Ngay sau khi Lộ Nam tan sở, ông lái xe đến Mộc Tê Viên - tiểu khu Thu Đồng đang ở.
Mặc dù đã xác nhận với Đường Đường rằng con bé có biết Thu Đồng nhưng cuối cùng vẫn là lo lắng để An Ninh ở đó một mình.
Con gái có khuyết điểm, gặp phải khó khăn cũng không mở miệng được, ông chỉ sợ An Ninh gặp phải người xấu, bị bắt nạt.
Có thể các bậc cha mẹ trên khắp thế giới đều như vậy, luôn lo lắng cho con cái của họ.
Mộc Tê Viên được đặt tên như vậy là vì trong tiểu khu trồng rất nhiều cây hoa quế, trong này có mấy căn biệt thự kiểu tây đơn lẻ nằm rải rác, những cây hoa quế đã trồng hơn mười năm, gần như sum suê thành rừng.
Đây là một tiểu khu lâu năm, trước khi đến đây, Lộ Nam hầu như không nghe nói về nó.
Chờ ông dừng xe ở sân nhà Thu Đồng, trong lòng đại khái dâng lên ý nghĩ vị bạn học này của Đường Đường trong nhà hẳn là rất có tiền.
An Ninh và Thu Đồng vừa ăn xong bữa tối, thực ra giờ này ăn cơm thì cũng hơi sớm, chỉ mới tầm sáu giờ rưỡi chiều, sắc trời còn sáng, mặt trời vẫn chưa lặn, ánh tà dương vàng cam cả một khoảng trời, xuyên thấu qua cửa sổ ban công chiếu lên sàn nhà.
Thu Đồng nghe thấy tiếng chuông liền đứng dậy đi mở cửa, để người đàn ông trung niên có khuôn mặt tương đối phổ thông đi vào.
An Ninh ngồi trên sô pha, ăn từng quả nho trên bàn.
Nhìn thấy ba đến, trong miệng nàng còn ngậm một quả nho lớn, gò má phồng lên một bên, liền nhảy xuống nhào tới trước mặt Lộ Nam.
Thu Đồng nói với nàng: "Lại không mang dép!", Giọng điệu vô ý mang theo sự thân mật.
Lộ Nam liếc nhìn cô, hôm nay Thu Đồng mặc trang phục ở nhà, áo phông giản dị cùng quần dài, không giống vẻ yêu nghiệt như trong miệng Từ Giai Tư, cô không trang điểm, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, lúc mở cửa rất lễ phép chào ông một tiếng "Chào chú Lộ".
Thu Đồng rất biết cách cư xử, thật sự rất dễ để có ấn tượng tốt với ai đó, bất quá chỉ là thay đổi cách ăn mặc lại chào hỏi lễ phép một chút, thái độ hào phóng thân thiện, lập tức làm cho Lộ Nam ở trong lòng đưa ra đánh giá "đứa trẻ tốt" cho cô.
Lại nhìn bảo bối làm mình cả ngày không yên tâm đang mặc một bộ váy trắng duyên dáng yêu kiều, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vui mừng, giữa hai lông mày không có một tia ảm đạm.
Đứa nhỏ này vẫn đang ăn trái cây trong miệng, đi chân trần chạy đến trước mặt ông, thân mật hôn ông một cái rồi kéo ông đi, thật giống như không gặp một ngày rất nhớ ông vậy.
Nghe được Thu Đồng nhắc nàng không mang dép, nàng ngượng ngùng gãi gãi mặt, sau đó nhảy chân sáo đi tìm dép.
Lộ Nam khẽ mỉm cười gật đầu với Thu Đồng, đối An Ninh nói: "Không phải chân của con đau sao? Còn nhảy lưng tưng làm gì?"
Lộ gia là một gia đình cha nghiêm khắc mẹ hòa ái điển hình.
Ba ba Lộ Nam trầm tính kiệm lời, mẹ Trương Đình Đình ôn nhu hiền lành, Lộ Nam bình thường đối với con gái vô cùng dung túng, cơ bản yêu cầu không nhiều, sẽ không tạo áp lực cho nàng, đối với con cái hầu hết quan tâm đều là lải nhải chuyện vụn vặt.
An Ninh vừa nhai vừa nuốt nho trong miệng, dùng ngón tay trắng nõn gầy gầy làm mấy cái thủ ngữ.
Lộ Nam nói: "Không đau cũng không thể nhảy như vậy, lỡ ngã nữa thì làm sao?"
