Thu Đồng bấm chuông cửa, cánh cửa đang đóng nhanh chóng được mở, khuôn mặt tươi cười của Lâm Thư lộ ra, trong mắt tràn đầy vui mừng.
"Chị Đồng, sao chị không báo trước một tiếng với tôi, tôi xuống đón chị".
Lâm Thư nhỏ hơn Thu Đồng một tuổi, Thu Đồng yêu cầu cậu ta gọi cô là chị Đồng như những người khác.
Cậu lấy trong tủ giày ra một đôi dép bông mềm mại, đặt chúng dưới chân Thu Đồng, cúi người tháo khóa giày da trên mắt cá chân cô.
Vẻ mặt Thu Đồng nhàn nhạt, vô cùng tự nhiên tiếp nhận hành động lấy lòng của cậu, nâng chiếc túi trong tay lên đưa cho cậu ta: "Mang cho cậu, bánh kem của Hạ Hoa"
Lâm Thư ngạc nhiên nhận lấy nó, hơi có chút thụ sủng nhược kinh.
Thu Đồng ra tay hào phóng, tặng nhà cũng không chớp mắt, mỗi tháng chuyển khoản cũng không hề keo kiệt nhưng cô ấy chưa bao giờ tự tay đưa thứ gì cho cậu chứ đừng nói đến tự mình mua.
Đây là lần đầu tiên cô đến gặp cậu mà mang theo quà, lại còn là bánh kem của Hạ Hoa, vậy ra cô biết cậu thích ăn đồ ngọt sao?
Lâm Thư thích đồ ngọt nhưng cậu ta nghĩ rằng con trai thích đồ ngọt thì quá nữ tính mà bản thân cậu ta tính cách so với những cậu trai khác đã dịu dàng hơn rồi, sợ Thu Đồng sẽ nghĩ rằng cậu yếu đuối nên cậu chưa bao giờ tiết lộ sở thích này.
Cậu không biết sau khi Thu Đồng nhìn trúng cậu thì đã điều tra cậu từ trong ra ngoài một lượt, làm sao lại không biết cậu ta thích đồ ngọt? Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua thông tin trên tư liệu thu thập được, thấy thân thế sạch sẽ không có gì của cậu nên cũng bỏ qua, không để ý đến sở thích nhỏ của này cậu ta làm gì.
"Chị Đồng, chị có muốn ăn thử không? Mousse dâu tây này đặc biệt ngon!", Lâm Thư cắn vài miếng bánh rồi dùng thìa sạch đào một miếng đưa bên miệng Thu Đồng.
Thu Đồng nheo mắt nhìn miếng bánh màu hồng nhạt được đưa bên môi, mùi dâu tây và kem thoang thoảng từ chóp mũi, cô mấp máy môi lắc đầu: "Tôi không thích đồ ngọt."
Ánh mắt cô nhàn nhạt, trên mặt không lộ vẻ gì, trong nháy mắt Lâm Thư tỉnh lại từ trong vui sướng, sao cậu lại không nghĩ tới chị Đồng không thích đồ ngọt chứ? Liệu cô có tức giận vì cậu không hiểu rõ về cô không?
Lâm Thư hơi có chút lo sợ bất an khi nhìn thấy khuôn mặt của Thu Đồng hiện lên vẻ phiền chán cầm lấy điện thoại di động.
Điều này rất hiếm thấy, tuy rằng cậu ở cùng Thu Đồng không tới một năm nhưng cũng hơn nửa năm rồi thế mà cậu vẫn không nhìn thấu được cô.
Cảm xúc của cô luôn được kiềm chế rất tốt, ở trước mặt cậu hoàn toàn là thái độ cư xử với người tình, lúc dịu dàng khi hờ hững, không có gì bất thường.
Giống như ở bên cô lâu như vậy nhưng cậu không biết cô không ăn đồ ngọt, càng không biết những thứ cô thích hay không thích.
Lần này là lý do gì lại khiến cô lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng như vậy?
Thu Đồng đứng dậy đi đến ban công, nghe điện thoại.
Cửa ban công đóng lại, Lâm Thư không nghe thấy một tiếng động nào.
Nếu cậu mà nghe được thì cậu sẽ phát hiện một mặt khác hoàn toàn của Thu Đồng.
"Có chuyện gì?", cô nhìn những đám mây u ám cuộn lại phía chân trời, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng lời nói thốt ra giữa môi và răng lại lạnh lẽo vô cùng.
Thanh âm già nua của chú Lục quản gia đầu dây bên kia vang lên: "Tiểu thư, tiên sinh nhắn cô về nhà một chuyến".
"À, về làm gì?", Thu Đồng cười gằn nhưng không dập máy tại chỗ.
Chú Lục cũng coi như là người nhìn cô từ nhỏ đến lớn, thời điểm Thu Văn Sinh trách phạt cô đều là ông giúp cô xin tha.
