Rào rào rào…
Liêu Sở Sở giương mắt nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, do dự một chút, vẫn nhét túi vào ngăn bàn, ngồi lại vào chỗ.
Tiếng chuông tan học giữa trưa đã vang lên từ lâu nhưng trời lại đổ mưa không đúng lúc. Dù Liêu Sở Sở có đem ô nhưng hiện tại thấy mưa to gió lớn như thế, e rằng chỉ cần vừa ra bên ngoài, dù là cầm ô cũng chả làm được cái vẹo gì, về đến nhà là vừa ướt như chuột lột. Giờ còn đang mùa đông, thời tiết rất lạnh, cô không muốn một thân ướt sũng dầm mưa dãi nắng.
Liêu Sở Sở ngồi ở trong phòng học làm bài tập một lát, lại thấy các bạn học đều lục đục rời đi, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn mưa to tầm tã… Lại nhìn đồng hồ treo tường ở phòng học, cô nhíu mày, cuối cùng chấp nhận số phận thở dài.
Cô vốn muốn đợi mưa tạnh, hoặc ít nhất cũng phải nhỏ một chút mới về nhà, bây giờ xem ra cơn mưa này cũng không biết tới bao giờ mới tạnh.
Haizz, còn không về nữa thì mọi người ăn cơm trước mất thôi. Nghĩ đến đó, bụng bỗng sôi ùng ục. Cứ chờ như vậy cũng không phải là các , mưa không ngớt cũng phải về nhà. Cô ủ rũ bĩu môi, thôi, chạy nhanh trở về vậy.
Vì thế cô thu dọn đồ dùng trên bàn, cầm ô đi ra ngoài. Hôm nay cô không đi bộ mà đến trạm xe bus ở cổng trường ngồi xe về nhà.
Khu nhà Liêu Sở Sở cách trường học không quá xa nên ngày thường cô cũng không gấp, toàn chậm rãi đi bộ tới trường, coi như rèn luyện thân thể luôn. Thế nhưng hôm nay mưa thật sự quá lớn, cứ đi bộ về như thường ngày thì lạnh cóng mất, ngồi xe bus vừa nhanh về đến vừa không cần dãi gió dầm mưa giữa đường, lúc này đương nhiên cô sẽ chọn lười biếng một chút.
Bởi vì ở lại phòng học một lúc mới đi nên đến khi cô cầm ô đến trạm xe bus, lớp mười hai cũng đã tan học. Có lẽ là bởi vì trời mưa, học sinh ngồi xe bus nhiều hơn bình thường, Liêu Sở Sở dáng người bé nhỏ bị các anh chị dồn đến cuối hàng, đến khi cô lên xe thì đã không còn chỗ ngồi.
Cô quả thực không để ý. Từ trường về nhà cũng chỉ bốn trạm, rất gần, đứng một lát là tới rồi. Cô đang chuẩn bị đi đến sau xe tìm một chỗ rộng đứng một mình, lúc bước qua một chỗ ngồi giữa xe lại thấy có ai đó đang kéo cặp mình.
Liêu Sở Sở ngay từ đầu còn tưởng rằng gặp kẻ móc túi. Cô rất ít đi xe bus nhưng lại thường xuyên xem tin tức trên ti vi, biết trên xe bus thường xuyên có những người tay chân không sạch sẽ thừa dịp nhiều người hỗn loạn mà ăn trộm ăn cắp. Vậy nên phản ứng đầu tiên khi thấy cặp bị kéo khẽ chính là gặp phải kẻ cắp rồi.
Cô vội vàng ôm chặt cặp vào lòng, sau đó hung hăng quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn người chạm vào túi mình một cái. Kết quả vừa quay đầu nhìn, cô cùng đối phương đồng thời ngây người.
Người kéo cặp cô là một nam sinh mặc đồng phục quần xanh áo trắng giống mình, tuy nhiên trên chân là một đôi giày thể thao phổ biến, không đeo ba lô. Bề ngoài và cách ăn mặc của cậu ấy đều không nổi bật , cũng như đại đa số các học sinh cấp ba khác, thuộc loại gương mặt phổ biến. Điểm đặc biệt duy nhất là đôi mắt của cậu, có lẽ là bởi vì mắt một mí nên nhìn thoáng qua trông cậu như đang rũ mắt, vô tình nhắc nhớ đến những thanh niên có tâm hồn nghệ sĩ u buồn.
