Sự xuất hiện của Tôn Dĩ Ninh khiến Dạ Vũ không kìm được thắc mắc, chuyện này thì có liên quan gì đến anh ta? Cô ngạc nhiên hỏi:
" Sao anh lại có mặt ở đây?"
Tôn Dĩ Ninh đứng trước mặt cô, hai tay thong dong cho vào túi quần jean, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
" Lần này có thể dễ dàng bắt được Trương Sinh, công lao của anh ta cũng không nhỏ."
Tiết Đông Phong cười cười nói với cô, rồi liếc mắt với anh ta bằng vẻ vô cùng ăn ý.
Dạ Vũ ngơ ngác đứng một bên, mà thôi đi, tạm thời cô cũng không muốn hiểu, việc khiến Dạ Vũ nóng lòng nhất hiện tại chính là gặp mặt Trương Sinh, hỏi những điều mà cô muốn hỏi.
Anh nắm lấy tay cô, như thể cảm nhận được tâm tư rối ren của Dạ Vũ:
" Chúng ta vào trong trước đã rồi nói."
Họ đi trên một lối mòn, dưới chân toàn là sỏi đá, những ngọn cỏ xanh mướt chi chít nhau, nhô lên khỏi thảm lụa hoa tuyết trắng xóa, hơi lạnh se sắt phủ lên đôi mi cong của cô, ngước mắt là ngôi biệt thự sừng sững hiện ra trước mặt, Dạ Vũ không am hiểu về kiến trúc, chỉ biết nó được xây dựng theo phong cách Pháp, sang trọng và sạch sẽ.
Cô không khỏi bất ngờ, khó mà nghĩ tới giữa hòn đảo nhỏ bé hoang vắng này lại mọc lên một biệt thự xa hoa như thế.
Tống Dật dẫn mọi người lên sân thượng, Trương Sinh đã ngồi đợi ở đó từ sớm, mà cũng không tính là ngồi đợi, bởi hắn ta vốn dĩ không thể di chuyển.
Tay chân hắn bị trói chặt bằng dây thừng, cố định lại cùng chiếc ghế gỗ, hai bên trái phải đều có người canh giữ, muốn chạy quả là khó như lên trời.
Nhìn thấy Trương Sinh, mặt Dạ Vũ đột ngột nóng bừng lên, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, bằng cách dồn hết sức vào nắm đấm đang ghì chặt ở đùi, cuối cùng thì cô cũng gặp được hắn ta, sáu năm qua đối với cô giấc mơ nào cũng đều là ác mộng, đêm tối nào cũng văng vẳng bên tai tiếng khóc ai oán của cô bé nữ sinh, và hình ảnh người đàn ông giả dối, hắn cứ thế mà đi lướt qua cô với gương mặt chẳng mảy may tội lỗi.
Kích động, cô bước nhanh đến, dứt khoát xé miếng băng keo đen đang bịt miệng Trương Sinh ra, căm hận nhìn hắn chằm chằm.
" Các người là ai? Tôi không quen biết các người, mau thả tôi ra, bằng không tôi sẽ kiện các người tội giam giữ người trái pháp luật đó."
Giọng điệu hắn hùng hổ, nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi của mình, Trương Sinh ngồi trên ghế, liên tục cựa quậy tìm cách tự mở trói.
Gió đông tràn đến, mang theo hoa tuyết trắng tinh, vương lại trên đầu mi đang run rẩy, Dạ Vũ không rơi lệ, nhưng giọng nói lại chứa vô vàn uất hận, hỏi hắn:
" Anh thật sự không nhớ ra tôi là ai ư? Tai nạn sáu năm trước, vì sao anh phải nói dối?"
Hắn chợt dừng lại mọi động tác kháng cự, kinh ngạc mở to mắt ngước nhìn cô, nét mặt của người đàn ông lặng đi một lúc thì liền thay đổi, Dạ Vũ trông thấy con ngươi đen sâu kia đương lúc trầm tĩnh bỗng hóa chấn kinh, từng cơn sợ hãi trào lên rồi lại xuống một cách âm thầm.
Dường như hắn đã nhận ra cô, chỉ là cố tỏ vẻ bình tĩnh, rũ mắt phủ nhận:
" Tôi thật sự không biết cô đang nói gì, cũng không hề quen các người, mau thả tôi ra, bằng không, bằng không tôi sẽ..."
Vệ sĩ của Tôn Dĩ Ninh hung hăng tát Trương Sinh một cái, quát vào mặt hắn:
" Im miệng."
Cảm giác khó chịu càng lúc to dần, cuộn tròn thành vật cản lớn trong cổ họng, mắt cô ngấn lệ.
Không nhịn nổi nữa, Dạ Vũ hung dữ nắm lấy cổ áo Trương Sinh, tay lạnh run run, âm giọng tức tưởi của cô to dần:
" Anh có biết chỉ vì những lời khai giả dối của anh đã hại ba tôi chết trong oan ức, hại tôi khổ sở thế nào không? Anh có thấu được một cô gái mười sáu tuổi, trong một ngày trở thành trẻ mồ côi, không còn người thân phải bươn chải ngược xuôi giữa cuộc đời đáng sợ này, phải chứng kiến mẹ mình nằm im lặng trên giường như thân cây dại.
Sáu năm qua, anh có bao giờ thấy lương tâm mình cắn rứt?"
Ánh mắt Trương Sinh bỗng nhiên tăm tối, khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì, hắn gục đầu nghiến chặt răng không nói một lời, mặc Dạ Vũ liên tục trút oán hận vào nắm đấm lên người mình.
" Trương Sinh, rõ ràng lời khai trước đó anh nói ba tôi là nạn nhân, vì sao không bao lâu lại bắt một người vô tội trở thành thủ phạm? Họ nói ba tôi uống say mới gây ra tai nạn, nhưng ông ấy bị dị ứng nặng với những đồ uống có cồn, thì làm sao có thể dùng bia rượu khi đang lái xe được chứ."
Đông Phong xót xa tiến lên ôm lấy vai cô bằng đôi bàn tay dài rộng, anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đau thấu tâm can này của cô, cũng chưa bao giờ trông thấy Dạ Vũ khóc thê thảm như vậy, đồng tử anh khẽ co lại, chỉ vừa vặn nhìn vào những giọt nước mắt trong suốt trên má cô, chảy mãi không ngừng, tim anh cũng vô thức thắt lại, siết chặt lấy bờ vai mảnh khảnh yếu mềm.
Người đàn ông không trả lời, bầu không khí vốn quang đãng bị phủ kín một màu u ám, xung quanh như có một loại áp lực vô hình khiến người ta cảm