Chiếc xe chạy trong màn đêm một đoạn sau đó rẽ vào tiểu khu.
Tiểu khu này rất lớn, bên trong rất vắng vẻ, cứ cách vài trăm mét mới có một ngôi nhà nhỏ theo phong cách châu Âu ẩn mình trong rừng cây quế rậm rạp.
An Ninh ngồi ở ghế phụ, bóng lưng nhỏ gầy thẳng tắp, không dám thả lỏng tựa vào trên ghế ngồi, vừa hồi hộp vừa mong đợi.
Chiếc xe đạp nhỏ của nàng được đặt ở băng ghế sau, ban đầu vốn không thể nhét vào được, Thu Đồng đã hạ mui xe xuống và biến xe thành một chiếc mui trần.
Lúc này chiếc xe đạp màu xanh đang dựa vào băng ghế sau, cọ xát vào ghế.
Chiếc xe thể thao đỏ rực nhanh chóng dừng lại trong sân của một căn nhà.
Cửa sân đang mở rộng, đèn ở cổng bật sáng.
Qua cửa sổ kính sát đất có thể nhìn thấy đèn đuốc trong phòng sáng choang.
An Ninh quan sát mọi thứ xung quanh, trong lòng thầm đoán, đây là nhà của chị Thu Đồng sao? Trong nhà còn có người sao?
Thu Đồng đẩy cửa xuống xe trước, đi tới chỗ An Ninh mở cửa xe, thấy em ấy nhìn căn nhà, khẽ mỉm cười nói: "Vừa nãy tôi vội đi ra ngoài, quên tắt đèn trong nhà".
Cô gái nhỏ này nghĩ gì đều không giấu được mà hiện trên mặt, đôi mắt to như biết nói, tựa như bị cô nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nên hơi ngượng ngùng mà nhìn cô.
Thu Đồng đưa tay ra đỡ cánh tay của nàng, để nàng từ từ bước xuống.
Sau đó chuyển chiếc xe đạp nhỏ xuống đặt ở trong sân.
Trong khoảng thời gian này, An Ninh vẫn ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn động tác của cô không chớp mắt.
Thu Đồng tự nhiên thấy mắc cười vì vậy cô đưa tay qua, "Nào, tôi dẫn em đi xem nhà của tôi."
Cô gái mặc váy trắng đứng trong bóng tối, nhìn xuống bàn tay đang duỗi ra trước mặt, ngón tay thon dài trắng nõn, các đốt ngón tay không gầy trơ mà có da có thịt vừa phải, trông thật mềm mại, mặc dù chưa từng sờ lên nhưng An Ninh biết đôi tay này nhất định rất mềm.
Còn rất ấm áp.
Nàng đưa tay lên một cách thận trọng và ngập ngừng, đầu ngón tay lạnh ngắt của nàng chạm vào lòng bàn tay của người nọ.
Một giây sau đã bị người nọ nắm chặt, quả nhiên là mềm mại ấm áp như nàng nghĩ.
"Sao tay em lại lạnh như vậy?", Thu Đồng nhíu nhíu mày, đưa tay còn lại chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, cảm giác vẫn hơi lạnh.
"Em có lạnh không?", cô hỏi, từ từ dẫn cô gái nhỏ vào nhà.
Đầu ngón tay ấm áp mềm mại xoa gò má cô như thể nâng niu cẩn thận.
Đôi mắt An Ninh như phủ đầy nước, lại như ngọn đèn lóe sáng trong bóng đêm.
Nàng mím mím môi, khóe môi cong lên, khẽ lắc đầu.
Chân bị thương vẫn rất đau, khi đi lại không dám tác động lực vào chân phải, chỉ kiễng chân trên mặt đất, bước chân khập khễnh từ từ đi.
Thật vất vả vào nhà, nàng nhìn lướt qua căn nhà quan sát bốn phía, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh màu sắc nặng nề.
Sàn nhà là gỗ màu nâu, một chiếc ghế sô pha màu be lớn như chiếc giường, vài chiếc gối nhỏ sặc sỡ trên đó, còn có bàn trà, khay trà, tủ đứng, phần lớn bằng gỗ Hồng (*).
Đèn trên đỉnh đầu được gắn vào trần nhà, ánh đèn mờ ảo, dịu nhẹ, các mảng trần nhà phòng khách và phòng bếp đều được chạm khắc hoa văn, khoét rỗng bên trong.
(*) Gỗ Hồng Mộc (hay gọi tắt là Gỗ Hồng) là một loài cây thân gỗ lớn, mọc thành rừng, có chiều cao lên tới 30m và đường kính lên tới 2m.
