Trời đông nhanh chuyển ngày sang tối, mới đó mà màn đêm đã xâm lấn mọi ngõ ngách, bên dưới tầng lầu, dòng người và xe như trận trận thủy triều không ngừng chảy siết, ánh đèn hoa lệ lập lòe đổ ra tứ ngã.
Dạ Vũ không biết bản thân đã nán lại phòng bệnh bao lâu rồi, chỉ nhớ ngày hôm nay thật kỳ lạ, mỗi giây mỗi phút trôi qua như dài vô tận, lồ ng ngực dẫu có giẫy giụa, có bí bách đến mức nào cũng tự mình lặng im gặm nhấm, cô gái nhỏ tạm bỏ quên bao nhiêu hối hả ngoài kia nằm nghiêng đầu bên cạnh giường bệnh, mái tóc xoăn thơm mùi quế hoa lòa xòa trên vầng trán, lớp ga giường trắng tinh tiếp xúc với đuôi mắt phượng sớm đã ướt đẫm.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại dồn dập reo lên, phá tan bầu không khí ảm đạm vây kín, Dạ Vũ bừng tỉnh, cô sờ s0ạng trong ví lấy ra chiếc di động đã cũ kĩ của mình, nửa mơ nửa tỉnh bắt máy:
" Alo, cho hỏi ai vậy?"
" Xin lỗi vì đã làm phiền vào giờ này, cho hỏi có phải là cô Tư Không Dạ Vũ?"
Đầu dây bên kia thanh thanh âm giọng một cô gái lịch sự hỏi, Dạ Vũ không nghĩ nhiều liền đáp:
" Vâng là tôi đây.
"
" Chào cô Tư Không, tôi là người của phòng nhân sự công ty thời trang Tử Đằng, xin thông báo hồ sơ xin việc của cô đã được duyệt, bắt đầu ngày mai có thể đến công ty làm việc.
"
Dạ Vũ sửng sốt, cô bật dậy, vô thức thốt ra thật khẽ: Không thể nào.
Tiết Đông Phong là ai cơ chứ? Một kẻ yêu ghét rõ ràng, mà người anh chẳng thể dung chứa thì hiển nhiên không có tư cách xuất hiện trước mặt anh, với ai cũng như thế, với cô càng nên như thế.
Dạ Vũ chững lại khá lâu, đường truyền chậm rãi phát ra tiếng gọi:
" Alo, cô Tư Không còn giữ máy không ạ?"
" Chị gì ơi, chị nói sao cơ? Hồ sơ của tôi được duyệt rồi á?"
Trong nghi hoặc, Dạ Vũ cố gắng hỏi lại một lần nữa.
" Vâng ạ, ngày mai cô có thể đến công ty nhận việc.
"
Người kia quả quyết xác nhận, Dạ Vũ mới kịp trấn tĩnh lại mình.
Suy nghĩ trong đầu cô đột nhiên phức tạp, là quyết định của anh chăng? Có thể không? Không! cô lại ảo tưởng nữa rồi, nghĩ bản thân là viên Dạ Minh Châu đủ sức thu hút mọi ánh quang minh của Đông Hải hay sao? Đến cả đứng gần có lẽ với anh cũng là bẩn thỉu, trên cương vị là nhà tuyển dụng người ta chọn cô ắt có chỗ dùng, vì sao lại phải để tâm đ ến một nhân viên thấp bé như cô.
Dạ Vũ chậm rãi hỏi:
" Chị ơi, phần phỏng vấn của em! "
Cô chưa nói hết rằng bản thân đến cả giới thiệu cơ bản cũng chưa hoàn thành, lý nào lại trót lọt qua được xét duyệt, cô gái đầu dây bên kia nhanh nhão đáp:
" À, trưởng phòng nhân sự nói họ đã xem qua hồ sơ của cô, cảm thấy rất phù hợp với công ty, vì vậy không nhất thiết phải phỏng vấn trực tiếp.
"
Dạ Vũ ngập ngừng nhỏ giọng đáp:
" Vâng ạ, cảm ơn chị.
"
" Cô Tư Không, sau này chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp trong cùng công ty rồi, rất mong cô có thể chiếu cố cho.
"
Ngữ giọng bên tai đôi chút khách sáo lẫn lấy lòng, Dạ Vũ không rõ dụng ý thật sự của cô ta là gì, chỉ qua loa cười đáp lại một cách khiêm tốn.
Tắt máy, cô ngồi trầm ngâm trong căn phòng, bóng tối cứ vậy mà che mất nửa gương mặt thanh tú, lật lại danh bạ dãy số quen thuộc ngày nào vẫn còn lưu, thật lòng muốn bạo dạn một lần gọi anh hỏi cho ra lẽ.
Có phải việc này là chủ ý của anh? Có phải đây là khởi đầu của âm mưu trả thù hay không?
Nhưng rồi từng hồi trống thúc nhịp liên tục trong lồ ng ngực đã khiến ngón tay cô giữ một khoảng cách trên màn hình cảm ứng, tự hỏi cô có sợ hay không?
Có! cô sợ, sợ phải đối diện anh thêm lần nữa, sợ giây phút ngắn ngủi nào đó mà quên mất chính mình đã thương tổn anh thế nào, hão huyền giá trị bản thân trong lòng đối phương, điều này thật tàn nhẫn cho cả hai.
Lại nhớ, Dạ Vũ từng hứa với một người cho đến lúc chết cũng không được xuất hiện trước mặt anh, nhưng hiện giờ tiền đối với cô mà nói còn gì quan trọng bằng.
Cha cô, người đàn ông mà suốt đời cô tôn sùng đã mãi mãi đi theo vụ tai nạn xe năm ấy, mẹ cô trở thành người thực vật, để duy trì viện phí cho bà đến căn nhà kỷ niệm cũng không giữ nổi, đôn đáo tìm việc