4.
Tôi híp mắt lén nhìn bạn thực tập sinh đó.
Cậu ấy cúi đầu, nghiêm túc gõ bàn phím, đầu ngón tay hồng hồng, nhưng không giống với biểu cảm hướng nội, ngượng ngùng trước giờ, tốc độ gõ phím của anh bạn này rất nhanh.
Động tác của thực tập sinh Bạch Nặc chợt dừng lại, sau đó dè dặt nghiêng đầu, giống như sau đầu có đôi mắt vậy, quay lại nhìn tôi.
Cậu ta nhếch miệng, nở nụ cười nghi ngờ mà lễ phép.
Tôi chợt quay đầu, động tác xoay người quá mạnh, khiến cho chiếc ghế phát ra tiếng cót két vang dội.
“Dư Văn Văn, cô đang chơi đu ngựa quay trên ghế à?”
Trên bàn làm việc của tôi có ai đó giơ ngón trỏ và ngón giữa lên rồi gõ nhẹ.
Tôi ngước lên, sếp lớn trong bộ vest xa xỉ đang khom người, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Anh ấy nhìn tôi, bỗng nhiên nghiêng đầu, giống như một siêu mẫu đang cáu kỉnh, một động tác tùy tiện nhưng cũng giống như đang pose dáng chụp.
“Hình như cô rất kích động.”
“Không…Không ạ.” Tôi lắp ba lắp bắp, há miệng, lại ngửi thấy mùi nước hoa hương đàn hương trên người Tiết Nghễ Văn.
Tiết Nghễ Văn híp mắt, bỗng nghiêng đầu nhìn về hướng mà tôi vừa nhìn.
Sau đó không hiểu sao “hừ” một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Không biết tại sao, tôi cảm giác bóng lưng của sếp mang theo chút gì đó ưu buồn.
Tôi mơ màng quay đầu lại, Bạch Nặc vừa gõ chữ chẳng biết từ bao giờ đã gửi tài liệu cho sếp, sau đó tay phải khẽ xoa bóp gáy, cả người giống như con mèo đang duỗi lưng, khẽ ngáp một tiếng.
Khóe mắt còn chút ngái ngủ mang theo một tầng hơi nước ửng hồng.
Cậu ấy chợt sững người, nhận ra tôi đang nhìn mình, ngượng ngùng cố nén tiếng ngáp, hai gò má đỏ bừng lắc đầu nhìn tôi, như tiếng “suỵt”, rồi lập tức quay người, gõ bàn phím phát ra tia lửa.
—-Đừng nói với người khác tôi đang chơi trộm trong giờ.
Nhìn từ vẻ mặt của cậu ta, và kinh nghiệm làm trâu làm ngựa cho công ty, vừa nãy Bạch Nặc hẳn là có ý này.
Không hiểu sao, tôi nhớ tới gói biểu tượng cảm xúc mà “Uống nhiều nước nóng” rất hay dùng ——”( ˃̣̣̥o˂̣̣̥)
Tôi mỉm cười, thông báo điện thoại vang lên, trạng thái mới nhất của “Uống nhiều nước nóng”:
“Huhuhuhu – hôm nay nói chuyện với cô ấy, rất căng thẳng. Nhưng mà, cô ấy sẽ không có người mình thích rồi chứ,( ˃̣̣̥o˂̣̣̥).”
Bình luận phía dưới toàn là những lời cổ vũ của độc giả.
“Tác giả ơi, lấy dũng khí bình thường anh viết fanfiction đi! Hễ vận dụng thủ đoạn quyến rũ người ta trong truyện của anh chắc chắn sẽ thành công.”
“Tác giả, cố lên!”
Tôi vừa muốn trả lời, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng mình nghe thấy tiếng cót két kỳ lạ đâu đó.
Tôi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phòng làm việc của sếp.
Cửa kính lờ mờ che gần hết tầm nhìn của tôi, tôi thấy Tiết Nghễ Văn hình như nằm thượt ra trên ghế, một chân chạm vào thảm, buồn bực mà cáu kỉnh ngồi trên ghế xoay vòng vòng.
Tôi dụi mắt, chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi.
Nhưng mà cái đỉnh đầu quen thuộc một vòng rồi lại một vòng, lượn quanh theo chuyển động của bánh xe ghế.
Không khống chế được, trong đầu tôi bổ sung một hình ảnh, ông chủ cao lớn, lực lưỡng, khí thế mạnh mẽ nhìn trần nhà, dẩu môi ngồi trên ghế xoay vòng vòng.
Không biết tại sao, giống như một bé mèo yếu đuối từ từ giẫm nhẹ lên chỗ nhạy cảm nhất trong tim tôi.
Mặt tôi lạnh lùng, ra sức vỗ vỗ vào mặt mình.
Dư Văn Văn, công việc, công việc là quan trọng.
5.
Tối hôm đó, “Uống nhiều nước nóng” đào hố mới, là thể loại truyện trong sáng.
Nữ chính là một cô gái thẳng thắn, mạnh mẽ, ngây thơ đến ngốc nghếch.
Cô ấy có một cấp trên, người chơi hệ ăn cỏ*, rất thẹn thùng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ giống với “Uống nhiều nước nóng.”
*ngại ngùng trong tình yêu.
Sếp trùm trong chăn lăn lộn suốt một đêm, lấy hết can đảm khen cô hôm nay xinh quá.
Nữ chính ngớ mặt ra, nói trước lối vào ga tàu điện ngầm có dịch vụ trang điểm miễn phí, cô ấy đi thử, nhưng hóa ra người ta là nhân viên bán sản phẩm, sau khi trang điểm nửa khuôn mặt, không mua hàng thì không trang điểm nữa vậy nên cô ấy mang gương mặt được trang điểm một nửa đi làm.
