Dùng đầu ngón tay xoa xoa điện thoại, nhìn màn hình không có tin tức gì, Thu Đồng bực bội thở dài.
Đã hai ngày An Ninh không liên lạc với cô.
Trong lòng trống rỗng, Thu Đồng không nhịn được nhấp một ngụm rượu, vị đắng lan tràn trong khoang miệng.
Cô không ngờ hậu quả của chuyện đó lại lớn như vậy, nếu như sau này An Ninh không tìm cô nữa thì sao giờ?
Hay là cô chủ động gửi tin nhắn? Cũng không có gì mất mặt đúng không? Tự an ủi mình, Thu Đồng do dự một chút rồi nhanh chóng chỉnh soạn tin nhắn WeChat.
Thu Đồng: [An An, chừng nào em khai giảng? Lúc đó chị sẽ đưa em đến trường]
Nửa tiếng sau, có tin nhắn trả lời: [Ngày mốt bắt đầu đi học, không cần phiền chị đâu, ba mẹ sẽ đưa em đi].
Giọng điệu lạ quá! Ngay cả những đường lượn sóng nhỏ dễ thương thường được sử dụng cũng mất tiêu!!! Thu Đồng cắn răng, tùy tiện ném ly rượu đi, đầu ngón tay mạnh mẽ chọc vào màn hình, móng tay tròn trịa gõ lên mặt kính màn hình vang lên tiếng cộc cộc cộc, lòng tràn đầy phiền muộn không biết trút đi đâu.
Mặc dù trong lòng cô muốn kéo cô gái nhỏ đến để răn dạy một phen nhưng nghĩ đến đôi mắt to đầy nước mắt của em ấy...!Thu Đồng hèn nhát trả lời: [Được].
Như vậy không được, cô gái nhỏ da mặt quá mỏng nên cảm thấy lúng túng, nhưng mà cô không cũng đâu có cần mặt mũi dữ vậy, có thời gian thì tìm em ấy nói chuyện thôi vậy, dính chặt lấy em ấy để dỗ dành mới được.
Nghĩ đến nếu sau này hai người đoạn tuyệt không lui tới nữa, Thu Đồng liền không nhịn được buồn bực, trong lòng vừa đau lại vừa chua xót.
Đang lúc ủ rũ, có người ngồi xuống bên cạnh cô, mơ hồ dựa về phía cô nói: "Chị Đồng, tâm tình không tốt sao?"
Đèn trong quán bar mờ ảo, âm nhạc đinh tai nhức óc, Thu Đồng không chút biến sắc tắt điện thoại, nheo mắt nhìn sang.
Đó là một cậu trai chừng mười tám mười chín tuổi, làn da rất trắng dưới ánh đèn mờ tối, khuôn mặt tuấn tú lịch sự, nhìn qua có chút yếu ớt.
Thu Đồng cảm thấy cậu ta hơi quen mắt, nhưng không thể nhớ ra đó là ai, "Cậu là ai?"
Cậu trai có chút mất mát rũ mắt xuống, hàng mi đen nhánh phủ lên gương mặt một cái bóng nhỏ, trả lời: "Tôi là Trần Vi, người con thứ ba của Trần gia."
Nghe vậy cô bừng tỉnh: "Cậu là do Trương Chấn Vũ dẫn tới?", Trương Chấn Vũ là phú nhị đại trong nhóm của cô, với cô không quen thuộc lắm, nhớ tới có lần tụ hội Trương Chấn Vũ dẫn theo một cậu trai tới, Từ Giai Tư sau khi nhìn thấy còn chú ý một hồi, cười hì hì nói cậu trai kia là kiểu Thu Đồng thích, Thu Đồng lúc đó cũng liếc mắt nhìn.
Trần gia là một thành viên hạng bét trong giới nhà giàu của Hải thị, bị cô nhớ kỹ là bởi vì cuộc sống riêng của Trần gia vô cùng hỗn loạn, nghe nói rằng có một số mối quan hệ không rõ ràng giữa những người thân trong gia đình này,...!Chuyện ly kỳ nhất là sự việc nổ ra cách đây vài năm, Trần phu nhân ngoại tình với chú nhỏ, ông Trần sau khi phát hiện ra đã ly hôn với bà ấy, Trần phu nhân quay đầu liền gả cho người chú nhỏ kia.
Đây là một trò cười lớn cho người trong tầng lớp thượng lưu bọn họ lúc đó.
Trần Vi là con thứ ba của Trần gia nhưng không phải con của đại phu nhân kia sinh, cậu ta là con của người vợ thứ ba ông Trần cưới sinh ra, bởi vì tuổi tác quá chênh lệch với hai người anh trước nên cậu ta không có nửa điểm thực quyền, được nuôi dưỡng như cậu ấm nhà giàu vậy.
