An Ninh ngồi sau quầy, chị gái phục vụ nằm nhoài trên bàn nói chuyện cùng với nàng.
Chị ấy nói hơi nhiều, chỉ cần An Ninh gật đầu hay chăm chú nhìn cô vài lần là cô có thể nói một tràng về bản thân, từ món điểm tâm yêu thích đến con mèo cô nuôi ở nhà, drama trên mạng hôm nay, bộ phim truyền hình yêu thích...!cô có thể thao thao bất tuyệt nói về mấy chuyện đó, mỗi ngày đều nói cũng không hết.
Muốn hỏi cô ấy tại sao lại muốn nói chuyện với An Ninh phải không? Bởi vì An Ninh là người biết lắng nghe, mười lăm năm nay cuộc sống của nàng bình yên như nước, không theo đuổi idol, không xem phim truyền hình, mỗi ngày không phải đi học thì là làm bài tập, đọc sách, làm một bé ngoan chính hiệu.
Mọi người xung quanh lại hết mực bảo vệ nàng, nhìn nàng vẻ ngoài thanh tú ngoan ngoãn, giống như thỏ trắng nhỏ vậy, cho dù bạn học xung quanh đều đang trong thời kỳ trưởng thành nổi loạn thì cũng ít khi nói chuyện phiếm, hóng drama với nàng, sợ là sẽ làm vấy bẩn tờ giấy trắng là nàng.
Châu Phương Phương bình thường đều bị người khác ghét bỏ vì nói nhiều, đầy một bụng những điều muốn nói nhưng không có chỗ nào để trút, lúc này rốt cục gặp phải một người không ngắt ngang cô lúc cô nói chuyện, lại còn liên tiếp gật đầu rồi nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, thật giống như hâm mộ sao cô biết nhiều thứ vậy làm cô có cảm giác thành tựu, khi không có gì làm liền muốn kéo An Ninh ngồi nói chuyện phiếm.
Buổi trưa, cửa hàng không có nhiều người, trong cửa hàng nhỏ có bảy tám cái bàn, đều là loại hai chỗ ngồi, bởi vì hầu hết những người đến cửa hàng điểm tâm đều là các cặp đôi hoặc là chị em gái.
Lúc này đã là buổi trưa, bên trong hiện tại chỉ có hai cặp ngồi, một là cặp đôi độ tuổi học cấp ba, cặp còn lại hình như là hai cô sinh viên.
Cặp đôi trẻ ngồi trong một góc có chậu cây che lại, cặp sinh viên kia thì ngồi cạnh cửa.
Châu Phương Phương lén nhìn đôi trẻ một cái, cười hì hì hạ thấp giọng nói với An Ninh, "Chị vừa đi ngang qua nhìn thấy đôi chim câu đó đang đút bánh cho nhau.
Ôi mẹ ơi, người ta thì ăn bánh kem còn chị đây thì ăn cơm chó".
An Ninh theo tiềm thức liếc mắt nhìn qua kia, chậu cây cao chắn tầm mắt của nàng, vóc dáng nàng lại thấp, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nàng xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, đảo mắt, nhìn thấy bàn của hai cô gái, chợt dừng lại.
Châu Phương Phương còn đang thao thao bất tuyệt: "Ôi, lúc trước chị học cấp ba cũng hẹn hò với bạn trai, ngày nào cũng tình chàng ý thiếp, hẹn nhau thi cùng một trường đại học, đáng tiếc là đại học cậu ấy đi Bắc Kinh.
Nghe nói bây giờ cậu ấy đang ở cùng một cô bạch phú mỹ..."
Cô nhớ lại quá khứ với giọng điệu vui vẻ, thời trung học là một kỉ niệm đẹp đối với cô, cô chia tay bạn trai cũ một cách êm đềm, không hề có cái gì mà yêu hận tình thù.
"An Ninh, trong trường học có tên nhóc nào theo đuổi em không?", cô xoay đầu một cái liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của An Ninh nên tò mò hỏi.
An Ninh vẻ mặt hoảng hốt, ngơ ngác nhìn, không có nghe câu hỏi của cô, Châu Phương Phương kêu nàng hai tiếng nàng mới hoàn hồn trở lại.
"Đang nghĩ gì mà nhập tâm quá vậy?"
An Ninh chớp chớp mắt, mím môi, ánh mắt không nhịn được hướng trong cửa hàng nhìn, trên má hiện lên tia hồng nhạt.
