Edit: Bilun
Trên thế giới này, Đinh Tiếu chỉ có một người thân duy nhất là ba mình. Ba tuy rằng không có nhiều tiền, chỉ mở một cái quán lương thực nho nhỏ ở vùng ngoại thành, nhưng chưa bao giờ làm cho Đinh Tiếu phải chịu khổ.
Khi học nhà trẻ, Đinh Tiếu thấy những bạn học khác có mẹ, trở về hỏi ba vì sao mình không có mẹ. Ba thực thẳng thắn nói ba cùng mẹ ly hôn, mẹ ở một đất nước rất xa. Tiếu Tiếu cũng có mẹ. Chỉ là phải đợi Tiếu Tiếu trưởng thành mới có thể gặp mẹ. Vì thế Đinh Tiếu không hề khóc nháo tìm mẹ, mà mỗi ngày thành thực chờ đợi lớn lên.
Khi học tiểu học, Đinh Tiếu có một lần phải viết một bài văn đề bài là "Mẹ của em", cậu nộp giấy trắng. Lúc đầu thầy giáo dạy văn rất tức giận, nói Đinh Tiếu là một học sinh không nghe lời, quậy phá. Lớp học có một đứa nhỏ là tiểu bá vương nói trước mặt thầy giáo: Đinh Tiếu là một đứa không có mẹ. Đinh Tiếu cắn chặt răng không khóc. Chủ nhiệm lớp vào lúc đó chạy tới phòng học, đem Đinh Tiếu mang tới văn phòng. Cùng Đinh Tiếu về nhà. Từ lúc đó trở đi, ở lớp học Đinh Tiếu không còn cười lần nào nữa, cũng không cùng bạn bè chơi đùa. Lại chiếm được chiếu cố của thầy giáo dạy văn cùng chủ nhiệm lớp, khi đó thành tích cả năm môn ngữ văn của Đinh Tiếu là tốt nhất.
Vừa lên trung học, Đinh Tiếu bắt gặp thầy giáo dạy văn và ba cậu đang hôn nhau ở nhà. Cậu không thực sự hiểu được vì sao thầy giáo ngữ văn lại ở nhà mình, vì sao lại hôn ba. Cho nên cậu nghi hoặc nghiêng đầu, hi vọng hai người lớn đang kinh sợ cho mình một đáp án. Ngày nào đó, Đinh Tiếu biết ba cùng thầy giáo ngữ văn bắt đầu quen biết nhau là từ sau sự việc viết văn lúc trước, hơn nữa biến thành tình lữ. Bọn họ không nói cho cậu là bởi vì cả hai đều là nam nhân. Kỳ thật Đinh Tiếu không phải thực hiểu được hai người đàn ông nói chuyện yêu đương có gì phải gấu giếm, nhưng cậu thành thật không có nói cho người khác biết. Ngày hôm sau, trong nhà liền nhiều thêm một người, cậu cứ ngỡ là vĩnh viễn.
Thời gian trung học, Đinh Tiếu dần dần hiểu được khái niệm về đồng tính luyến ái, cùng kỳ thị của thời đại này đối với nó. Nhưng là người ít nói như Đinh Tiếu cũng không có vì việc ấy mà tranh cãi ầm ĩ với ba cùng cha mình. Đúng vậy, sau một năm ở chung, Đinh Tiếu liền thay đổi xưng hô với thầy giáo dạy ngữ văn. Điều này đối với cậu cũng không khó khăn. Bởi vì chỉ có ở trước mặt cha, ba mới cười đến nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Cho nên cậu hi vọng ba và cha vẫn luôn có thể ở cùng với nhau, giống như vợ chồng bình thường.
