bụng: Không sao, đệ đệ càng vô lễ, càng cho thấy rõ chàng có thể trao đi nhiều tình yêu thương cỡ nào!
Bên kia, Ngũ a ca với Cửu a ca cũng y thế, khiến Tứ a ca nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên.
Nhưng khi chàng gửi gắm ánh nhìn cầu xin sự đồng cảm đến Ngũ a ca, người kia lại không nhận thấy.
Ngũ a ca đương vật vã đối phó với loạt câu hỏi oái oăm mà tiểu huynh đệ vẽ ra, hết cách thôi, tài Hán học của y thực sự không đỡ nổi...!
Tam a ca đã để mắt tới, bên cạnh y là Thập Nhị a ca.
Thập Nhị a ca được Tô Ma Lạt Cô* nuôi nấng từ bé, bình thường học hành không mắc vấn đề gì.
Nhưng chung quy về tuổi tác vẫn thua Tam a ca nhiều, bộc lộ sự ưu việt ấy ra khiến Tam a ca thấy tương đối là sung sướng, khi hành Thập Nhị a ca cũng chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào.
Y phe phẩy phiến quạt, nhìn Tứ, Ngũ a ca cười đến là khoái chí.
*Thị nữ hầu cận của Hiếu Trang Văn hoàng hậu (Hiếu Trang Văn hoàng hậu là bà nội Khang Hi).
Thất, Bát, Thập a ca vừa không muốn dạy dỗ ai, vừa không muốn bị các anh bắt lại chỉ bảo, nên ba người trốn đi thật xa.
Cửu a ca nhận ra chuyện hành xác Ngũ a ca không lấy gì làm hay ho như trong tưởng tượng, chơi một hồi xong bèn bỏ Ngũ a ca chạy đi chơi cùng ba người này.
Ngũ a ca bó tay, nhưng nhìn bốn đứa em, thấy mình càng không sao giải quyết nổi, đành chuyển sang chỗ Tứ a ca.
Đương lúc Tứ a ca nói điều gì, Ngũ a ca lại ở ngay bên cạnh gật đầu ra chiều ngợi khen.
Vất vả lắm mới đến trưa, dùng bữa xong vẫn còn một canh giờ nữa để nghỉ trưa.
Ngũ a ca tỏ ý muốn sang chỗ thái hậu hồi máu chút đỉnh.
Bất cứ lúc nào cung Nghi phi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đón Khang Hi giá lâm, y không nên lại mà làm vướng bận thêm cho ngạch nương mình.
Tam, Tứ a ca cũng ngỏ lời cùng đi.
Đến Từ Ninh cung, hương Phật ở hậu điện lượn lờ bay ra.
Tứ a ca bất đồ nhớ tới trang truyện ngắn thiếu đứng đắn hết sức của Lý Vi.
Tứ a ca: "Phụt..."
Chàng vội vàng che miệng lại, ho khan hai cái, làm bộ không hề gì.
Tam a ca vỗ lưng chàng: "Lão Tứ, sao thế? Đừng nói là cảm lạnh đấy? Lúc nữa uống thêm mấy bát canh.
Đệ gầy quá."
Ngũ a ca khó hiểu nhìn hai người, nói: "Tháng sáu ai cảm lạnh?"
Tam a ca nói: "Thế thì đệ chưa biết rồi lão Ngũ ạ.
Cảm lạnh vào mùa hè mới là nghiêm trọng nhất, khó hết lắm."
Tứ a ca vội nói: "Tam ca, lão Ngũ, ta không sao."
Nhưng chủ đề câu chuyện đã quay ngoắt sang hướng khác.
Ngũ a ca đương xoắn xuýt tự hỏi rốt cuộc mùa hè có bị cảm lạnh được không, vì thuyết phục y, Tam a ca không ngại đem mình ra làm ví dụ: mùa hè năm ấy y nhai nhiều đá quá, lại đi bơi lội, thế là mắc cảm lạnh ngay, bệnh khoảng độ hơn hai chục ngày.
