Bên ngoài mưa to gió giật, sấm chớp đùng đùng.
Những đám mây trên bầu trời kéo đến cuồng cuộn, một mảng tối tăm, rõ ràng là giữa trưa nhưng sắc trời u ám như thể màn đêm đã buông xuống.
Bộ quân phục ướt sũng dính sát vào da, cái lạnh buốt thấm khắp người.
An Ninh khoanh tay ngồi xổm trên mặt đất, tay chân đã lạnh cóng tê buốt.
Nàng đang ở một nơi chật chội, nhỏ hẹp, là một buồng vệ sinh cũ nát.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói trong nhà vệ sinh bị hỏng, ánh sáng xung quanh mờ ảo, trong không gian hạn hẹp, tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ là sàn nhà bẩn thỉu, những chiếc thùng rác cũ kỹ chất đống trong góc buồng, còn có hố xí ngồi xổm với vết bẩn không rõ.
Cô gái nhỏ nhắn cuộn người thành một khối, cúi đầu nhắm chặt hai mắt, cằm đặt ở trên đầu gối, sợ hãi run lẩy bẩy.
"Tí tách ~ tí tách~", giọt nước mưa rơi xuống sàn nhà, trong không gian tĩnh lặng, bất luận âm thanh cực nhỏ nào cũng đều bị khuếch đại, như là vang ở bên tai, trong không khí tràn ngập một luồng quỷ dị.
An Ninh nhớ tới những người kia trước khi đi có nói: "Biết tại sao cái nhà vệ sinh này bị bỏ hoang không? Bởi vì nơi này có người chết."
"Một đàn chị vì quá xinh đẹp bị cưỡng hiếp ở đây.
Sau đó cô ta cắt cổ tay tự sát ngay đây".
"Ha ha, nếu không có người tới cứu mày, biết đâu đêm nay mày có thể gặp đàn chị đó rồi".
Hàm răng cắn chặt lấy bờ môi, đều sắp cắn ra máu nhưng vẫn không kìm nén được sự sợ hãi trong lòng, nàng không khống chế được mà run lên, trong mũi tràn ra tiếng nức nở nghẹn ngào, hai mắt nhòe đi.
Chị ơi....
An An sợ quá....
Cánh cửa sau lưng nàng đã bị khóa, nàng gõ rất lâu, gõ đến ngón tay đau nhói nhưng không ai nghe thấy.
"Sẽ không có người tới nơi này, tao cố ý chọn chỗ này đó, sao có thể dễ dàng như vậy thả mày đi?", nữ sinh kia nói như vậy tựa ở bên tai nàng, "Sau này mày nhớ cho kỹ, tránh xa nam sinh ra đó."
Những giọt nước mắt lành lạnh trượt dài trên khóe mi, khuôn mặt cô gái nhỏ tái nhợt giàn giụa nước mắt.
Nàng không có...!không có đến gần những bạn nam khác....!không có cướp bạn trai của người khác.
Nàng cố gắng nghĩ lại, rốt cuộc là nàng làm sai chỗ nào? Nàng đang đợi Dư Vi ở hành lang dưới lầu, các bạn học bên cạnh lần lượt rời đi, đột nhiên có vài cô gái từ trên lầu đi xuống, đi tới bên người nàng.
Các cô ấy kỳ quái nhìn nàng, một cô gái trông dễ thương với khuôn mặt ngây thơ nói: "Cô là Lộ An Ninh?"
Lúc An Ninh vừa gật đầu, liền có hai cô gái một trái một phải đi tới bên cạnh nàng kẹp lấy hai bên tay nàng.
Cô gái có khuôn mặt ngây thơ nở nụ cười ngọt ngào: "Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, có thể đi với tôi đến chỗ kia dược không?".
An Ninh còn chưa kịp lắc đầu, hai cô gái hai bên đã kẹp nàng đi ra khỏi hành lang.
Mỗi người bọn họ đều cầm một chiếc dù nhưng không ai che chắn cho An Ninh ở giữa khỏi mưa, mưa lạnh từ trên trời trút xuống, làm ướt hết tóc và quần áo của nàng.
Cho dù là kẻ ngốc, lúc này cũng sẽ biết người đến không có ý tốt.
An Ninh muốn giãy giụa, nhưng hai cô gái hai bên vóc dáng rất cao, họ đều dùng sức giữ chặt khiến nàng không cách nào tránh thoát.
Nàng cũng không thể nói, thậm chí không thể há miệng kêu ai đó cứu mình.
Huống chi trời mưa to như vậy, các bạn học sinh đã ra khỏi lớp, dưới lầu hầu như không có người đứng.