Cây được phát hiện nhiều trong rừng nhiệt đới Amazon.
Ở Brazil, cây được gọi với tên tiếng Anh là Rosewood.
Màu gỗ có ánh đỏ hồng
Ba ba Lộ Nam là một nhà thiết kế nội thất, An Ninh đã từng xem qua các cuốn sách của ông, kiểu nhà thế này được trang trí theo phong cách phòng cổ Trung Quốc.
Loại trang trí này đòi hỏi chi phí rất cao bởi vì sàn và đồ nội thất bằng Hồng Mộc rất đắt nhưng hiệu quả rất tốt, cổ kính, đầy sức quyến rũ, khí chất trang nghiêm và tao nhã.
Ba ba đã nói có thể nhìn thấy tính cách của một người thông qua cách bày trí căn phòng của người đó.
Theo cách trang điểm, ăn mặc của Thu Đồng mà nói thì cô ấy nên thích trang trí theo phong cách châu Âu tối giản và thời thượng thế nhưng trong nhà lại thực sự mang phong cách cổ kính và khí chất của Trung Quốc thế này, vậy chị ấy là người như thế nào?
Thu Đồng dẫn cô gái nhỏ ngốc nghếch ngồi xuống sô pha, sau đó nói: "Em ngồi đây một lát, tôi gọi điện về nhà em".
An Ninh chớp chớp mắt, sau đó cô mới nhớ ra mình đã quên nói với trong nhà chuyện tối nay rồi!!!
Nàng vội vàng đưa điện thoại ra, mắt mở to nhìn cô.
Thu Đồng cười liếc nhìn một cái, mở ra danh bạ.
Trong danh bạ có rất ít số liên hệ, cô thấy có ba ba, mẹ, chị, còn có một cái là chị Thu Đồng.
Vậy hẳn chị kia là Đường Đường rồi.
Cô gọi "Ba ba", bên kia nhanh chóng được kết nối, còn chưa kịp nói gì thì giọng của một người đàn ông đã vang lên: "An Ninh? Đã trễ thế này sao con còn chưa về nhà?"
Trong lòng Lộ Nam lo lắng, thường ngày lúc này An Ninh hầu như đã đến nhà vậy mà bây giờ không thấy bóng người, chưa kể là giờ lại còn không hợp lẽ thường mà gọi điện thoại....!Ông đang định hỏi lại, Thu Đồng đã nói: "Xin chào chú, xin hỏi chú có phải là ba của An Ninh không?"
"Con là bạn học của Đường Đường, vâng, Đường Đường biết con", Thu Đồng nói, đảo mắt nhìn cô gái nhỏ đang háo hức nhìn cô, sau khi nghe xong bên kia dò hỏi thì nói tiếp: "Vừa rồi ở trên đường An Ninh bị trẹo chân, con ở gần đó thấy chân em ấy đau không đi lại được nên đã đưa em ấy đến nhà con rồi".
"Vâng, vâng.
Chú không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc em ấy".
Một lúc sau cô cúp điện thoại, Lộ Nam chỉ kêu cô gọi video để ông nhìn An Ninh, An Ninh không thể nói chuyện, trong lòng ông lại lo lắng sợ lỡ cô là kẻ xấu thì con gái ông không cách nào gọi điện cho ông được.
Thu Đồng nhấp vào WeChat, danh sách trò chuyện WeChat sạch như danh bạ vậy, cô tìm tới ID "Ba ba" và nói với cô gái nhỏ trên ghế sô pha: "Nào, gia đình em đang lo tôi sẽ bán em đi nên muốn video call để họ thấy đây".
An Ninh bị cô làm cho mắc cười, cong mắt cười với cô cầm lấy điện thoại, sau đó lại khoa tay làm mấy cái thủ ngữ.
Thu Đồng nhìn mấy lần đầy hứng thú hỏi: "Vừa rồi em làm thủ ngữ?"
"Uhm", cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, trên mặt tràn đầy ý cười.
Nàng nói với gia đình rằng chị gái giúp nàng nàng có quen biết, không phải là người xấu.
Nhìn thấy nụ cười tươi sáng trên khuôn mặt cô gái nhỏ, trong lòng Thu Đồng liền mềm nhũn.
Cô lại thở dài một hơi, cam chịu đi tới tủ giày lấy ra một đôi dép lê, ngồi xổm xuống thay cho An Ninh.
An Ninh cúi đầu nhìn cô, cô gái một thân váy đỏ, trang điểm tinh xảo hoàn mỹ, lông mi cong vút thật dày và mảnh mai, đây là lần thứ hai trong một đêm cô ngồi xổm trước mặt nàng,