Tứ a ca cũng nhớ, nhưng chàng muốn nói: Tam ca, chẳng phải huynh bị tiêu chảy ư? Sau nghĩ thấy nhắc tiêu chảy thì thực là bất nhã, nên thôi không nói nữa.
Ngũ a ca lại tưởng thật.
Lúc ba người nghỉ trưa xong dắt díu nhau đi tìm bọn đệ đệ, Cửu a ca và Thập a ca đương lôi kéo Thập Tam, Thập Tứ định ra chỗ ao trong cung bơi lội.
Ngũ a ca mau chóng ngăn cản, lần lượt hỏi từng đứa trưa nay đã ăn đá chưa?
Bốn tiểu a ca bày tỏ: Trời nực nội, dùng xong bữa trưa đã nhai một bát đá lạnh.
Ngũ a ca bèn nói không được đi bơi.
Đến đây thì chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Tam a ca che mặt, Tứ a ca bước tới khiển trách, song chỉ bảo được mỗi Thập Tam a ca, ba đứa còn lại gào giọng kêu la oai oái.
Ngũ a ca nóng lên là nói tiếng Mông, xổ một tràng xì xà xì xồ cho ba tiểu a ca nghe mặt mày xây xẩm.
Ngũ a ca sực tỉnh lại, phát hiện ba tiểu đệ đệ đều đang ngửa mặt nhìn mình, lão Cửu vẫn ra vẻ không phục, mặt hầm hầm hừ hừ.
Dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt, y cũng thấy xót lòng, bèn lôi Tam a ca ra làm minh chứng sống.
Tam a ca thấy cuối cùng lửa đã lan đến chỗ mình, giờ đâu thể nói rằng: Ngũ đệ này, thực ra chuyện ban nãy huynh nói không nghiêm trọng thế đâu, huynh bị tiêu chảy kéo theo sốt, sốt xong tiêu chảy tiếp, hết tiêu chảy lại lên cơn sốt, lặp đi lặp lại như thế, bệnh mới kéo dài ra hơn hai mươi hôm; hơn nữa huynh không chỉ ăn mỗi một bát đá, vừa nãy lúc về cung ngạch nương thương huynh quá, cho huynh ăn luôn bảy, tám bát liền.
Thế nên cùng với vẻ "ta là người hiền lành tốt bụng", Tam a ca gật đầu với ba tiểu a ca hãy đang rưng rưng nước mắt, nói: Đúng, Ngũ ca của các đệ nói đúng cả đấy.
Vậy là Ngũ a ca thành công bị lừa đội cái nồi này, nghiêm túc kéo bốn đứa trẻ ra bãi thả ngựa, nói: Nếu các đệ muốn vận động, chẳng bằng chúng ta chơi phóng phi tiêu đi?
Bốn tiểu a ca đen mặt, ai thèm phóng phi tiêu chứ? Không thấy mặt trời như đổ lửa đấy à? Chỗ này còn không có lấy một cái cây nào, định phơi thây cho chết nóng hay sao!
Nhưng Ngũ a ca đã rất nhiệt tình sai người đem phi tiêu đến.
Cửu a ca thấy đây dẫu sao cũng là anh ruột mình, ba tên huynh đệ kia không đứa nào chịu xung phong chơi trước, cậu chỉ đành bước ra cổ vũ, coi như chữa cháy cho Ngũ a ca.
Lúc đón lấy chiếc phi tiêu Ngũ a ca thân thiết đưa sang, nhìn khuôn mặt cười tươi roi rói không nào sánh bằng của y, nghĩ bụng: Để về rồi xem đệ có mách tội huynh với ngạch nương không!
Nhập cuộc chơi rồi lại thấy vui.
Huống chi phi tiêu còn là một món vũ khí mang lực sát thương nhất định, ba chàng a ca lớn cũng xúm vào cùng chơi, còn gọi cả Thất, Bát và Thập Nhị lại chung vui.