Châu Phương Phương theo đường nhìn của nàng nhìn một cách kì quái, đầu tiên cũng là sững sốt nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, quay đầu lại, thấp giọng mà cười: "Em chưa từng thấy việc này bao giờ à?"
Bé ngoan An Ninh đôi mắt to chớp chớp, nàng ngượng ngùng liếc mắt nhìn về phía kia một cái, lắc đầu.
Châu Phương Phương đặc biệt nhỏ giọng nói: "Người ta cũng là một đôi đó.
Hiện tại loại chuyện này rất phổ biến, sau này nếu có nhìn thấy thì cũng đừng không có hiểu biết vậy nha bé.
Hơn nữa, những cặp đôi thế này cũng giống chúng ta thôi, em không thể kỳ thị người ta đó".
Nói câu cuối cùng, vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm túc.
Châu Phương Phương bình thường hay cười đùa, An Ninh bị vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của cô làm sợ hết hồn, vội vàng gật đầu đồng thời nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ có rất nhiều người kỳ thị họ sao?
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa trong cửa hàng đằng kia, hai cô gái trẻ trung hoạt bát đang tựa vào nhau, đút bánh cho nhau, An Ninh vừa rồi nhìn thấy một cô gái đang liếm kem từ bên mép người kia.
Nàng nhìn mà mặt đỏ tim đập, cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng nhưng bầu không khí giữa hai người họ nàng cảm thấy rất đẹp.
Hóa ra hai cô gái cũng có thể yêu nhau nhỉ?
Châu Phương Phương nói ra điều này xong mới nhớ một chuyện, thở dài nói: "Chị có một người bạn cực kỳ thân thời cấp ba, cậu ấy thích một cô gái, kết quả bị bố mẹ cậu ấy phát hiện ra, ép buộc cậu ấy chuyển trường, chia tay với cô gái đó.
Bây giờ cậu ấy mới chỉ là sinh viên năm hai mà gia đình đã sắp đặt xem mắt cho cậu ấy".
"Trong xã hội ngày nay, thực ra có rất nhiều người đồng tính luyến ái nhưng chúng ta không gặp nhiều là bởi vì họ không dám nói với người khác biết, cũng không dám biểu hiện ra vì họ sợ sự phản đối và định kiến phiến diện từ người đời.
Theo chị thì mấy người phản đối kia đều là kẻ rững mỡ, ăn không ngồi rồi, chuyện nhà mình đầy ra còn chưa giải quyết mà cứ nhất định phải xen vào cuộc sống của người khác.
Sống thật tốt cuộc sống của chính mình chẳng phải là tốt hơn sao? "
An Ninh nghe vậy, vết hồng nhạt trên mặt từ từ nhạt đi, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, mặc dù nàng chưa từng thấy trường hợp mà chị Châu nói nhưng nàng có thể tưởng tượng được, nếu như ngay cả việc bản thân yêu thích ai cũng không thể tự mình quyết định thì sống cuộc sống như vậy hẳn là sẽ rất đau khổ.
Nàng bất quá chỉ là nghe nói thôi thì đã sinh ra cảm giác vô lực cùng buồn bực nện ở trong ngực, nặng nề rơi vào trong lòng rồi.
Nàng nhẹ nhàng cụp mắt, đôi con ngươi hiện lên vẻ nặng nề.
Cầm bút trên tay, nàng viết: [Chị, chị đi ăn cơm đi, em trông cửa hàng giúp cho, cứ từ từ mà ăn]
Châu Phương Phương liếc mắt nhìn, xoa xoa cái bụng đói meo rồi nhìn quanh cửa hàng, xác định chỉ có hai cặp đôi này thôi mà giờ đang tháng bảy nắng gắt, hẳn là không ai muốn ra ngoài giờ này đâu.
Cô xoa mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ trước mặt, "Vậy chị đi ăn cơm nha, có khách vào thì em gọi điện cho chị một tiếng chị tới ngay".
An Ninh đáp lại, thấy chị ấy đi rồi nàng liền ngồi ở trên ghế cao ở quầy lễ tân đọc sách về điểm tâm.
Quầy lễ tân được thiết kế cao, ghế cũng cao, An Ninh ngồi trên đó, cẳng chân cách mặt đất ít nhất năm mươi cm, bàn chân nhỏ nhẹ nhàng lắc lư trong vô thức.
Cuốn sách về điểm tâm giới thiệu nguồn gốc và cách làm của nhiều loại