Hình như tay trái của cậu ấy đang bị thương, dưới ống tay áo có thể thấy được bàn tay quấn băng trắng, điều này càng khiến khí chất u buồn trên người cậu thêm nồng đậm. Điều này khiến Liêu Sở Sở cảm thấy ngay có lẽ cậu ấy học ban xã hội, còn là dạng thích đọc thơ hiện đại.
úc Liêu Sở Sở nhìn đối phương đến thất thần, nam sinh cũng bị hành động đề phòng cướp của Liêu Sở Sở làm giật mình. Nhưng cậu chỉ ngây người một chút, liền mở miệng nói với cô: “Bạn ngồi ở đây đi.”
“Hả?”
Liêu Sở Sở thấy nam sinh lập tức đứng lên để lại ghế trống, phải mất một lúc cô mới kịp hiểu cậu ấy đang muốn nhường chỗ cho mình. Cô có phần ngượng ngùng, người ta chỉ tốt bụng thôi mà vừa rồi cô còn cho rằng cậu ấy là tên móc túi.
Liêu Sở Sở từ chối một lúc, nhưng thấy thái độ kiên quyết của đối phương, cô cũng không khách sáo nữa, bèn chân thành nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
Cậu nam sinh đứng cạnh chỗ cô ngồi, không biết có phải Liêu Sở Sở ảo giác hay không nhưng cô luôn cảm thấy cậu ấy vẫn luôn để ý đến mình suốt đường đi, rất nhiều lần thấy cậu ý giống như là muốn mở miệng nói chuyện cùng mình, nhưng khi cô nhìn lên cậu vẫn lại là dáng vẻ u buồn nghệ sĩ cúi đầu. Không khí muốn nói lại thôi này giằng co suốt quãng đường làm Liêu Sở Sở cảm thấy cậu bạn này thật kì lạ.
Cô nghĩ rằng có lẽ thiếu niên nghệ sĩ đều có chung một loại bệnh, tuy nhiên việc này cũng không liên quan đến mình, cô vẫn nên chạy thật nhanh về nhà đi thôi.
Kết quả cô kinh ngạc phát hiện, nam sinh mắt một mí u buồn ấy xuống xe ở ngay trước chung cư nhà cô…
Liêu Sở Sở: ⊙▂⊙!
Không thể không nói Liêu Sở Sở khá may mắn, cô vừa xuống xe thì mưa đã tạnh. Cô gập ô lại, cùng cậu bạn mắt một mí xuống xe, hai người duy trì một khoảng cách không xa không gần cùng đi vào khu chung cư. Liêu Sở Sở cố ý thả chậm bước chân, để mình đi sau đối phương, sau đó cách một khoảng quen thuộc, cô bắt đầu nheo mắt quan sát bóng dáng phía trước.
“… Aaaa! Thật sự là Vô Diện nam sinh ở toà đối diện!”
Phát hiện chân tướng, Liêu Sở Sở nhất thời lỡ miệng, thốt lên lời trong lòng. Có lẽ vì tiếng cô khá to nên nam sinh đã bước đến cạnh hộp thư cách cô một khoảng cũng nghe thấy. Cậu dừng bước, đứng ở bên cạnh hộp thư quay đầu lại nhìn phía cô.
Liêu Sở Sở không đeo kính nên cũng không thấy rõ vẻ mặt của cậu ấy, nhưng cô biết đối phương cũng đang nhìn mình. Cô bỗng thấy rất vui. Cũng tại nơi này này, Liêu Sở Sở đã gặp cậu rất nhiều rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu quay đầu lại nhìn cô, đối mặt với cô, mà không phải chỉ chừa cho cô một bóng dáng mờ nhạt.
Cô muốn nói với cậu ấy vài câu, nhưng nghĩ đến câu mình vừa thốt lên lại cảm thấy không khí lúc này dường như hơi lúng túng.
Hic, tự mình gọi cậu ấy bằng biệt danh kì quái này cũng thôi đi, sao lại hồ đồ đến mức buột miệng nói ra chứ. Không biết cậu ấy có giận không…
Tự biết mình rất thất lễ, Liêu Sở Sở vội vàng tươi cười lấy lòng, vừa chậm rãi tiến về phía trước, vừa lắp bắp giải thích: “Ý em là… Cảm ơn anh vừa rồi nhường chỗ cho em… Học trưởng, anh… à… về nhà sớm một chút… ừm … em cũng về
Nói đoạn,cô vẫy tay tạm biệt rồi lướt qua nam sinh vẫn còn sững sờ bất động mà chạy vào tòa nhà số một, lần đầu tiên để lại cho cậu một bóng lưng.
