An Ninh nằm nhoài trên cửa sổ, nhìn từng đám từng đám mây bay bên ngoài.
Máy bay bay trên không trung, tầng mây ở bên dưới cách không xa, nối liền không dứt nhìn không thấy điểm tận cùng.
Ngay khi mặt trời ngã về tây, ánh tà dương màu vàng cam treo nghiêng ở phía chân trời, phát ra ánh sáng rực rỡ, nhuộm những tầng mây trắng thành màu ánh hoàng hôn.
Thu Đồng ngồi bên cạnh nàng, nghiêng mặt nhìn bóng dáng nàng được ánh nắng ngoài cửa sổ bao phủ một vầng sáng.
An Ninh vẫn còn mặc đồng phục học sinh trên người, Thu Đồng đón được người liền hốt đi sân bay, xe cũng đậu tại sân bay, cô đã gọi người lái xe về nhà.
Nữ tiếp viên hàng không mang chăn đến, Thu Đồng nhận lấy và cảm ơn cô ấy.
Cô gái bị khung cảnh bên ngoài cửa sổ hấp dẫn quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời, gò má được tia sáng vàng cam làm ửng hồng.
"Ngủ một chút đi em, còn một khoảng thời gian nữa mới đến nơi", Thu Đồng xoa xoa tóc của nàng, nhéo nhéo da thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
An Ninh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy có chút nhìn chưa đã ghiền.
Đây là lần thứ hai nàng đi máy bay, lần đầu tiên là cùng Thu Đồng đến Bắc Kinh gặp bác sĩ để xem bệnh.
Tuy nhiên, dù đã nhìn thấy cảnh tượng máy bay bay trên những tầng mây, nàng vẫn khó có thể kiềm chế được sự mê luyến đối với nó, đắm say trước cảnh đẹp này.
Thu Đồng giũ chăn ra và đắp lên người nàng.
Trên máy bay đã bật điều hòa, nhiệt độ vừa phải, nhưng thân thể An Ninh có chút yếu ớt, người khác cảm thấy nhiệt độ thích hợp thì nàng sẽ cảm thấy lạnh.
Thu Đồng cầm tay nàng, nó hơi lạnh, cô khẽ cau mày, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó ở trong lòng bàn tay mình.
Mặc dù cô gái nhỏ vẫn muốn ngắm cảnh, nhưng Thu Đồng nói rằng nàng nên đi ngủ thì nàng liền ngoan ngoãn ngồi ngay lại, đắp một chiếc chăn nhỏ, nghiêng đầu, dựa vào vai Thu Đồng và nhắm mắt.
Thu Đồng đỡ thân thể nàng, sau khi chắc chắn rằng nàng đã nằm yên, cô cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ba giờ sau, máy bay đến sân bay ở thủ đô đảo quốc nọ, sau khi hạ cánh, du khách lần lượt bước ra khỏi cabin, Thu Đồng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào má An Ninh.
Nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở to đôi mắt sương mù mông lung, ngơ ngác nhìn cô.
"An An, chúng ta tới rồi, đi xuống nào".
Thu Đồng nắm lấy bàn tay đang dụi mắt của cô bé, dẫn ra ngoài, sau khi xuống máy bay đi một đoạn nữa An Ninh mới chậm rãi tỉnh táo lại, nàng nắm lấy bàn tay ấm áp của Thu Đồng, giương mắt nhìn xung quanh.
Người đến người đi trong sảnh sân bay rộng lớn, ánh đèn sáng trưng.
Bốn phía người đi ngang qua nam nữ già trẻ đều có, có người đi thành nhóm, có người đi một mình, đa số là người da vàng tóc đen mắt đen, lác đác có người da trắng, da ngăm đen.
Thu Đồng trước đó cũng không có nói cho An Ninh biết họ sẽ đi đâu, nhưng sau khi nghe những giọng nói ồn ào xung quanh và giọng được phát trên đài phát thanh của sân bay, An Ninh đã biết họ đang ở đâu.
Đó là quốc đảo nằm bên kia bờ đại dương đối diện với Trung Quốc, một quốc gia có hoa anh đào tuyệt đẹp.
Có điều bây giờ đã là tháng mười, không thể thấy hoa anh đào nữa.