Tam a ca thấy ba đứa trẻ không còn cự nự nữa, vì khiến chúng quên mất chuyện bơi lội đi, còn cố ý sai người tới Khánh Phong ti xin mấy lồng gia cầm; sau khi thả lồng, hô hào cả lũ cầm phi tiêu phóng vào đám vịt gà tháo chạy tán loạn.
Chẳng mấy chốc, sức chiến đấu hung hãn của quân đội gia cầm đã bộc phát rõ ràng.
Gà vịt bay tứ lung tung làm bụi đất xộc vào mắt Cửu a ca, còn bị một con gà nhảy bổ lên người.
Thập a ca và Thập Tứ a ca khóc kêu trời réo đất vì bị mấy con gà đuổi theo mổ.
Thập Tam bị cả đàn gà bắt nạt ngã lăn quay ra đất; Thập Nhị cởi cái áo choàng ngắn, miệng ố á xua đuổi lũ gà, trên mặt còn in hằn vài đường xước đỏ do móng gà cào trúng.
Bát a ca nhảy ra, cũng cởi áo choàng, trùm lên đầu Cửu a ca; Thất a ca lùng sục khắp nơi tìm cây chổi định đi dọa gà.
Hiện trường biến thành một mớ hỗn độn.
Cuối cùng đến cả bộ ba Tam, Tứ, Ngũ cũng bị kéo luôn vào trận.
Lão Tam gọi tiểu thái giám đi bắt gà, lão Tứ xông lên cứu thằng em cũng đang bị đàn gia cầm hiếp đáp, lão Ngũ sai người lấy cung tên để y bắn bỏ cha cái giống súc sinh lông dẹt này! Lại bị bọn tiểu thám giám ôm rịt, can lại.
Sau đó nữa, một đám cả lớn lẫn bé bị dẫn đến trước mặt Khang Hi.
Khang Hi sa sầm mặt dỗ lũ bé trước; về phần ba đứa lớn, không tha cho đứa nào, tất cả bị phạt quay về kéo cung năm chục lần!
Hai vị Thất, Bát a ca buộc phải đi theo hộ tống.
"Bị một lũ gia cầm ăn hiếp! Đến nhục mặt!"
Thái tử và Đại a ca đều chạy tới khuyên lơn, thái tử nói: "Xin hoàng a mã bớt nóng, giao ba kẻ kém cỏi này lại cho con và Đại ca, người hãy nguôi giận."
Đại a ca khinh thường liếc sang đám em trông sao mà thảm hại quá thể, mũi hừ mạnh một cái: "Có mỗi lũ gà mà các đệ đã thành ra nông nỗi này, thế nếu là hổ hay sư tử, các đệ lại chẳng quỳ bò ra mà hô Hổ đại vương tha mạng luôn?"
Ba người không dám thẳng thừng vặc lại y, ứ đầy bụng bất bình.
Tam a ca nghĩ thầm: Nhà huynh thì nhất rồi! Quẳng huynh vào lũ gà ấy, huynh nhắm huynh chọi được bao lâu?
Tứ a ca: Gà vừa bé vừa nhảy tưng tưng, vỗ cánh một phát là người quay cuồng giữa bụi mù.
Vả lại lúc ấy còn có đám trẻ kia, không được dùng cung cũng chẳng được dùng dao.
Năm chục con kê chung một chỗ, khéo là khó bắt hơn cả hổ!
Ngũ a ca: Hình như Tiểu Cửu bị gà mổ khá nặng, trước khi về phải đi thăm nó mới được.
Thất a ca: Thực là đen đủi!
Bát a ca: "...!Ha ha, Đại ca dạy phải."
Đại a ca nhìn sang Tiểu Bát, nói cho cùng vì được nuôi chung một cung, nên cũng gần gũi hơn, bèn bước qua kéo lại gần xoa đầu y bảo: "Không như đệ, cả một đám lớn đầu ở đấy, chẳng qua đệ chỉ tình cờ dịp ấy mà