Tiết Đông Phong nhấc điện loại lên gọi vào số máy của Tống Dật:
" Tôi có việc giao cho anh làm đây."
Cuộc đối thoại thần bí diễn ra hết sức ngắn ngủi, sau cúp máy Tiết Đông Phong liền điều khiển xe rời khỏi, vẫn không quên nhìn lại cô gái lững thững trên vỉa hè thông qua kính chiếu hậu ngoài xe.
Mười hai giờ đêm.
Giữa không gian tịch mịch chìm sâu vào mảng tối tăm, ánh đèn bên trong ngôi nhà nhỏ bừng lên như hòn lửa, xua tan không khí lạnh lẽo vốn có của trời khuya.
Dạ Vũ ngồi trên chiếc bàn tròn màu vôi trắng, bát mì ăn liền nghi ngút khói tại trước mặt, cô nhìn nó bằng vẻ chán chường, nhưng đành vậy, bởi dạ dày đã bắt đầu biểu tình ầm ĩ.
Cô gắp lấy một đũa thật to, đưa vào miệng, sức nóng lập tức làm vết thương tại môi đau rát, khiến Dạ Vũ phải nhíu mày buông đũa.
Chợt nhớ đến đôi mắt phượng sắc sảo ngập tràn oán hận lúc anh nhìn cô, trong vô thức Dạ Vũ đã nở nụ cười đầy chế giễu.
Cô tự nói với mình: Quả thật bản thân lợi hại đến nhường nào, từng ấy năm ròng rã vẫn có thể yêu sâu đậm một người không ngừng nghỉ, dù là biết trước duyên nợ này sớm đã vỡ tan.
Nhưng Tiết Đông Phong, em thật chẳng thể ngờ đối với anh bây giờ Tư Không Dạ Vũ lại dơ bẩn và nhơ nhớp đến mức này.
Thức ăn trong miệng chẳng ngon chút nào, Dạ Vũ tự hỏi có phải mình đã cho quá nhiều gia vị rồi không, mùi hăng nồng xông lên cánh mũi đến cả mắt cũng cay xè, cô sụt sùi ôm lấy bát mì.
Đột nhiên điện thoại réo lên dồn dập, khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình di động Dạ Vũ có hơi do dự lẫn ngạc nhiên.
" Alo bác gái, là con đây."
" Tiểu Vũ à, thằng bé Kinh Vũ xảy ra chuyện rồi."
Âm giọng bất an xen lẫn kích động của Bạch Phu Nhân truyền đến.
Cô chấn động, chưa đầy hai tiếng sau cuộc gặp gỡ trước trung tâm thương mại, vậy mà lại không đoán được Bạch Kinh Vũ xảy ra chuyện nghiêm trọng gì, Dạ Vũ hối hả rời khỏi nhà, chạy một mạch đến bệnh viện ngay trong đêm.
Từ bên ngoài hành lang bệnh viện đã nghe thấy Bạch Kinh Vũ rên la đau đớn, bên cạnh là Bạch Phu Nhân đang xót xa dỗ dành anh ta như đứa trẻ.
Bạch Kinh Vũ nằm trên giường với một bên chân nứt gãy nghiêm trọng đã được bó bột định xương, anh ta ngẩng gương mặt sưng vù lên nhìn cô, ánh mắt vạn phần uất ức.
Vừa trông thấy Dạ Vũ, anh ta càng r3n rỉ thảm thiết hơn:
" Huhuhu...Đau chết đi được."
" Bảo bối, con thấy thế nào rồi, đừng dọa mẹ sợ mà."
Bạch Phu Nhân lo lắng không ngừng hỏi anh ta, trong đôi mắt tứ tuần rưng rưng lệ.
" Thưa bác gái, con mới đến."
" Tiểu Vũ, cuối cùng con cũng đến rồi, xem xem Kinh Vũ bị thương nặng đến chừng này."
Bạch Phu Nhân nghẹn ngào cúi mặt lau nước mắt, Dạ Vũ không kìm được đến bên cạnh ôm lấy vai bà, an ủi:
" Bác gái, người đừng quá lo lắng, Kinh Vũ sẽ mau chóng khỏe lại thôi."
Bà ấy ngước lên nhìn Dạ Vũ bằng đôi con ngươi ướt át, đáng thương:
" Sao hai đứa lại chia tay rồi, không phải tình cảm đang tiến triển rất tốt sao?"
Trong lúc cô vẫn lúng túng không biết phải trả lời bà thế nào, anh ta nhanh trí ôm mặt than vãn:
" Mẹ...Bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn tâm trạng nhắc đến chuyện này.
Đau chết con rồi."
Cái vẻ làm nũng trong thập phần thống khổ kia khiến Dạ Vũ phì cười, cô quay sang Bạch Phu Nhân chậm rãi nói:
" Bác gái, chuyện tình cảm vốn là không thể cưỡng cầu, hai chúng con có quá nhiều điểm bất tương xứng, thế giới quan hoàn toàn trái ngược vì vậy khó mà tiếp tục quan hệ yêu đương.
Nhưng dù thế con cùng Kinh Vũ vẫn có thể trở thành bạn tốt của nhau."
" Cái gì mà bạn tốt chứ? Tiểu Vũ, con là cô gái tốt, nó để mất con rồi nhất định sau này phải hối hận."
" Mẹ à, con vừa đói lại vừa đau đây này, mẹ có thể tìm chút gì đó cho con ăn không...sắp chết rồi."
" Bậy bạ, không được nói những chuyện xui xẻo.
Được rồi, mẹ không nói đến quyền riêng tư của hai đứa nữa."
Dù thế, ánh mắt Bạch Phu Nhân trong giây phút ngước lên nhìn Dạ Vũ vẫn phảng phất vô vàn tiếc nuối.
" Bác ra ngoài mua ít đồ dùng cho nó, Tiểu Vũ, con ở lại đây giúp bác chăm sóc thằng nhóc này một lát nhé."
" Vâng ạ, bác gái."
Bạch Phu Nhân cúi thấp người lấy chiếc ví hiệu đặt trên bàn cạnh chân giường, lại bắt gặp thái độ dửng dưng không chút hối hận vì đã chia tay Dạ Vũ, bà hậm hực cốc đầu anh ta một cái rõ mạnh, khiến Kinh Vũ nhăn nhó:
" Aaaaa...mẹ, mẹ làm cái gì thế, đau lắm đấy."
" Lo mà năn nỉ Dạ Vũ quay lại cho mẹ, nếu không mẹ sẽ