Video vừa được kết nối, Thu Đồng ngồi ở trong xe nhìn màn hình điện thoại với ánh mắt tha thiết.
Khi nhìn thấy cô gái bị trói trên ghế, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm, An Ninh nghiêng đầu, không thấy rõ vẻ mặt, cũng không nhìn thấy vẻ đau đớn thoáng qua trên mặt nàng.
"Nhìn đi, là chị gái Thu Đồng của cô em đó", Thu Nguyên nói, điện thoại được đưa tới trước mặt An Ninh, đối diện mặt nàng.
An Ninh nghe thấy vậy vội quay đầu lại, lo lắng nhìn về phía trước.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đó trên màn hình nhỏ, nỗi sợ hãi đang đè nén trong lòng nàng thoáng chốc hóa thành nước mắt dâng trào ra.
Cô gái nhỏ giàn giụa nước mắt khóc không ra tiếng, hai bên má có vết bầm tím giống như vết ngón tay, tim Thu Đồng như bị đao cắt, cố gắng hết sức kiềm chế cũng không khống chế được lộ ra một tia lạnh lùng đau đớn.
Cô cố gắng xoa dịu khuôn mặt cứng đờ của mình, dịu dàng nói: "An An đừng khóc, chị sẽ tới ngay".
Đừng đến! Đừng đến! An Ninh dùng sức lắc đầu, nhìn chằm chằm cô, hé miệng không hề có một tiếng động mà nói.
Đừng đến! Sẽ chết!
Thu Đồng hiểu được, cô gái nhỏ của cô xưa nay không biết cách che giấu.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ sợ hãi của em ấy, trên môi nở một nụ cười nhẹ, cô thì thầm: "Đừng sợ, đợi chị!".
Màn hình rung lắc, khuôn mặt của Thu Nguyên xuất hiện, "Nhìn đủ chưa? Để tao nhìn chỗ mày một chút coi có phải một mình mày không!"
"Mày động vào em ấy?", nụ cười biến mất, cô gái trang điểm tinh xảo ánh mắt lạnh như băng tuyết, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.
"Tao nào dám động em gái nhỏ chứ, chỉ trêu chọc chút thôi", Thu Nguyên giơ tay cho cô xem hổ khẩu bị thương, nhếch miệng cười nói: "Tao còn bị cắn một cái đây".
"Ồ ~", Thu Đồng cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Tao biết mày muốn gì, nhưng có vẻ mày không biết, tao đã sớm lập di chúc, sau khi tao chết toàn bộ tài sản đều sẽ quyên cho từ thiện".
"Mày!"
"Cho nên mày tốt nhất nên thông minh một chút, nếu muốn được gì đó thì ngoan ngoãn, nghe lời tao!".
Thu Nguyên tức giận sắc mặt tái xanh, nếu như cô ta nói là sự thật, vậy kế hoạch ban đầu của hắn sẽ không thực hiện được!
Hắn tức giận cười một tiếng, nói: "Mày nói gì vậy, không phải là chúng ta đang làm một cuộc giao dịch sao? Gì mà sống chết ở đây? Tao làm sao dám làm chuyện phạm pháp, tao là người rất nhát gan".
Đánh một gậy cho một trái táo, Thu Đồng cũng nén lại sự tức giận nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Như vậy là tốt nhất.
tao có mang theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tới, mọi chuyện có thể thương lượng".
Nói xong, cô xoay điện thoại, quay camera khắp nơi, sau khi xác định chỉ có một mình cô, hai người mới kết thúc cuộc gọi.
Chiếc điện thoại di động màu trắng bạc trên tay bị ném mạnh xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, Thu Nguyên lòng tràn đầy phẫn nộ không chỗ phát tiết, hắn hoàn toàn không hiểu được, tại sao quyền chủ động lại chuyển thành cô ta rồi? Hắn lại bị dắt mũi sao?
Tuy rằng trong lòng hắn đối với di chúc trong lời cô nói có nghi ngờ nhưng trong thâm tâm hắn tin vào điều đó.