Năm thứ hai đại học, cha Đinh Tiếu đột nhiên rời xa ba hắn. Đinh Tiếu nhìn ba mình ngồi ở trước cửa đỏ hồng hai mắt không rơi lệ, đau lòng đem ba ôm vào trong ngực. Ba còn có con ở đây! Đây là lời nói trong lòng Đinh Tiếu. Nhưng là trong lòng cậu lại oán hận, vì sao phải ở lâu như vậy mới phản bội, nếu không thể vĩnh viễn, ngay từ đầu không nên xuất hiện không phải sao? Từ lúc đó trở đi, Đinh Tiếu bắt đầu trở nên hay cười, bởi vì chỉ có khi mình cười ba mới nhìn mình cười mà cười theo. Đinh Tiếu cũng bắt đầu trở nên thích nói chuyện, bởi vì nhà ba người giờ đây chỉ còn hai người không hay nói chuyện, thực yên tĩnh, yên tĩnh đến dọa người. Cho nên cậu ở nhà không ngừng nói, nói chuyện giáo viên dạy học, nói chuyện trên tivi, nói chuyện trong sách. Chính là không nói mở đầu, không nói kết thúc.
Sau khi tốt nghiệp đại học, ba Đinh Tiếu nhảy sông tự vẫn. Đinh Tiếu khóc đến thực thảm, nhưng là khi nhìn thấy nam nhân vừa khóc lớn vừa ôm thi thể của ba thì cậu không màng điều gì liền hung hăng cầm lấy một viên gạch mà đánh thật mạnh. Kẻ lừa đảo ông không xứng khóc! Giả mù sa mưa khóc thì không bằng theo ba tôi chôn cùng!
Nam nhân bị đánh trọng thương được đưa vào bệnh viện, trên đầu khâu sáu mũi. Đinh Tiếu bị vợ nam nhân kiện ra tòa. Nhưng vài ngày sau đối phương liền rút lại đơn kiện. Đinh Tiếu không vì việc kiện tụng như có như không này mà sinh ra bất luận dao động tâm lý nào. Cho dù bởi vì cố ý đả thương người mà bị phạt thì cũng không sao, chỉ cần nam nhân kia cùng gia đình hắn không sợ thân bại danh liệt, cậu chỉ hận bản thân xuống tay không đủ nặng.
Ở lễ tang của ba, Đinh Tiếu gặp được "thân thích" mình chưa từng thấy qua. Cậu mới biết được thì ra mình có ông bà nội, có bác có chú, có anh chị em. Chỉ là cho tới tận bây giờ Đinh Tiếu đều chưa từng gặp qua.
"Nhìn đi. Đã sớm nói cho nó biết cùng nam nhân ở chung không có kết quả gì tốt. Một hai không chịu nghe lời. Nếu lúc trước cứ sống cùng Dung Dung thì làm gì đến nông nỗi này!"
Đinh Tiếu không biết ở linh đường nghe được những lời này là của bác gái mình, hay là của thím. Nhưng khi Đinh Tiếu hung hăng nhìn qua. Trừng mắt nhìn đối phương, họ lại như nhìn thấy quỷ mà chạy ra khỏi linh đường. Trong lòng Đinh Tiếu kêu gào: Nếu như không có các người kỳ thị như vậy, không có những người không chút quan tâm mà châm chọc khiêu khích, bọn họ sẽ không tách ra, ba sẽ không phải chết! Các người! Tất cả các người đều là hung thủ!
Sau đó, Đinh Tiếu trở nên thay đổi. Trên mặt của cậu không biểu lộ gì, cuộc sống tuy rằng rất quy luật, mua lương thực, bán lương thực, lấy tiền, cất tiền. Nhưng cậu ăn càng ngày càng ít, nguyên bản đã không béo, lại càng ngày càng gầy rộc đến đáng thương. Đinh Tiếu không biết làm sao, cậu biết mình rất không thoải mái, nhưng lại nói không rõ là bởi vì những khổ sở trong lòng hay là do thân thể sinh bệnh.
Nam nhân kia sau khi xuất viện có đến gặp Đinh Tiếu hai lần, mỗi một lần Đinh Tiếu đều xoay người vào bếp lấy dao, dọa nam nhân kia chạy. Sau hai lần đó Đinh Tiếu không còn gặp lại hắn.