Cấp trên “Ồ” một tiếng, lạnh lùng quay trở lại văn phòng hối hận không thôi đánh mạnh vào ghế xoay.
Mình thật đáng ch.ết! Hết lần này đến lần khác cứ nói chuyện không nên nói, trang điểm nửa mặt gì chứ, hẳn là chuyện rất lúng túng với con gái, kết quả mình còn khiến cô ấy nói ra.
Anh ấy ôm cái ghế, sốt ruột, điên cuồng xoay hồi lâu, hối hận đã làm sai.
Cuối cùng vừa ló đầu ra thì nữ chính đã chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, bây giờ đang vừa gõ văn bản vừa lén cúi xuống gầm bàn ăn bánh rán cho bữa sáng, mỗi một miếng, trên mặt tràn đầy niềm hạnh phúc của phận trâu ngựa làm công câu cá(*) trong giờ.
(*)làm việc riêng, chơi trong giờ làm
Sau khi tan làm, cấp trên chạy tới trung tâm thương mại mua
đồ trang điểm cho nữ chính.
Về đến nhà, vừa tưởng tượng xa vời về sự cảm kích ngượng ngùng của nữ chính vào ngày mai, vừa nghĩ về cuộc sống tình yêu tốt đẹp của bọn họ trong tương lai, vừa đứng trên giường, vui vẻ đánh quyền về phía hư không.
Anh nhìn hộp quà trang điểm, nhìn đi nhìn lại mới nhận ra nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt mình.
Kết quả là ngày hôm sau.
Khi anh đưa hộp quà mỹ phẩm cho nữ chính, nữ chính đang đứng trên đôi giày cao gót, chăm chú đi theo anh, báo cáo sắp xếp lộ trình, thuận tay ôm hộp quà rồi tiếp tục báo cáo.
Sếp nhìn cô ấy, nhìn rất đáng thương.
Nữ chính rất có năng lực quan sát, ngừng việc báo cáo, nhưng lại không có năng lực cân nhắc món quà, “Sếp ơi, quà này gửi cho khách hàng nào đây? Gửi chuyển phát qua SF hay là tự mình đưa đến tặng?”
Sếp lắp ba lắp bắp há miệng, mặt ửng đỏ.
Vừa định nói gì đó, đã thấy nữ chính cúi đầu, sau đó lộ ra vẻ mặt thông minh nhưng không thông minh lắm, cười nịnh nọt nói: “Ánh mắt của sếp thật tinh tường, hộp quà bánh trung thu rất đẹp, còn là nhập khẩu.”
Sếp mang gương mặt lạnh lùng, “Gửi SF về nhà tôi.”
Anh quay trở lại văn phòng, rồi lặng lẽ đấm vào lưng ghế mềm mại của ghế xoay. Ghế sếp giống như chiếc bụng đựng phiền não, tủi thân đón nhận trận đòn.
Mình thật đáng chế.t! Rõ ràng biết cô ấy không giỏi tiếng Anh, sao lại cứ tặng cô ấy món đồ này chứ!
Sếp ngồi xổm trên ghế, che mặt nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, sao cô ấy chưa bao giờ thấy đồ xịn gì cả, sau này mình sẽ cho cô ấy nhìn kĩ hết một lượt.
Sếp không nản lòng, càng đánh càng dũng cảm.
Anh sắp đặt bữa tối dưới ánh nến, nữ chính lo lắng nhắc nhở anh, cẩn thận xảy ra hỏa hoạn trong văn phòng.
Anh nói bóng nói gió thừa một vé xem ca nhạc, nữ chính thành thật đề nghị anh có thể bán lại trên trang Ngư gì đó (app xianyu).
Anh ôm đầu bảo hôm nay anh bị ốm, nữ chính nói có gần gọi 120 không, còn nói hay là tự lái xe đến bệnh viện đi, gọi xe cứu thương phải tốn tiền.
…
Tôi đọc truyện mới, vui ơi là vui, cười haha.
Haha, nữ chính này ngu ngốc thật, haha.
Hahaha…nụ cười của tôi chợt tắt, luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Ơ, sao tôi cảm thấy lạ, hình như tôi có chút gì đó, một chút xíu thôi giống với nữ chính nhỉ.
Ngay khi tôi đang nghi ngờ, điện thoại chợt nhận được tin nhắn.
“Giám đốc Tiết: Tiểu Dư, giúp tôi hoãn lịch trình ngày mai, hình như tôi bị sốt.”
Tôi vội vàng trả lời, đang định mở máy tính thì Tiết Nghễ Văn lại nhắn: “Chuyện này mai làm cũng được, không gấp, giờ tan làm không phải tăng ca.”
Tôi vốn định gõ một đoạn dài để cảm ơn và nịnh hót sếp, nhưng gõ được một nửa chợt nhớ tới truyện của “Uống nhiều nước nóng”, do dự chốc lát hỏi: “Sếp ơi, em có thể giúp gì cho anh không?”
Tôi cũng không thể giống như nữ chính của “Uống nhiều nước nóng”, đề nghị sếp lái xe tới bệnh viện để khám.
Mặc dù tôi đồng ý với quan điểm của cô ấy, quả thật gọi xe cứu thương sẽ tốn tiền.
Tiết Nghễ Văn im lặng một lúc, sau đó nhắn lại: “Không sao, đợi lát nữa tôi gọi bác sĩ riêng tới.”
Tôi nghĩ một chút, rất thông minh bổ sung một câu, nhằm bày tỏ sự quan tâm của tôi đối với sếp: “Sếp à, em đến thăm sếp một chút, em đã mua cho anh một vòng hoa.”
Tiết Nghễ Văn im lặng.