Trong bóng tối, anh láng máng nghe thấy giọng nói quen thuộc mà bản thân mình mong đợi, Đông Phong cố gắng nhìn chăm chú vào một điểm nơi cuối đường hầm, như thầm chờ đợi hình ảnh Dạ Vũ xuất hiện thêm lần nữa.
Bên ngoài, Dạ Vũ đứng rất gần anh, ấn đường Đông Phong bởi thống khổ mà nhíu chặt đang chậm chạp giãn ra, tuy thế nhưng số liệu hiển thị trên thiết bị theo dõi vẫn không ngừng thay đổi.
" Tiết Đông Phong, anh không hề đơn độc, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho anh, anh mau tỉnh lại đi."
Dạ Vũ kiềm chế giọng nói có phần xúc động của mình, cố gắng tiếp cận tiềm thức Đông Phong, một lần nữa thắp lại đốm sáng yếu ớt ở cuối đường hầm.
Môi anh vô thức run run, lệ từ hai khóe mắt tuôn thành dòng, một Tiết Đông Phong luôn xuất hiện với phong thái hiên ngang không kém phần ngạo nghễ, giờ phút này trước mắt cô lại yếu đuối đến đáng thương.
Đông Phong lẩm bẩm như kẻ mớ:
" Ai sẽ ở lại? Những người tôi yêu thương nhất bọn họ đều bỏ đi cả rồi."
Anh tự hỏi phải chăng vì anh kém cỏi, yếu đuối, vì anh vô dụng đến khiến người ta chán ghét, nên từng người một dứt khoát rời đi? Anh thật thất vọng về bản thân mình, anh cũng ghét chính mình hơn là hận một người nào khác.
Thế thì anh cũng không cần phải tỉnh, mãi mãi chìm sâu vào giấc ngủ dài, kể cả không bao giờ thức giấc, sẽ chẳng cần nhìn thấy thế giới ảm đạm trong màu mắt mình, chẳng cần ngày ngày chiến đấu với đau khổ và dằn vặt.
Câu nói của anh làm tim Dạ Vũ vô cớ đau nhói, cô cũng từng mất đi người thân, từng trải qua những tháng ngày cô độc làm sao không hiểu được nỗi khổ đau ấy, giống như anh, những người mà cô luôn cho rằng họ sẽ mãi mãi sống vui vẻ bên cạnh mình, thì bỗng dưng một ngày họ bất ngờ cùng biến mất, để lại mình cô lẻ loi trên thế gian này.
Dạ Vũ đưa tay lên lau nhanh dòng nước mắt đọng lại ở đỉnh cằm mình, nói với anh:
" Đông Phong, họ không hề rời đi, họ vẫn mãi mãi ở trong trái tim anh, dõi theo anh, nếu anh cứ mãi ngủ say không tỉnh nhất định họ sẽ rất đau lòng."
Trong tiềm thức anh thấy mình ngồi thu lu một góc, bóng tối đáng sợ nuốt chửng thân thể mình, anh rất muốn hỏi lại giọng nói đang truyền vào tai rằng: Những gì vừa nói là thật hay giả? Có phải lại lừa gạt tôi không?
Xung quanh tĩnh lặng đến lạnh lùng chỉ có âm giọng khẽ khàng của cô văng vẳng:
" Mẹ anh và cả anh trai anh, họ đều mong muốn anh mạnh mẽ mà sống tiếp."
Nói nửa chừng thì đột nhiên Dạ Vũ im bặt, trên khuôn mặt u ám có thêm nhiều phần lo sợ, những lời Tiết Dực nhắc nhở và áp lực ông ta mang đến vô hình chiếm giữ tâm trí cô, khiến đầu lưỡi bỗng chốc trở nên đơ cứng và một loại cắn rứt hiện rõ trên mặt, Dạ Vũ ngập ngừng bằng âm giọng nhỏ dần:
" Còn có cả em nữa, em cũng hy vọng anh có thể bình an.
Vì thế cho nên anh nhất định phải mau chóng tỉnh lại."
Lồ ng ngực anh mơ hồ siết chặt, cũng không rõ cảm xúc này là gì, chỉ biết có một sự thôi thúc vô hình ép buộc đôi chân anh phải đứng dậy, đi thật nhanh về phía cuối đường hầm trước khi đốm sáng kia lần nữa biến mất, bỏ lại bóng tối đằng sau và đừng bao giờ ngoảnh đầu.
Số liệu hiển thị trên thiết bị theo dõi tim bắt đầu ổn định lại, vị bác sĩ ngồi trên ghế xoay chăm chú nhìn vào màn hình, rồi ngước lên gật đầu với cô, tỏ ý mọi thứ đã có thể kết thúc.
Kết thúc quá trình thôi miên Đông Phong được đưa trở về phòng bệnh, mọi thứ đều tiến triển tích cực, chỉ là anh cần thêm chút ít thời gian nữa để có thể tỉnh lại.
Sau khi Tôn Dĩ Ninh rời khỏi bệnh viện,Tống Dật khuyên cô nên về nhà nghỉ ngơi, anh ta có thể chăm sóc cho Đông Phong, nhưng Dạ Vũ không ngăn được cái tính bướng bỉnh của mình nhất quyết ở lại trông chừng anh.
Sáng hôm sau, Dạ Vũ mơ màng thức dậy trong tư thế ngủ gật cạnh giường của anh, bên ngoài cửa sổ bầu trời đã bắt đầu buông nắng, Tiết Đông Phong vẫn nằm an tĩnh như một pho tượng.
Cô xoa xoa đôi mắt mệt mỏi hiện rõ quầng thâm của mình, giấu đi cơn buồn ngủ sau bàn tay che trên miệng, Dạ Vũ bước ra hành lang đón ánh nắng đầu ngày.
Cô đứng trên tầng năm phóng tầm mắt xuống bồn hoa đủ màu sắc dưới sân bệnh viện, xung trải xanh mướt một màu thảm cỏ non, đặt đôi tay lên lan can cô chăm chú vào từng dòng suy nghĩ phức tạp trong đầu mình.
Tống Dật từ xa lẳng lặng bước lại gần, cắt ngang dáng vẻ u ám của Dạ Vũ bằng một câu hỏi:
" Cô Tư Không, cô đã thức rồi à?"
Anh ta đưa đến tay cô một chai nước khoáng, Dạ Vũ mỉm cười cảm ơn anh ta rồi đón lấy, uống một ngụm nhỏ.
Một lúc sau Tống Dật như không kìm được lòng hiếu kỳ, hỏi cô:
" Nhất định cô phải đi sao?"
Dạ Vũ thoáng nhìn Tống Dật, gió đông thổi tạt vào người đánh bay