Nghe thấy những gì Trịnh Hy, Trịnh quản gia vừa nói Dạ Vũ giống như chết lặng, cô cứ bất động mà mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn bà, sống mũi đến cả cổ họng đều trở nên tắt nghẽn, chỉ cần hô hấp liền âm ỉ đau.
Cô có tưởng tượng bằng cách nào cũng không hình dung được một Tiết Đông Phong cao ngạo, luôn dùng ánh mắt đầy kiêu hãnh để nhìn người khác lại chịu những nỗi tổn thương chẳng gì bì được.
Dạ Vũ nhắm mi lại, nước mắt mặn đắng lăn xuống chảy vào khóe môi, lòng cô hỗn loạn, đây là loại cảm giác đau đớn gì? Sao lại cào nát tâm can cô như vậy.
Là thương hại anh? Hay là cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi?
" Tư Không tiểu thư, tôi biết trải qua nhiều chuyện như vậy rồi tình cảm giữa cô và thiếu gia rất khó để đối diện, nhưng suốt sáu năm qua ngoài mặt cậu ấy luôn nói hận cô đến chết mới có thể nguôi ngoai được, thì vẫn âm thầm lục lọi khắp nơi để tìm kiếm tung tích của cô, giống như sợ người ta nhìn trúng vào tử huyệt của mình, cẩn thận mà che giấu."
Trịnh quản gia hơi cúi mặt, tóc mái đã hoa râm phiêu phiêu trước gió lùa qua cửa sổ, nụ cười trên môi bà dù có đẹp cũng không đủ giấu đi nỗi lo lắng của mình:
" Cậu ấy vẫn giống như ngày nào, cái vẻ lạnh lùng bất cần bên ngoài lại hoàn toàn đối lập với linh hồn cô độc bên trong, nếu có ai đó hỏi tôi người mà thiếu gia để tâm nhất là ai, tôi có thể tự tin nói cho họ nghe cái tên Tư Không Dạ Vũ chưa từng thay đổi."
Cô ngồi đó chửng nhịp nhìn bà sau khi nghe được câu nói này, rồi hít một hơi dài như muốn xua đuổi tầng tầng lớp lớp cảm xúc mâu thuẫn trong lồ ng ngực, nói:
" Trịnh quản gia, bà đã quá đề cao vị trí của tôi trong lòng Tiết Đông Phong rồi, anh ấy không còn yêu tôi như bà vẫn tưởng, mặc khác nỗi hận với tôi đã khắc sâu vào tận xương tủy Đông Phong mới đúng."
Dạ Vũ cười chua chát, cô chớp chớp mắt nhìn ra khoảng trời tăm tối ngoài kia, lệ như hạt mưa rũ trên mái nhà nhỏ từng giọt, từng giọt xuống gò má.
Trịnh Hy sững sờ nhìn, không kìm được mà thở dài một tiếng:
" Tư Không tiểu thư, tôi không rõ sau khi gặp lại giữa hai người đã xảy ra chuyện hiểu lầm to lớn gì, khiến cô tổn thương sâu sắc như vậy, nhưng tôi có câu này thật lòng muốn tặng cho cô: Vĩnh viễn cũng đừng tin tưởng những thứ mà chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt, chỉ biết được bằng tai, thế nhân này rất biết cách trêu ngươi, ngay cả khi mắt thấy tai nghe cũng đều là giả dối."
Cô nín lặng, có lẽ lời nói của Trịnh Hy vô tình hay cố ý đã đánh động nội tâm vốn luôn cố giữ nó phẳng lặng nhiều năm, Dạ Vũ trầm mặc nhìn vào bát cháo đã nguội lạnh trên bàn: Nếu anh ấy thật sự muốn đẩy mình cho người đàn ông khác chơi đùa vậy tại sao còn chạy đến cứu mình? Đắc tội với Mã Viên Nhuận để cứu lấy một món đồ mà bản thân căm hận trong lúc này quả thật trăm hại, không có một lợi.
Đông Phong, rốt cuộc tại thời điểm mà anh xông vào cứu tôi, trong lòng anh đang nghĩ gì?
Nhìn thấy hai người trẻ vốn dĩ nên trải qua những tháng ngày tươi đẹp phủ ngập màu hồng, hiện giờ lại ủ dột, dùng những thứ tàn nhẫn nhất, bi thống nhất mà đối đãi với nhau, tim Trịnh Hy bất giác khẽ đau nhức.
Trong xúc động, âm giọng trầm khàn bên tai Dạ Vũ lại thủ thỉ:
" Tư Không tiểu thư, tôi to gan nói với cô một câu, trốn tránh nhiều năm như vậy rồi sau khi rời khỏi thế giới của đối phương, đôi bên có cảm thấy hạnh phúc hay không? Muốn tốt cho một người không nhất định cứ phải quay lưng cố sức chạy trối chết về hướng ngược lại, nhường cho họ bầu trời cao rộng bình yên là được, sau khi rời đi cô có chắc chắn tại bầu trời đó vẫn còn tươi đẹp? Một khi bão giông đến người ở lại trơ trọi như thân gây khô héo giữa lòng sa mạc, không điểm tựa họ sẽ vượt qua như thế nào? Cả kiếp người ta chỉ được sống một lần, nếu ngay đến cả yêu và được yêu cũng không giữ nổi thì tồn tại để làm gì? Trốn tránh mãi chỉ làm mỗi chúng ta ngày ngày đau khổ, ngày ngày hối hận.
Đối mặt đi."
Dáng đứng thẳng tắp cùng đôi mày xót xa của Trịnh Hy khắc vào đồng tử Dạ Vũ, cô vô thức siết ngón tay mình.
" Cháo đã nguội mất rồi, để tôi mang đi hâm nóng lại giúp cô."
Trịnh quản gia chậm rãi hòa tan cảm xúc tiêu cực trên mặt mình bằng một nụ cười hiền, mang theo bát cháo đã lạnh lẽo rời khỏi phòng.
Dạ Vũ trở về giường, thu mình trong lớp chăn bông mềm mại tựa cỏ lau quấn quanh thân, những vết sẹo xấu xí trên người anh liên tục xuất hiện trong mắt cô, hình ảnh Đông Phong hùng hổ đá cửa quán Bar Tân Giới xông vào, hành động điên cuồng trút giận bằng nắm đấm lên người Mã Viên Nhuận khi nhìn thấy cô bị xâm hại, nhiệt độ ấm áp và mùi cơ thể thanh mát khó quên của anh, chúng cứ quanh quẩn mãi trong đầu Dạ Vũ, như vòng xoáy nước dần hút cô xuống đáy, không thể vẫy vùng cũng không thể thoát ra.
Cả đêm đó cô gần như không thể ngủ, đấu tranh với nội tâm đầy mâu thuẫn của chính mình, đấu