Họ đưa nàng tới một khu nhà dạy học bỏ hoang, đi lên tầng năm, vào một nhà vệ sinh nữ bỏ hoang.
Sau đó đem nàng đẩy mạnh vào buồng vệ sinh.
Cách ván cửa, nữ sinh kia hỏi nàng như thế này: "Mày biết mình đã làm gì sai không?"
An Ninh không nói ra lời, dùng sức vỗ vào cửa.
"À ha, tao quên, mày là đứa câm", giọng nói của nữ sinh vẫn mang vẻ ngọt ngào nhưng lời nói phun ra giống như nọc độc: "Anh ấy sao lại thích một đứa câm chứ?".
Tay vỗ tới đỏ lên, toàn thân ướt sũng vì nước mưa, thiếu nữ nằm dựa ở sau cửa, chỉ cảm thấy một trận cảm giác vô lực kéo tới.
Đây là lần đầu tiên nàng bị đối xử như vậy, nó còn tồi tệ hơn vô cùng so với khi các cậu bạn ở trường tiểu học kéo bím tóc của nàng, ném sách vở của nàng hay ở trên đường cái cười vui vẻ gọi nàng là nhỏ câm.
Nàng thậm chí không biết mình đã làm sai điều gì, nàng căn bản không quen biết gì cô gái kia.
"Anh ấy coi trọng mày vì cái gì chứ? Khuôn mặt hả?", nữ sinh còn đang nói: "Mày á hả, một bộ mặt tỏ ra nhu nhược, giả bộ đáng thương, chỉ có thể dụ dỗ bạn trai của người khác, thật làm cho tao mắc ói mà".
"Lần này tao dạy cho mày một bài học nhỏ, mày có thể ở lại chỗ này một lúc mà suy ngẫm".
Cô gái kia ngữ khí nhẹ nhàng, dáng dấp vô cùng vui vẻ: "Nếu như có người tình cờ đi ngang qua đây, coi như mày mạng lớn, nếu như không có người tới, vậy thì chờ tao rảnh sẽ quay lại mở cửa cho mày".
Một người nữ sinh khác nói: "Chị Cầm, tòa nhà này đã bị bỏ hoang, sẽ không có ai đến đây cả."
Một giọng nữ khác vang lên: "Cứ nhốt nó thêm vài ngày nữa đi, dù sao cũng không thể chết được, một người bình thường không ăn không uống ba ngày mới chết, chờ qua hai ngày cuối tuần, quay lại rồi mình thả nó ra".
Tay gõ cửa của An Ninh khựng lại, hai mắt mở to kinh ngạc, nước mắt lưng tròng.
Chị Cầm khẽ cười một tiếng: "Lần sau đừng để tao nhìn thấy mày và Trác Dục Tuyên đi chung với nhau nữa, nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu."
Trong phòng yên tĩnh, bọn họ đang muốn rời đi, đột nhiên có người nhớ tới cái gì, đối với người ở cửa nói: "Mày biết vì sao cái này nhà vệ sinh này bị bỏ hoang không?"
"Bởi vì ở đây, có người chết ~"
Ngoài cửa không ngừng có tiếng nước tí tách, liên miên không dứt.
Một tia sét xẹt qua bầu trời, ầm ầm vang dội.
Chẳng biết lúc nào, trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái hiện lên một vệt ửng hồng, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa lưng vào tấm ván cửa, vùi đầu vào trong cánh tay, tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Chị...chị...An An sợ quá...
Nước mắt tựa hồ cạn khô, nàng khẽ mở miệng, không hề có một tiếng động yên lặng nghĩ đến người trong lòng, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Thỉnh thoảng, khi tiếng sấm vang lên, nàng sẽ run lên theo phản xạ, co cơ thể nhỏ bé của mình chặt hơn.
*
*
Dư Vi phát hiện Thu Đồng rất quen thuộc với cách bài trí của trường Nhất Trung.
Mới khai giảng hai tuần lễ, cô căn bản không biết văn phòng của hiệu trưởng ở đâu nhưng Thu Đồng quen cửa quen nẻo tim được, ngay cả gõ cũng không mà đã đẩy ra cánh cửa kia.
Hiệu trưởng vừa vặn vẫn còn ở đó, đang nói chuyện với một chủ nhiệm lớp mười hai, nhìn thấy hai người tùy tiện vào cửa, ông liền nhíu mày, đang định quát lớn khiển trách thì thấy rõ mặt người đến, lời vừa tới miệng lại bị nuốt xuống bụng.
"Thu Đồng?", hiệu trưởng mỉm cười, cứng ngắc nói: "Sao em lại tới đây?".
Lần thứ hai