Sau khi nhập mật mã mở hộp ra, có một văn kiện được đặt bên trong, Thu Đồng thò tay vào lấy nó ra, mở trang đầu tiên nhìn xuống.
Di chúc này được lập từ nửa năm trước, khi đó thân thể Thu Văn Sinh bắt đầu có vấn đề.
Nhanh chóng lật qua các trang, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, các điều khoản và điều kiện được liệt kê rõ ràng trên đó.
Trong phần mô tả tài sản có ghi rõ ràng rằng, Thu Văn Sinh kiểm soát 40% cổ phần của Thừa Nghiệp, ông đã phân chia 40% này ra, trong đó 10% cho Thu Nguyên, còn lại 30% để cho Thu Đồng.
Thu Đồng mỉm cười, cô không bất ngờ với nội dung của di chúc, có thể nói, chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ không đem tất cả mọi thứ giao cho Thu Nguyên.
Chưa kể cô đã sở hữu 25% cổ phần, coi như ông ta cái gì cũng không chừa lại cho cô thì cô cũng sẽ không không còn gì cả, huống hồ không có lý do gì ông ta lại đem sản nghiệp để lại cho Thu Nguyên.
Dù sao ông ta cũng còn kiêng kỵ Hạ gia, Thu Đồng là cháu ngoại Hạ gia, rất được ông bà ngoại yêu thương, nếu như ông ta thật sự đem Thừa Nghiệp để lại cho Thu Nguyên, chỉ sợ Thu Nguyên không thể duy trì được phần gia nghiệp này đâu.
Thu Văn Sinh hiểu rõ rằng Thu Đồng cũng không bất tài như vẻ ngoài của cô, sau lưng cô có nhiều người ủng hộ, tự bản thân cô có năng lực rất lớn, chỉ cần cô muốn, cô hoàn toàn có thể đánh bại Thu Nguyên để quản lý Thừa Nghiệp.
Nhưng tại sao ông ta phải bồi dưỡng Thu Nguyên? Có phải khi tuổi xế chiều, phát hiện bên người chẳng có ai, muốn có một đứa con để chăm sóc phụng dưỡng? Hoặc là nói ông ta muốn có một đứa con ngoan ngoãn và nghe lời như Thu Nguyên, người có thể thỏa mãn ham muốn kiểm soát của ông ta?
Điều mà Thu Đồng có thể khẳng định là về mặt tình cảm, ông ta đã dành cho Thu Nguyên nhiều hơn cô.
Việc xác lập bản di chúc cuối cùng này chắc chắn là một sự lựa chọn bất đắc dĩ mà ông ta đưa ra sau khi cân nhắc thiệt hơn.
Nếu cô không có Hạ gia làm chỗ dựa, không có bất kỳ vốn liếng nào sau lưng, thật sự là một thiên kim phú nhị đại chỉ biết ăn chơi trác tang thì di chúc của Thu Văn Sinh nhất định sẽ khác.
Hai tay Thu Đồng khép lại tập tài liệu, quay lại mỉm cười dịu dàng với luật sư Kim, áy náy nói: "Tôi xin lỗi đã làm phiền anh tối nay, luật sư Kim".
Luật sư Kim lắc lắc đầu, hỏi: "Thu tiểu thư, cô xem xong chưa?"
"Uhm, xong rồi", Thu Đồng đặt tập tài liệu trở lại hộp khóa và đóng nắp lại.
Sau khi khôi phục lại mọi thứ, luật sư Kim nói: "Vậy tôi xin phép đi trước".
"Vậy tôi không tiễn, tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi, luật sư Kim".
Sau khi Thu Văn Sinh tỉnh lại, cô sẽ xin công chứng di chúc, ở trước giường bệnh của Thu Văn Sinh tuyên đọc di chúc.
Có lẽ lúc đó, sắc mặt Thu Nguyên sẽ rất đẹp đẽ nhỉ?
Thu Văn Sinh tỉnh dậy vào ngày thứ ba, ông mở mắt nhưng đôi mắt vô hồn, nằm ngây người trên giường bệnh như một pho tượng.
Thu Nguyên ở bên cạnh ông tỉ mỉ canh suốt ba ngày đến nỗi tiều tụy nay không nhịn được mừng đến phát khóc.
Nhìn thấy Thu Đồng mang theo rất nhiều người đi vào, vẻ mặt kinh ngạc của hắn chợt lóe lên, ra vẻ đau buồn nói: "Thu Đồng, cha hiện tại cần nghỉ ngơi, cô mang nhiều người như vậy tới làm gì?"