… Đương nhiên, bóng lưng này trông như đang chạy trối chết.
Sau khi vào tòa nhà, Liêu Sở Sở chạy như điên một mạch hết tám tầng lầu. Ùa vào cửa nhà thở hổn hển, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nghĩ đến việc xảy ra sau khi tan học hôm nay, cô phát hiện trừ lúc chứng minh cho cậu ấy thấy mình ngu xuẩn đến mức nào vẫn còn có thu hoạch khác.
Ví dụ như không phải cuối cùng cô cũng nhìn thấy mặt của Vô Diện nam sinh ở đối diện sao?
Không chỉ có thế, cô còn đoán được sơ sơ nguyên nhân hai tháng nay không gặp được cậu ấy: chắc hẳn là do tay anh bị thương nên không đi xe đạp được. Thời gian tan học của học sinh hai khối khác nhau, nếu anh ấy đi bộ hoặc ngồi xe bus về nhà thì đúng là không thể gặp Liêu Sở Sở mỗi ngày đều đi bộ được.
Chuyện vẫn luôn để ý cuối cùng cũng được bật mí, Liêu Sở Sở có cảm giác thành tựu vô cùng, giống như mình đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng vậy.
Khoảng thời gian gần đây cô quả thật đã dành quá nhiều tâm tư nghĩ xem Vô Diện nam sinh ở toà nhà đối diện có chuyện gì, đặc biệt là sau khi anh biến mất vào hai tháng trước, gần như ngày nào cô cũngnhớ đến cậu ấy trên đường tan học về, lại còn ngẩng đầu nhìn tòa nhà số 2 mỗi lần lấy thư, cả người giống như si ngốc.
Hiện tại gặp được người thật, vén bức màn bí mật kia, cô có lẽ sẽ trở lại như bình thường.
Dù sao, người ấy lớn lên cũng không đẹp trai mấy, trước đó tại sao cô lại phải xoắn xuýt muốn nhìn thấy mặt cậu ấy như một kẻ mắc chứng rối loạn cưỡng chế chứ. Nhưng mà cũng phải công nhận caauj ấy có đôi mắt một mí rất đặc biệt…
Liêu Sở Sở nhớ lại đôi mắt một mí nhiễm vẻ u hoài kia, không để ý rằng mình lại nghĩ về cậu ấy nữa rồi.
***
Ngày X tháng Y năm Z, cuối tuần ba. Mưa.
Gặp được rồi!
Gặp được rồi gặp được rồi gặp được rồi gặp được rồi gặp được rồi!!!
Mình! Cuối! Cùng! Cũng! Gặp! Được! Bạn! Cùng! Trường! Ở! Tòa! Nhà! Đối! Diện! Rồi!
Trông cũng… Ừm…… Hình như cũng không có gì đặc biệt, rất bình thường. Tuy rằng mình lúc trước cũng không mong chờ có thể thấy người đẹp như minh tinh đâu.
Tuy nhiên … Cũng rất vừa mắt.
HẾT CHƯƠNG 4
Fi Ahn: Mình muốn nói là cái đoạn mưa chả làm được cái “vẹo” gì vốn tác giả viết là chả làm được cái “mẹ” gì nhưng mình cứ phân vân từ mẹ mãi nên chọn để từ vẹo, các bạn độc giả đọc và cho mình xin ý kiến nhé :* yêu thương nạ.
Đôi lời cho bà chị, chúc bà chị sinh nhật vui vẻ mạnh khỏe, thành công trên con đường chị chọn và chúc cho những dự định sắp tới của chị thuận buồm xuôi gió hehee.
Project này bắt đầu từ tháng 8 và chị không biết đâu nó đã trải qua bao nhiêu truyện mới chọn được truyện này của để tặng cho chị đó :* .
Bây giờ thì chị không trải qua được tình yêu tuổi thanh xuân vườn trường rồi nhưng mà chúc chị yêu có một tình yêu như ý một gia đình hạnh phúc trong tương lai chị nhá :*