Quan sát tỉ mỉ một hồi cậu trai trước mặt, Thu Đồng nhíu mày, Trần Vi đúng là mẫu người cô "thích", có điều cái thích này chỉ là suy nghĩ của người ngoài.
Không biết từ lúc nào xuất hiện tin đồn trong giới, mọi người đều cho rằng cô thích kiểu mặt trắng nhỏ ôn nhu tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, mặt mày tinh xảo, khí chất tao nhã, Tiểu Bạch Thỏ đơn thuần.
Tin đồn cũng coi như được chứng thực khi người tình đầu tiên của cô chính là Minh Vũ, bao nuôi được bốn năm năm, điều này càng làm tăng thêm độ tin cậy của tin đồn, thậm chí Từ Giai Tư quen biết cô nhiều năm cũng tin vào điều đó.
Thu Đồng không quan tâm đến tin đồn này, tuy rằng cô đối xử với kiểu người này cũng có chút dịu dàng, nhưng chỉ là vì cô thích những người đơn giản chứ không phải cô có ham muốn đặc thù gì.
Ai đang ở sau lưng xúi giục con cừu non này tới trước mặt cô? Lần này cô đi ra ngoài không nói cho ai biết, càng không có hẹn trước với ai, chỉ là tùy ý dừng xe ở ven đường rồi tiến vào một quán bar.
Nếu như nói đây là duyên phận, Thu Đồng hoàn toàn không tin.
Thấy cô nhớ tới mình, cậu trai nở nụ cười thuần khiết, đôi mắt trong veo như suối, tràn ngập niềm vui vô cùng rõ ràng: "Chị Đồng, chị còn nhớ tôi hả? Tôi còn tưởng...".
"Cho rằng tôi đã quên cậu?", Thu Đồng cong môi cười, đôi mắt hoa đào lấp lánh.
Trần Vi hơi đỏ mặt, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: "Đúng đúng, dù sao tôi cũng rất ít tham dự tiệc tùng tụ họp...."
"À...", Thu Đồng gật đầu, tiếp nhận câu chuyện của cậu ta, "Tôi nhớ hai tháng trước đã gặp cậu một lần ở Lưu Sa.
Sao vậy? Cậu không thích đi ra ngoài chơi sao?".
Trần Vi bị thần thái của cô làm cho mê mẩn, ấp a ấp úng có chút ngượng ngùng nói: "Uhm...!cũng không hẳn, chỉ là tôi thích ở nhà đọc sách hơn là đến quán bar."
Trắng nõn tuấn tú, lịch sự sạch sẽ, không trộn lẫn vào vòng phú nhị đại, rất ngây thơ, cư xử rất đúng mực, tựa hồ có dáng dấp của một học sinh gương mẫu đâu đây? Ah, xem ra là có chuẩn bị mà đến.
Biết tường tận những điều "yêu thích" của cô.
Như hắn mong muốn, Thu Đồng có chút hứng thú, nhướng mày hỏi: "Vậy hôm nay sao cậu tới quán bar?"
Trần Vi nâng mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh ở trong bóng tối lóe lên tia sáng, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì tôi muốn gặp một người."
Đây là muốn tiến vào chuyện chính, cô đã đoán được hắn sẽ nói gì tiếp theo, không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán.
Nhưng không có biểu lộ ra ngoài, ngược lại rất có hứng thú hỏi: "Ai?"
Trần Vi không hề trả lời, chỉ là bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển, trong mắt ngậm lấy ngượng ngùng cùng nhiệt tình.
Dưới bầu không khí náo nhiệt của quán bar, giữa hai người ngưng trệ một sự tĩnh lặng.
"Tôi?", Thu Đồng trầm mặc một hồi, biết đây là hắn muốn bản thân cô tự nói ra miệng, vì vậy cô thử thăm dò chỉ chỉ chính mình, khi nhận được sự đồng ý trong im lặng của hắn, cô phốc một tiếng bật cười.
Phản ứng của Thu Đồng không như mong đợi, Trần Vi còn không giỏi che giấu, hơi cau mày, nhỏ giọng gọi: "Chị Đồng.."
Giọng điệu có chút oan ức.
Thu Đồng thật vất vả mới ngừng cười được, nỗ lực phối hợp với màn diễn xuất của hắn ta: "Chà, tôi nhớ chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, đúng không?"
Trần Vi vội vàng giải thích: "Cũng chính là lần đó tôi đã thích chị! Chị Đồng, chị có tin vào vừa gặp đã yêu không? Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu chị từ cái nhìn đầu tiên.
Sau lần đó, tôi