Đối với một người như Thu Đồng, hắn trong hai ngày nay đã hoàn toàn nhận ra mặt trái mà cô ẩn giấu, cô tâm kế mưu mô, thận trọng, vô cùng thông minh, giả heo ăn thịt hổ nhiều năm như vậy, có sự chuẩn bị trước như thế cũng là chuyện bình thường.
Sau khi ra lệnh cho một người đến đón Thu Đồng, hắn liền nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Thu Đồng không ngu ngốc như bề ngoài, cô ta xảo quyệt lại gian trá, là một nhân vật rất khó dây dưa.
Đối với sự việc lần này, Thu Nguyên chưa bao giờ nghĩ rằng Thu Đồng sẽ báo cảnh sát, bởi vì trong giới thượng lưu, có quá nhiều việc không thể lộ ra ngoài, tất cả mọi người sẽ mặc định âm thầm giải quyết.
Hầu hết thời gian, những thứ như pháp luật đối với tiền và quyền không có ràng buộc gì lớn.
Nếu cô ta nói đã mang theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, điều đó càng chứng tỏ cái đứa câm tên Lộ An Ninh này đối với cô ta mà nói là vô cùng quan trọng.
Có nhiều lúc, người không có gì bận tâm mới không cần lo sợ gì cả.
Mặc cho cô ta làm muôn vàn chuẩn bị, suy nghĩ đủ kiểu nhưng cô ta không thể bỏ qua điểm yếu này.
Chỉ cần có điểm yếu, hắn sẽ có cách để đánh bại cô ta.
Đúng như hắn suy nghĩ, Thu Đồng xác thực không có báo cảnh sát.
Cô không dám và cũng không muốn mạo hiểm, nếu sau khi báo cảnh sát, chọc giận Thu Nguyên, hắn tuyệt đối sẽ bắt An Ninh làm con tin rồi làm ra chuyện gì đó nghiêm trọng không cách nào cứu vãn.
Cô đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, lần này cô đến một mình, lành ít dữ nhiều, nhưng dù phải trả một cái giá rất đắt cũng phải đưa An Ninh bình an vô sự ra ngoài.
Chỉ cần An Ninh được cứu, chuyện tương lai có thể từ từ giải quyết.
Sau khi đỗ xe ở trạm xăng, Thu Đồng đợi ở ven đường gần mười lăm phút, một chiếc Volkswagen màu đen từ đường lớn chạy đến, dừng lại trước mặt cô.
Khi chiếc xe đang từ từ đến gần trong lòng cô liền sinh ra ý nghĩ.
Dựa theo tốc độ xe, nếu như cúp điện thoại xong liền khởi hành, quãng đường mười lăm phút hẳn là khoảng mười cây số, trên đường tới đây cô đã kiểm tra địa hình và các tòa nhà quanh đây, lấy trạm xăng dầu làm trung tâm, trong bán kính hai mươi cây số không có khu dân cư.
Con đường này là quốc lộ ở ngoại ô thành phố, gần đó nhiều nhất chỉ là một ít thôm xóm nhỏ, nhưng lại có mấy nhà xưởng nằm rải rác quanh đây vì không đủ tiền thuê địa điểm trong thành phố hoặc không đạt theo tiêu chuẩn xả thải ô nhiễm mà dời ra đây.
Suy nghĩ nhảy số nhanh chóng, Thu Đồng liền đại khái tóm được một vị trí, lúc này, một người đàn ông vạm vỡ bước xuống xe, trong mùa đông lạnh giá, hắn đang mặc cái khóa áo khoác da màu đen mở toang, để lộ bộ n.gực đầy hình xăm, trên người nồng nặc mùi xã hội đen.
"Là cô sao? Lên xe đi", hắn nghi hoặc liếc nhìn cô, sau khi xác định thân phận của Thu Đồng thì đi đến bên cạnh cô, dùng một đôi mắt hổ nhìn cô chăm chú, dựa theo chỉ thị của ông chủ, hắn phải đích thân áp giải cô lên xe, còn muốn lấy tất cả đồ đạc mang theo trên người Thu Đồng.
Thu Đồng ngoan ngoãn lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu xám khói, bên trong mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, bên dưới là một chiếc quần bút chì, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có hai cái túi áo khoác là có