Lúc nửa đêm, tiếng mưa rơi bên ngoài lại lớn lên.
An Ninh nhẹ nhàng trở mình trên giường, thoát khỏi vòng ôm của cô.
Thu Đồng tựa như nàng vừa có động thái gì liền tỉnh trong nháy mắt, đem cô gái nhỏ lăn xa ôm trở lại.
Cô gái nhỏ có chút trằn trọc nhưng không tỉnh lại, chỉ là nhắm mắt lại nhăn mặt, há miệng thở dốc.
Ngọn đèn ngủ nhỏ trong phòng thắp lên ánh sáng lờ mờ, dưới ánh đèn khúc xạ, đôi môi hơi hé mở của cô gái nhỏ có vết khô nứt.
Thu Đồng đưa tay vuốt ve trán của nàng, hơi nóng.
Từ trường học trở về em ấy có sốt nhẹ, buổi chiều tắm rửa sạch sẽ rồi cũng có uống thuốc, nhiệt độ hơi hạ xuống nên Thu Đồng cũng không ép em ấy đi bệnh viện.
Buổi tối không biết làm sao mà bắt đầu sốt trở lại.
Thu Đồng nhẹ nhàng xuống giường, đi đến phòng khách, rót một ly nước ấm, tìm một ít thuốc hạ sốt, mang vào phòng ngủ.
Đặt ly nước và thuốc lên tủ đầu giường, cô nhẹ nhàng chạm vào gò má hơi nóng của cô gái nhỏ, khẽ gọi: "An An?"
An Ninh ngủ không sâu lắm, nàng có thể nghe thấy có người gọi mình, nhưng bản thân vẫn luôn mê man không thể tỉnh lại, nàng nỗ lực mở hai mắt ra nhìn Thu Đồng một cái nhưng không khống chế được muốn nhắm mắt lại.
Thu Đồng một tay vòng qua vai nàng, để nàng dựa vào trong ngực mình, tay kia cầm thuốc, nhẹ nhàng dỗ dành: "An An, há miệng ra nào".
An Ninh nhắm mắt lại mơ hồ nghe hiểu câu nói này, mơ mơ màng màng hé miệng ra, ngay sau đó, một viên thuốc được nhét vào, chạm vào đầu lưỡi lập tức sinh ra vị đắng ngắt.
"Ư......", nàng nhăn khuôn mặt nhỏ, cũng không phun ra, trái lại ngậm chặt miệng, nước mắt từ khóe mắt tràn ra.
"Nào, An An, hé miệng ra", Thu Đồng nhỏ giọng nói, bưng ly nước cho nàng uống.
Mặc dù vừa mở miệng đã bị nhét một viên thuốc, đắng đến chảy nước mắt ào ào nhưng nghe được thanh âm của Thu Đồng nàng vẫn theo bản năng nghe lời, lại há miệng ra.
Nàng hiện tại ý thức không tỉnh táo lắm, sốt đến đầu óc choáng váng, khó suy nghĩ điều gì nhưng những lời đơn giản như vậy vẫn có thể hiểu được.
Đôi môi trắng bệch hé mở, bên mép môi dưới có một đoạn đầu lưỡi hồng nhuận run run rẩy rẩy vươn ra, trên đầu lưỡi có một viên nhỏ tròn tròn dẹp dẹp.
Nàng muốn đem nó phun ra nhưng vì đây là Thu Đồng nhét vào nên dù không có tỉnh táo lắm nàng cũng không dám phun, vậy nên không thể làm gì khác hơn là ấn nó vào đầu lưỡi.
Thu Đồng không khỏi cười một tiếng, nhưng trong lòng cô lại mềm nhũn rối bời.
Chòi oi bảo bối này thật sự quá làm người thương yêu rồi mà.
Cô đưa ly nước đến gần môi An Ninh, hơi nghiêng miệng ly, ghé vào tai em ấy thì thầm: "An An, uống miếng nước đi."
Cô gái nhỏ rất nghe lời, nhắm mắt uống hớp nước, nuốt xuống.
Môi nàng dính nước, có độ mềm hơn, dần dần khôi phục màu hồng nhạt như thường, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng óng ánh.
Thu Đồng cụp mắt xuống nhìn một lúc, sau đó đưa tay lên chậm rãi lau.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt qua cánh môi nhỏ, đầu ngón tay mềm mại ấm áp, bờ môi mỏng lại hơi mát lạnh.
Tay cô hơi khựng lại, ở trên môi dừng lại mấy giây, vừa định rút tay về thì cô gái nhỏ đang mê mang đột nhiên cảm thấy môi ngứa ngáy, dò lưỡi ra liếm liếm.
Đầu lưỡi khẽ chạm vào đầu ngón tay, vừa chạm vào liền biến mất, lưu lại một chút ẩm ướt trơn trượt.
Cả người Thu Đồng cứng đờ, lập tức rút tay về, trong mắt lặng lẽ bùng lên một ngọn lửa.
Sau khi đút thuốc xong, cô trở lại giường, nằm yên lặng một lúc lâu mới bình tĩnh lại cảm giác nóng bỏng do đụng chạm nhẹ đó.
