Ngạc nhiên khi thấy Tống Dật đang đến gần, gương mặt trái xoan dưới ánh đèn ngẩn ra một lúc, dường như Dạ Vũ không nghĩ tới anh ta lại xuất hiện ở đây:
" Tống Dật, là anh sao?"
Anh ta đáp lại cô bằng nụ cười hồ hởi, vui vẻ như đi dự tiệc:
" Cô Tư Không, thật là trùng hợp, có cả cậu Bạch nữa này.
Không phiền thì chúng tôi có thể ngồi cùng chứ?"
Dạ Vũ còn chưa kịp suy nghĩ cho rõ ràng hai chữ "chúng tôi" thì Bạch Kinh Vũ đã cười châm chọc, đá mắt theo dáng lưng cao lớn đang thập thò bước từng bước thật khẽ ở lối ra, cậu ta cố ý cất cao giọng:
" Thường ngày anh và người nào đó như hình với bóng, bóng đã ở đây rồi thì làm sao có thể thiếu hình."
Không phải nghi ngờ, bây giờ thì cô có thể chắc chắn cái tên kỳ quái đằng kia chính là Tiết Đông Phong, mái tóc bạch kim ánh sắc dưới màu đèn hoa cổ điển và làn da trắng mịn tựa phù vân ấy, lật tung Hoa Hạ cũng chẳng có mấy người, dù chỉ là nhìn từ phía sau, bóng lưng ấy vẫn cứ phát ra hào quang nổi bật, không lẫn vào đâu được.
Anh cố bước mà không ngoảnh đầu, mặc cho Tống Dật lanh lảnh gọi theo mấy lần, anh thề là sau khi thành công thoát khỏi đây nhất định sẽ phanh thây xẻ thịt tên họ Tống, thậm chí Đông Phong còn liên tục nghi hoặc nếu bóp ch3t người thì phải ngồi tù bao lâu.
Nhưng thế sự thường không thuận lòng người, chiếc mắt kính tối màu phản chủ khiến tầm nhìn bị hạn chế đáng kể, chân anh luống cuống như kẻ đi đêm không mang đèn, trực tiếp đâm sầm vào Đường Mặc đang đi ngược hướng.
Anh ta vội vàng đỡ Đông Phong đứng dậy và giúp anh nhặt lại mắt kính vừa rơi, cậu thanh niên lễ phép liên tục gật đầu bày tỏ thành ý, miệng không ngừng rối rít:
" Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đụng phải anh đâu."
" Không sao, tôi không sao."
Đáp lại Đường Mặc bằng vẻ rất vội rồi gấp gáp hướng mũi giày ra cửa, nhưng cậu ta một mực giữ vai anh lại:
" Anh gì ơi, kính của anh này."
Tiết Đông Phong cảm thấy thật phiền phức, nếu còn không nhanh chân nhất định Dạ Vũ sẽ phát hiện ra, anh hững hờ cầm lấy đồ của mình mà chẳng thèm ngoái nhìn:
" Cảm ơn."
Giọng anh thật lạnh, khiến người nghe cũng phải ngỡ ngàng.
Nhận ra động tác cử chỉ nhanh nhẹn của anh rất bình thường, Đường Mặc không khỏi ngạc nhiên buột miệng hỏi:
" Anh có thể nhìn thấy sao?"
Anh ngay người, bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, nội tâm muốn gầm lên dữ dội, có thể một lúc nuốt chửng cậu ta luôn thì càng tốt, trong cơn tức giận tia ý nghĩ xẹt qua đầu: Nếu như bóp ch3t hai người thì tổng cộng phải ngồi tù bao lâu.
Đông Phong nhìn anh ta bằng đôi mắt tối sầm, như muốn hét vào mặt đối phương rằng: Mắt ông đây rất sáng.
Đường Mặc cười như thể vô tội, gãi gãi sau đầu bằng cái cách ngốc nghếch đủ chọc điên người khác:
" Hiểu lầm rồi.
Đừng đi vội, tôi và vài người bạn dùng bữa ở bàn bên kia, hay anh ở lại để tôi mời anh một bữa cơm, xem như chuộc lỗi."
Đường Mặc hào sảng nói.
Anh xua tay từ chối:
" Tôi còn có việc bận, không tiện ở lại, cảm ơn anh."
Bạch Kinh Vũ thình lình khoác vai từ phía sau, tùy ý dựa vào người anh như đã thân thiết rất lâu, điều này khiến Đông Phong khó chịu, chẳng có lời nào hay ho, cậu ta lại buông lời giễu cợt:
" Thật không ngờ nha, đường đường là Tiết tổng quen đặt chân đến những nhà hàng cao cấp, cũng có lúc chịu ghé vào một quán ăn bình dân thế này.
Xem ra tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi."
" Tôi chỉ vô tình đi ngang thôi."
" Vô tình? Từ công ty anh đến đây một đoạn khá xa, vả lại anh cũng đâu có thuận đường về nhà, lý do này thật không thuyết phục chút nào."
Anh dứt khoát hừ lạnh một tiếng, hận không thể dán cái miệng thích chọc ngoáy kia lại.
Nếu là Dạ Vũ hỏi thì sao? Không được, anh nhất định không được thừa nhận là bản thân đang theo dõi cô, mất hết cả mặt mũi.
" Tiết tổng?"
Nét tuấn lãng của Đường Mặc nghe đến đây liền biến sắc, không giấu được sửng sốt mà lắp bắp:
" Tiết tổng...!Tiết Đông Phong...!Anh chính là Tiết Đông Phong sao?"
Bạch Kinh Vũ nhoẻn miệng cười, gật đầu thật mạnh như thể khẳng định chắc nịch với anh ta.
Đường Mặc chưa kịp hoàn hồn, trầm trồ thốt lên:
" Trời ơi! Chàng trai trong truyền thuyết giữ thân như ngọc, tuấn tú, tài giỏi, kiêu ngạo khiến biết bao thiếu nữ chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng vọng đây sao?"
Biểu cảm của anh ta có phần lố rồi, Bạch Kinh Vũ hắng to giọng đánh thức cái nét nam tính đột ngột ngủ quên trong người Đường Mặc tỉnh lại, mắt Đường Mặc sáng lấp lánh, chìa tay ra bắt tay Đông Phong:
" Tiết tổng, nếu không phiền mời anh ở lại cùng chúng tôi dùng cơm."
Bạch Kinh Vũ nhìn anh cười cười, nhưng thái độ cậu ta vô cùng ngạo mạn, giống như muốn khiêu khích Đông Phong: Anh dám ở lại không?
Dứt khoát gạt mạnh tay Kinh Vũ ra khỏi người mình, vẫn tính cách ngang tàng ấy Đông Phong phủi sạch từng nơi Bạch Kinh Vũ dựa vào và liếc cậu ta một cái dữ dội, như thể đáp trả: Ai sợ ai chứ.
Chưa đến hai giây gương mặt anh biến hóa khôn lường, trực tiếp quay sang Đường Mặc với nụ cười xã giao chuyên nghiệp:
" Thật ra tôi rất bận, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quý giá, nhưng nể mặt cậu đây có lòng, ngồi nói chuyện một chút cũng không sao."
" Kinh Vũ, tôi đã ăn no rồi, tôi về trước nhé,