Đông Phong nhấc tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm, gương mặt anh tuấn hiện ra vẻ hài lòng đúng là mùi vị mà anh cần, ngón trỏ thon dài gõ gõ trên thành tách, ánh mắt anh có chút đăm chiêu: Một câu hứa cũng đủ làm em vui đến thế này sao, vậy mà ở sau lưng tôi đã âm thầm làm cho em không biết bao nhiêu chuyện cũng chẳng đổi được một nụ cười thật lòng của em.
Cùng lúc này Dạ Vũ từ ngoài bước vào, nhìn thấy anh đang ngồi trầm ngâm trên ghế xoay, dáng lưng thẳng tắp tỏa ra hào quang đẹp đẽ ấy làm cô chửng lại đôi giây.
" Anh về rồi à?"
Đông Phong không trả lời chỉ ngước mắt nhìn, quả thật sắc mặt cô hôm nay không tốt lắm nhưng trông tinh thần có vẻ ổn hơn rất nhiều.
Anh thuận miệng hỏi:
" Những thứ này là do em làm sao?"
Cô bước đến trước bàn làm việc của anh, vui vẻ nói một cách đầy tự hào:
" Thấy thế nào? Có phải rất đẹp không? Cách bày trí thường ngày quá là đơn điệu vì vậy tôi đã cố tình trang trí lại một chút, phòng làm việc thì nên dồi dào sinh khí và tươi sáng sẽ giúp tinh thần thoải mái hơn, hiệu quả công việc cũng tốt hơn."
Anh tỏ ra khinh thường lẫn châm chọc, nói:
" Ấu trĩ."
Đông Phong lấy ra trong túi áo một bao thuốc lá, rút một điếu đặt giữa khe môi mỏng bạc giữ lại rồi châm lửa, nhưng liền sau đó đã bị Dạ Vũ cướp mất, anh có hơi ngạc nhiên ngước lên nhìn cô, đây là lần đầu tiên sau sáu năm gặp lại Dạ Vũ có hành động thẳng thừng thế này, phút chốc một vài hình ảnh của thuở niên thiếu vụt qua trong đầu, nhất thời trong mắt Đông Phong ẩn hiện vài tia ý vị.
Anh hỏi bằng ngữ giọng có vẻ khó chịu:
" Em làm gì vậy?"
Cô dập tắt đầu điếu thuốc đang cháy đỏ vào gạt tàn bằng đồng đặt trên bàn, khói thuốc hăng nồng xộc lên mũi khiến Dạ Vũ ho sặc sụa vài tiếng, rồi quay sang nghiêm túc nói với anh:
" Từ nay về sau anh nên dừng lại việc sử dụng những thứ này đi, chúng rất có hại đến sức khỏe, đừng tự tàn phá cơ thể mình như vậy."
Đông Phong chằm chằm nhìn cô một lúc, cảm giác giống như anh vừa mới thấy lại cô nữ sinh mạnh mẽ và hoạt bát của sáu năm trước, nhất thời không kiểm soát nổi ánh mắt của mình, sau đó thì nhếch một bên mép cười nhạt, châm chọc:
" Em đang quan tâm tôi sao? Đây không phải là chuyện mà em có thể quản."
Nói rồi anh định tiếp tục rút thêm điếu khác nhưng lại bị cô một lần nữa cướp mất bao thuốc trên tay mình, thái độ Dạ Vũ lúc ấy vô cùng kiên quyết khiến anh cũng phải ngỡ ngàng.
" Đông Phong, tôi biết không thể một lúc bắt anh bỏ hẳn thứ này, nhưng tốt nhất anh vẫn nên ngưng sử dụng nó."
Tiết Đông Phong như thể nghe thấy một câu nói đùa: Em biết sao? Em biết thế nào? Em biết sáu năm qua mỗi khi chống chọi với từng cơn đau đớn tôi phải quằn mình bất lực thế nào không? Nơi đó giống như vực thẳm, lạnh lẽo và cô độc đến mức rất nhiều lần tôi ngỡ mình đã chết rồi.
Anh chỉ cười khẩy mà không đáp.
Dạ Vũ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi thu lại dáng vẻ tức giận của mình:
" Đến giờ rồi, mọi người cũng đã có mặt đầy đủ, chúng ta nên sang phòng họp rồi."
Ít phút sau cuộc họp diễn ra, trước mặt mỗi đồng nghiệp đều được đặt sẵn một tập hồ sơ do Dạ Vũ chuẩn bị.
Màn hình lớn trong phòng họp bắt đầu khởi động, Đông Phong ngồi tại ghế chủ trì cuộc họp đưa tay về phía Dạ Vũ, cô hiểu ý liền lục tìm trong ví của mình, nhưng mãi cũng chẳng nhìn thấy chiếc USB chứa tài liệu anh cần.
Dạ Vũ có chút kích động, căng thẳng tìm đi tìm lại rất nhiều lần nhưng căn bản là không nhìn thấy, cô nhớ rõ bản thân đã rất cẩn thận cất USB vào ví, sao lại có thể biến mất một cách kỳ lạ như vậy.
Bỗng một đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi:
" Thư ký Tư Không, tài liệu sao toàn bộ là giấy trắng thế này?"
Dạ Vũ sững sờ, vội vàng kiểm tra tập tài liệu trước mặt mình, quả thật toàn bộ đều biến thành giấy trắng: Chuyện gì đang xảy ra thế này, rõ ràng mình đã chuẩn bị mọi thứ một cách chu đáo mà, sao chớp mắt đã biến thành công cốc rồi?
Đông Phong ngồi tại ghế cau mày:
" Có chuyện gì xảy ra với cô à?"
Cô lúng túng quay sang nhìn nét mặt nghiêm nghị bên cạnh mình, lại bắt gặp vô số cặp mắt từ đồng nghiệp hướng tới, căng thẳng trả lời:
" Tôi nghĩ đã có chút nhầm lẫn nào đó."
Anh nghiêm giọng:
" Thư ký Tư Không, tôi không muốn nghe câu trả lời này."
Dạ Vũ đứng dậy nghiêm chỉnh, cúi mặt nhận lỗi:
" Tiết tổng, là lỗi của tôi, anh có thể cho tôi quay lại phòng làm việc tìm thử lần nữa không?"
Lúc này thư ký Lâm ngồi trong hàng người bất ngờ đứng dậy, lên tiếng:
" Không cần đâu, Tiết tổng, tôi đã chuẩn bị sẵn một bản tài liệu rồi, cuộc họp vẫn có thể tiếp tục."
Dáng vẻ tự đắc hiện rõ trên nụ cười của cô ta, thư ký Lâm bước tới đưa cho anh chiếc USB mà anh cần, nhìn thấy điều này Dạ Vũ không thôi nghi ngờ.
" Thư ký Tư Không, việc này là trách nhiệm mà cô phải làm, nhưng cuối cùng lại thành người khác chịu thay, cô chê công việc này quá nhàn nên không muốn đảm đương hay chê