Trong bóng tối, cô không khỏi cười khổ.
Vốn tưởng rằng bản thân là gái thẳng nhưng mà lại không thẳng cho lắm cũng không dám thẳng thắn công nhận mình cong, dù trong lòng đã quyết định đón nhận cô gái nhỏ nhưng cô vẫn cố nói rằng chỉ là tình cờ người cô thương là nữ mà thôi.
Này bất quá là sự yêu thích nảy sinh từ quan hệ ở chung lâu ngày thôi.
Nhưng cô không nghĩ tới, chỉ là thay đổi cái nhìn đối với An An, lại thêm nho nhỏ mê hoặc cám dỗ cũng không tính là động chạm như vậy, cô lại có những suy nghĩ không nên có.
Cô vẫn đánh giá quá cao bản thân mình.
Đại khái là ở thời điểm bản thân cũng không biết thì cô đã có những tâm tư khác đối với cô gái nhỏ rồi phải không? Nếu không phải lần này trong lúc vô tình cô phát hiện ra những suy nghĩ thầm kín của em ấy, có lẽ cô vẫn sẽ không sáng tỏ tâm ý của chính mình, sau đó càng dễ làm ra những chuyện khiến An An buồn.
May thay, cô hiểu được ánh mắt yêu say đắm kia.
Khoảnh khắc hiểu ra, cô đã suy nghĩ rất nhiều, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, cuối cùng tổng kết lại thành một câu nói: Nếu là An An, cô nguyện ý đón nhận em ấy, ở bên em ấy.
Cô vẫn không nghĩ mình sẽ thích phụ nữ, mà điều cô đón nhận chính là cô yêu thích cô gái nhỏ tên Lộ An Ninh kia.
Cô thích em ấy, tương lai cũng sẽ cố gắng hết sức làm cho bản thân yêu em ấy.
Cô gái nhỏ ngủ bên cạnh không ngừng cử động, lăn tiến vào trong lòng cô.
Thu Đồng giơ tay ôm chặt lấy em ấy.
An Ninh vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi thở phả ra có chút nóng bỏng, chân mảnh khảnh gác lên đùi cô, chìm vào giấc ngủ.
Hầy, nhanh lớn lên một chút đi nè! Ôm bảo bối đang ngủ say, Thu Đồng vô cùng mong chờ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cơn sốt nhẹ của An Ninh đã giảm đi, cả người thay đổi trở nên hoạt bát, tràn đầy năng lượng.
Thu Đồng đến phòng làm việc để nghe điện thoại trong khi cô gái nhỏ đang làm bữa sáng trong bếp.
"Tra được rồi sao? Gửi tôi xem trước một chút.
Uhm...!Chờ tôi dặn dò bước tiếp theo".
Cô bật máy tính, có một email chưa đọc nằm trong hộp thư.
Di chuột click vào đó, tư liệu được sắp xếp chỉnh tề hiện ra.
Cô xem qua thật kỹ, trong lòng đã biết rõ toàn bộ sự việc.
Trong số những nữ sinh đưa An Ninh đi ngày hôm đó, người cầm đàu tên là Hồ Cầm, cha con bé đó là giám đốc Sở Giáo dục thành phố Hải, mẹ thì xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia, là một nhà nghệ thuật lâu năm có danh tiếng.
Bọn họ chỉ có một cô con gái duy nhất, từ nhỏ nhận được muôn vàn cưng chiều, lớn lên trong sự chiều chuộng thành thói nên tính tình Hồ Cầm rất kiêu ngạo, hống hách, đối với thứ mình muốn thì có tính chiếm hữu rất mạnh.
Con bé đó có một trúc mã, mối quan hệ hai người họ tốt vô cùng, người lớn hai nhà cũng vui vẻ nói chuyện hứa hôn từ nhỏ cho hai người, đáng tiếc vị trúc mã này không thích cô ta mà chỉ coi cô ta như em gái mà đối xử.
"Trác, Dục, Tuyên?", nhìn hình thiếu niên tuấn tú trong tài liệu, Thu Đồng hơi nheo mắt lại, trong con ngươi có một vẻ gì đó không rõ ràng.
Chính nam sinh này mỗi ngày quấn quít lấy An An của cô, khiến Hồ Cầm ghi hận em ấy.
Hồ Cầm ỷ vào gia cảnh tốt, làm mưa làm gió quen rồi, Trác Dục Tuyên lại là một thiếu niên phi thường ưu tú, từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu nữ sinh yêu thích cậu ta, tỏ tình với cậu ta nhưng cuối cùng đều bị Hồ Cầm lén lút dạy dỗ một trận.
Từ lâu Hồ Cầm đã coi cậu ta như người của mình, sao có thể để cho người khác thèm muốn đồ của cô ta chứ?
Cô ta đã làm những việc giống như đối phó với An Ninh rất nhiều lần, quen tay làm nhanh, căn bản không sợ đắc tội với bất kỳ ai, gia đình có quyền có thế, rất nhiều cô gái trong quá khứ đều bị làm như vậy nhưng chưa từng có