Chú Lục thở dài một tiếng: "Tiểu thư, cô đừng lấy cứng đối cứng với tiên sinh, dạo này thân thể tiên sinh không tốt lắm, cô quay về xem ngài ấy đi".
Trong lời nói Thu Đồng mang ý cười: "Sao ông ta chưa chết vậy? Ông ta mà chết thì nhất định tôi sẽ là người đầu tiên đi phúng viếng!"
Chú Lục trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Cô nhớ về nha, hai ngày nữa là sinh nhật phu nhân, tiên sinh muốn tổ chức một buổi tiệc từ thiện, ngài ấy muốn tích phúc cho phu nhân..."
"Được rồi, không cần nói nữa, lấy người chết ra làm bình phong cho mình, Thu Văn Sinh đúng là giỏi mà!", Thu Đồng giận dữ cười, đôi môi đỏ mọng nhếch lên nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Hai cha con trở mặt nhau, chú Lục thân là quản gia không giúp được ai mà chỉ truyền đạt lại lời nói: "Tiên sinh muốn cô trở về tham gia bữa tiệc này ạ".
Ông dừng một chút lại nói: "Cùng ngày hôm đó, tiên sinh cũng gọi Thu Nguyên tiên sinh về".
"À, đây là đang tìm lợi ích khác, lấy mẹ tôi ra làm cái bia à?"
"Tiểu thư, cô cứ bình tĩnh trước đi, trở về cùng tiên sinh nói chuyện với nhau thật tốt", chú Lục chứng kiến mâu thuẫn giữa cha con Thu gia từ lúc mới bắt đầu, trong lòng ông hiểu rõ người làm sai là Thu Văn Sinh nhưng ông chỉ là một người hầu, làm gì có tư cách mà xen vào? Chỉ có thể ở sau lưng giúp đỡ đôi chút, truyền tin này nọ cho tiểu thư số khổ mà thôi.
"Tối mai tôi sẽ về", Thu Đồng vẫn duy trì tia lý trí cuối cùng.
Cúp máy, điện thoại di động bị cô nắm thật chặt, các khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Cô đứng trên ban công một lúc mới nguôi ngoai cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực.
Sở dĩ tối nay cô không về là vì sợ bản thân sẽ trong cơn giận dữ mà mất lý trí, sẽ cùng Thu Văn Sinh liều mạng.
Lúc cô nổi cơn điên lên thì hậu quả khó mà lường được, cô mưu tính lâu như vậy không thể vì việc này mà thành dã tràng se cát.
Sau khi vào phòng, ánh mắt Lâm Thư lo lắng nhìn sang, Thu Đồng biết trạng thái hiện giờ của cô rất không tốt, cô kéo kéo khóe môi, thật sự không thể giả vờ như không có chuyện gì, dứt khoát nói đơn giản: "Đi, tôi dẫn cậu đi Hoàng Đình chơi!".
Điều mà Lâm Thư làm cho Thu Đồng hài lòng nhất chính là cậu ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, có thể nhìn thấu ánh mắt của người khác.
Lúc này cậu ta không nói một lời, ngoan ngoãn gật đầu, lấy giày cho cô thay, thu thập đồ đạc cần đem theo và không quên mang theo một vài viên thuốc.
Thấy Thu Đồng nhìn sang, cậu cúi đầu cười xấu hổ, trong nụ cười có chút ngượng ngùng: "Chị Đồng tối nay nhất định sẽ uống rượu, dạ dày chị không tốt, tôi mang theo thuốc đau dạ dày cho chị".
Thu Đồng giơ tay thân mật véo véo mặt cậu, cô vào nhóm cô ấm cậu chiêu phú nhị đại trên điện thoại nhắn tin nói [tối nay sẽ bao một phòng lớn ở Hoàng Đình, có ai tới không?]
Ngay lập tức, hàng chục người xuất hiện trong nhóm, từng người đều nhắn "Đến!", "Chị Đồng chờ em!", "Phòng mấy?"...
Thu Đồng nhắn số 308 gửi đi, sau đó quay lại dẫn Lâm Thư ra cửa.
"308" là phòng Hoàng Đình dành riêng cho cô, bình thường không mở cửa cho người ngoài, là địa bàn thuộc về riêng của cô.
Chỉ vì cô là người đầu tư vào Hoàng Đình từ những ngày đầu tiên, việc này ngoại trừ ông chủ của Hoàng Đình ra thì không ai khác biết được.
Sau khi chạy với tốc độ bàn thờ tới nơi, Thu Đồng trực tiếp gọi rượu, uống mấy chục loại rượu đỏ, trắng, vàng pha với nhau.
Sau đó mấy người phú nhị đại kia cũng kéo tới, xun xoe tâng bốc cô đều có, Thu Đồng cũng lười quan tâm, tự tiện chơi đùa một mình.
Lâm Thư luôn ở bên cạnh cô, rót rượu, đút