Anh họ Đinh Tiếu kể từ sau lễ tang thường xuyên đến xem Đinh Tiếu. Đinh Tiếu thường không để ý đến y, nhưng là anh họ mỗi ngày đều đến, cùng Đinh Tiếu nói chuyện, giúp Đinh Tiếu sửa sang lại gạo và mì trong tiệm. Đinh Tiếu kỳ thực là một người đơn thuần, người khác đối tốt với cậu, cậu sẽ báo đáp lại gấp bội cho đối phương. Người khác đối với cậu không tốt cậu chỉ nhớ kỹ nhưng không có thái độ gì với họ, nhưng là ngàn vạn lần không nên làm ra hành vi bắt nạt cậu, cậu sẽ không trả thù, cậu chỉ biết trực tiếp đánh trả. Một vài lần qua lại, anh họ trở thành bạn bè duy nhất của Đinh Tiếu.
Anh họ tên là Đinh Tuấn, là một bác sĩ khoa chỉnh hình. Ở lễ tang người chú bị đuổi ra khỏi cửa mấy chục năm trước, y lần đầu tiên nhìn thấy người em họ này của mình. Vóc dáng Đinh Tiếu không thấp, khoảng 1m78, cao hơn một chút so với Đinh Tuấn cao 1m75, nhưng nhìn qua lại thực nhỏ gầy. Má hóp lại, nhưng vẫn có thể cảm thấy người kia thật trẻ con. Y cảm thấy Đinh Tiếu hẳn là một người có gương mặt baby, lại bị cuộc sống ép tới mức khắc khổ, từ từ suy yếu. Có lẽ xuất phát từ quan hệ huyết thống, cũng có lẽ là vì lương tâm bác sĩ. Y bắt đầu dần dần đi vào cuộc sống của Đinh Tiếu, hi vọng nhìn thấy người em họ này cười một cái, khuôn mặt kia, nếu lộ ra tươi cười nhất định rất đẹp. Lâu dần, Đinh Tuấn liền nhận ra Đinh Tiếu mặc kệ là nghe được chuyện cười thế nào cũng không cười. Chỉ có khi ôm ảnh của chú, khóe miệng mới có độ cong. Cuộc sống như vậy rất nhanh sẽ có hậu quả, tuy rằng ngày ba bữa cơm đều ăn nhưng lượng cơm ăn ít đến dọa người. Tuy rằng còn mở cửa buôn bán, nhưng ngoại trừ trả lời giá cả ra lại không nói thêm bất cứ lời nào khác. Một tháng trôi qua, làm ăn của cửa hàng giảm đi sáu phần. Nhưng y vẫn như cũ không nhìn thấy bất cứ lo lắng nào trên mặt Đinh Tiếu. Giống như chỉ là tồn tại mà thôi. Đinh Tuấn túm lấy Đinh Tiếu đi đến bệnh viện nơi mình làm việc. Trực tiếp đi tới phòng khám tâm lý. Bác sĩ đưa ra chuẩn đoán rất đơn giản. Tâm lý trầm cảm, không trị liệu sẽ chuyển biến xấu.
Sau đó, Đinh Tiếu bắt đầu quá trình trị liệu. Đinh Tiếu rất phối hợp. Bởi vì cậu cũng không muốn chết. Nhưng lúc trước cậu đúng là có một loại cảm giác không còn gì luyến tiếc với cuộc sống. Bác sĩ nói cho cậu loại cảm giác này chính là chứng bệnh, khiến cậu không muốn sống vì điều gì cả. Giai đoạn trước mắt, yêu cầu cậu phải nghỉ ngơi tốt. Phải cho bản thân nghỉ ngơi, hoàn toàn thả lỏng bản thân. Phải giao lưu nhiều hơn. Nếu không muốn nói chuyện với người khác, có thể tới tìm mình, có thể sau giờ tan tầm cũng được, hắn tuyệt đối không thu phí. Bác sĩ tâm lý của Đinh Tiếu rất hài hước, mỗi một lần sau khi Đinh Tiếu trò chuyện cùng hắn xong, tâm tình cực kỳ sung sướng, thậm chí thân