An Ninh cũng thấy ở sân bay có rất nhiều người Trung Quốc tới lui, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng Trung Quốc quen thuộc.
Suy nghĩ một chút nữa liền bừng tỉnh, kỳ nghỉ ngắn bảy ngày xem là ra là đến quốc đảo này du lịch đây mà.
Khi hai người đến bên ngoài sân bay, An Ninh nhìn nhìn đám đông xa lạ trong tòa nhà cao tầng và nghĩ, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây? Ngôn ngữ không thông làm sao bây giờ nhỉ? Sau đó liền thấy Thu Đồng dẫn nàng đến một chiếc ô tô bên ngoài sân bay, khi họ đến gần cửa sổ của chiếc ô tô đó đã hạ xuống.
Ở ghế lái là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài rất giản dị và trung thực.
Nhìn thấy Thu Đồng, ông ấy mở cửa xe đi xuống, sau đó nói một tràng tiếng Anh với Thu Đồng.
Thu Đồng đáp lại bằng vài câu bằng tiếng Anh lưu loát, tốc độ nói quá nhanh, khẩu âm lại có ngữ điệu rõ ràng, An Ninh gập ghềnh trắc trở nghe hiểu được mấy cái từ đơn tiếng Anh nhưng trọn một câu thì lại nghe không hiểu.
Thu Đồng quay đầu lại nói: "An An, chúng ta lên xe đi đến chỗ nghỉ ngơi thôi".
Lại thấy cô gái nhỏ lẳng lặng nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, như đang nhìn một ngôi sao thần tượng nào vậy, trong mắt đầy những ngôi sao nhỏ.
Thu Đồng lập tức dí sát vào, cúi đầu nhẹ nhàng đặt môi hôn lên trán em ấy, vừa chạm vào đã lậo tức rời đi, cố gắng không để lại bất kỳ dấu son nào.
An Ninh theo bản năng đưa tay lên che trán, chớp mắt và đỏ mặt.
Còn đang ở bên ngoài, sân bay người đến người đi, đã có mấy người nhìn sang, chú tài xế đã quay lại ghế lái cũng quăng tới ánh mắt thiện ý.
"Nếu em lại nhìn chị như vậy, chị sẽ lại muốn hôn em đó", Thu Đồng hạ thấp giọng nói.
An Ninh vội quay mặt đi, nhìn mũi chân của chính mình.
Thu Đồng sóng mắt mang theo ý cười, mở cửa sau để nàng lên xe trước rồi cô bước vào.
Xe chầm chậm chuyển bánh, thời gian đã gần chín giờ tối, bầu trời cũng đã tối lại từ lâu, trên nền trời đen kịt, vầng trăng tròn mờ ảo, rải rác xung quanh là những vì sao.
An Ninh ấn cửa sổ xe xuống, ngẩng đầu nhìn những tòa nhà chọc trời bên đường, những ánh đèn nê-ông đủ màu và dòng người qua lại.
Thành phố nào cũng vậy, bất kể là Hải thị hay thủ đô của xứ quốc đảo này, khi về đêm là lúc ánh đèn sáng rực rỡ và tấp nập du khách.
Huống chi, buổi tối, khi màn đêm buông xuống, cũng không thể nhìn rõ các loại phong cảnh.
Thu Đồng một đường đều nắm bàn tay nhỏ nhắn kia để giữ ấm, cô mở miệng nói: "Chắc phải mất một thời gian nữa, nơi chúng ta sắp đến ở ngoại ô thành phố, là bất động sản đứng tên chị."
Quả nhiên, xe chạy gần bốn mươi phút, kiến trúc trên đường dần dần từ dày dặc biến thành thưa thớt, nhà cao tầng biến thành nhà nhỏ, sau đó xe quẹo vào một nơi có thảm thực vật rậm rạp, dọc theo đường cái lái vào một đại viện, cuối sân là biệt thự hai tầng.
Dưới màn đêm bao phủ, An Ninh không thể nhìn rõ toàn bộ tòa nhà, nhưng qua ánh đèn trước nhà, có thể thấy đây là một tòa nhà kiểu Nhật.
Sau khi đưa người đến nơi, chú tài xế liền lái xe rời đi.
Thu Đồng đưa An Ninh đến dưới mái hiên của tòa nhà, đẩy cánh