An Ninh bĩu môi ôm lấy cánh tay ba ba làm nũng nhưng mà Lộ Nam làm như không thấy, ném ra một câu: "Nơi làm thêm của con cách nhà quá xa, ba mẹ rất lo lắng, vậy nên An Ninh, đừng đi làm nữa nha con".
An Ninh một giây trước còn giả bộ đáng thương, ủ rũ làm nũng, giờ phút này thật sự sắp khóc, nàng chớp chớp mắt, nhăn khuôn mặt nhỏ ấm ức nhìn ba ba, ngón tay nhanh chóng làm thủ ngữ.
Thu Đồng ở một bên đầy hứng thú nhìn, bàn tay thiếu nữ nhỏ nhắn lại trắng nõn, ngón tay thon gầy bay lượn trong không trung như một đóa hoa, trông rất đẹp mắt.
Đáng tiếc cô nhìn không hiểu nàng nói cái gì.
Lộ Nam hiểu được, mặc cho An Ninh cầu xin như thế nào, ông chỉ nói: "Mẹ con cũng đồng ý rồi!".
An Ninh đôi mắt to rũ xuống, cả người đều mất đi sức lực.
Nàng không biết nên làm sao bây giờ, nàng mới đi làm được có mấy ngày, chú Trương, chị quản lý, còn có chị gái phục vụ, mọi người đều rất tốt với nàng, nàng không nghĩ là nhanh như thế đã rời đi.
Nhưng ba mẹ đều đã thống nhất rồi, nàng vẫn còn là một đứa trẻ, không cách nào duy trì chủ kiến của mình.
Nàng có thể hiểu được suy nghĩ của ba mẹ nhưng nàng cũng mong muốn được tự chủ mà.
Dáng dấp cô gái nhỏ cúi đầu ủ rũ thật đáng thương, Thu Đồng xem một hồi, đột nhiên nói: "Chú Lộ, nếu chú lo lắng, có thể để An Ninh ở nhà cháu."
Cha con Lộ gia nghe vậy nhìn qua, Thu Đồng mỉm cười nói: "Nhà con cách cửa hàng tráng miệng nơi An Ninh làm việc chưa tới vài trăm mét.
Nếu chú lo lắng em ấy đi làm xa nhà quá không an toàn thì hoàn toàn có thể để cho em ấy ở lại nhà con.
Trong nhà chỉ có một mình con ở, lại đang nghỉ hè nên rất hoan nghênh em ấy đến đây làm bạn với con".
Đôi mắt đờ đẫn của An Ninh lập tức sáng lên, ánh mắt biết ơn nhìn cô.
Thu Đồng mỉm cười lịch sự, lặng lẽ nháy mắt với nàng.
Thu Đồng thầm nghĩ: Chỉ cần em mỗi ngày đều làm cá giấm đường thì tôi sẽ vô cùng hoan nghênh em:)
Lộ Nam cảm thấy như vậy không tốt, giống như không thể tùy tiện hôn người khác vậy, sao có thể tự nhiên tới ở trong nhà người ta được?
Nhưng con gái bên cạnh đang nhìn chằm chằm ông với đôi mắt long lanh đáng thương, bên kia Thu Đồng còn nói: "Con rất thích An Ninh, tụi con quen biết nhau cũng hai tháng rồi, con nghĩ chúng con ở cùng nhau rất hợp tính".
Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Lộ Nam cũng có thể từ chi tiết nhìn ra được Thu Đồng thực sự chăm sóc An Ninh rất tốt, An Ninh ở đây trông rất vui vẻ...
"Chú sẽ bàn bạc với mẹ con bé một chút", cuối cùng, dưới vẻ mặt đáng thương của An Ninh, Lộ Nam nói: "Hôm nay chú sẽ đưa An Ninh về trước đã".
Sau khi tiễn hai người ra ngoài, Thu Đồng đứng ở cửa nhìn chiếc xe Volkswagen hoàn toàn không hợp với cái tiểu khu này chạy ngày càng xa, cô gái mặc váy trắng ló đầu phất tay với cô, nét mặt tươi cười như hoa.
Cánh cửa đóng lại, ngôi nhà khôi phục sự yên tĩnh trước đây.
Cô ngồi trong thư phòng một lúc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Giai Tư.
"Sao?", bên kia đổ chuông thật lâu mới có người nghe, Từ Giai Tư thanh âm đè nén trầm thấp, giọng điệu lén lén lút lút.
Thu Đồng miễn cưỡng nói: "Cậu đang làm cái gì? Sao hai ngày