Hầu hết những người đó Thu Nguyên đều quen thuộc, có một số cổ đông lớn, cũng như giám đốc các bộ phận trong công ty, trợ lý Thu Văn Sinh cùng quản gia của Thu gia và một số người mà hắn không biết.
Hắn quét mắt qua một cái, không đợi Thu Đồng nói chuyện đã nói: "Có chuyện gì cần thương lượng, không thể tìm địa điểm khác sao?".
Thu Đồng khoanh tay nhìn hắn đóng vai đứa con trai hiếu thảo, cô ngước cằm lên cao, một người sau lưng cô nhấc theo một hộp mật mã màu đen đặt lên trên bàn trong phòng.
"Tới công chứng di chúc", cô không thèm nói nhiều cũng lười coi hắn diễn trò, mím môi nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó đi đến ghế sô pha cạnh bàn ngồi xuống.
Phòng bệnh sang trọng giá cả cao, trang trí bên trong vô cùng xa hoa, ghế sô pha dưới thân cô rất lớn, một khi cô ngồi lên thì có cảm giác như rơi vào trong đống bông vậy.
Cô hướng những người kia vẫy tay: "Tất cả mọi người ngồi đi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác mới đến đây, dù sao hộp mật mã của cha tôi cũng cần vân tay của ông ấy để mở ra".
Thu Nguyên thấy cô cứ nhẹ nhàng như vậy mà phớt lờ mình, hơn nữa những người cô mang theo không chỉ là những người kỳ cựu của công ty, mà còn có các cổ đông lớn, tất cả đều nghe theo sự dẫn dắt của cô, mơ hồ dáng vẻ coi cô là người chủ của mình.
Tình cảnh này kí.ch thích Thu Nguyên tức giận không thôi, rõ ràng di chúc vẫn chưa có công bố ra, rõ ràng Thu Đồng là một đứa ăn chơi trác táng, cô ta dựa vào cái gì có thể dễ như ăn bánh được mọi người tán thành không cần nỗ lực? Mà hắn cũng là con của ông ấy nhưng chẳng những không có danh phận phù hợp lại còn bị khinh thường? Thời khắc nguy nan hắn không rời không bỏ nhưng không ai nghe theo mệnh lệnh của hắn, không ai để hắn vào trong mắt.
Nghĩ đến lời hứa của Thu Văn Sinh, Thu Nguyên thầm chịu đựng, hắn ngược lại muốn xem xem sau khi mở di chúc ra nhìn thấy người thừa kế Thu thị là hắn mà không phải Thu Đồng, cô ta làm sao còn kiêu ngạo được nữa.
"Như các vị đã thấy, cha tôi bây giờ phải nằm suốt trên giường bệnh, bác sĩ nói cho dù tỉnh lại cũng không có năng lực tự lo cho mình được, mà Thu thị đang đứng ở thời khắc nguy nan cần người dìu dắt", Thu Đồng thản nhiên chỉ vào Thu Văn Sinh đang nằm trên giường bệnh, thay vì tỏ ra kính trọng và đau buồn, trái lại cô nhếch môi cười: "Những người tôi mời tới hôm nay đều là những người đã sát cánh cùng cha tôi lâu năm, rất được cha tôi tín nhiệm.
Trước mặt ông ấy ở đây, tôi mời công chứng viên cũng như luật sư tuyên đọc di chúc của cha tôi, bất kể nội dung di chúc như thế nào, tôi nhất định sẽ chấp nhận không dị nghị gì".
"Tiểu thư Thu Đồng nói quá lời.
Chúng tôi đều hy vọng rằng cô có thể tiếp quản Thừa Nghiệp, mau chóng khôi phục vinh quang của Thừa Nghiệp".
"Đúng vậy, Thu tiên sinh đã bệnh nặng, ưu tiên hàng đầu bây giờ là cứu vãn tổn thất của công ty!"
"Di chúc đáng lẽ phải đưa ra từ sớm rồi, Thu tiên sinh chỉ có một người con là cô, sẽ không có dị nghị gì đâu".
Ai cũng có thể nói những lời dễ nghe, Thu Văn Sinh vừa xảy ra chuyện, những người này liền đổi chiều gió.
Vốn dĩ những người này đều chỉ vào mũi người thừa kế Thu gia chỉ biết ăn chơi là cô nói "nghiệp chướng" mà bây giờ từng người từng người đều tươi cười nịnh nọt, thật không biết là tâng bốc đến mức nào.
Ghế sô pha trong phòng đã chật kín, Thu Nguyên đứng ở một bên nghe được Thu Đồng nói câu "tỉnh lại cũng không có năng lực tự lo cho mình" kia mà trở nên nghệch cả người nhưng hắn không có thời gian để đi truy cứu mấy chuyện này, di chúc