Cô gái ngồi dưới ghế khán đài nhìn lên sân khấu, mím môi không phát ra tiếng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Xung quanh là đám đông vừa quan sát vừa suy đoán, ai cũng tâm tình hào hứng muốn tìm ra "người yêu" bí ẩn kia, những chàng trai có ngoại hình tốt trong hội trường đều bị bạn bè dò hỏi.
Tiếng ồn từ từ ngừng lại khi Thu Đồng đứng dậy.
Hôm nay cô trực tiếp từ công ty đến, mặc một bộ vest nữ với kiểu dáng và chất vải đặt may riêng, dáng người cao ráo, chân dài, khi đứng lên khí tràng đặc biệt mạnh mẽ.
Mấy năm nay cô vẫn không thích đi giày cao gót, hay đi giày da đế thấp, gót giày khi chạm sàn gỗ phát ra tiếng "cạch cạch".
Tất cả mọi người đang nhìn cô đi xuống khỏi sân khấu, đi qua những hàng ghế dài.
Ánh mắt của cô cực kỳ chăm chú, hướng nhìn của cô chưa từng thay đổi, Tất cả mọi người kịp phản ứng theo tầm mắt của cô nhìn sang, có người không nhịn được ngạc nhiên, thốt lên "Ôi đệch!".
Một cô gái xinh đẹp khóc bên cạnh mình, nam sinh bình thường đều sẽ không đành lòng.
Chàng trai cố gắng an ủi An Ninh vài câu, đang lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho nàng.
Cậu ta còn không ý thức được sự im lặng chết chóc xung quanh mình, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cậu đừng khóc, nhiều người như vậy rất xấu hổ đó".
Cho đến khi một đôi chân thẳng tắp dừng lại trước mắt, nói chính xác hơn là trước mặt An Ninh.
Nam sinh ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thấy rõ người tới trước mặt, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Lộ An Ninh vừa khóc liền thu hút được Thu Đồng xuống tới đây?
"Đừng khóc mà", Thu Đồng nói.
Giọng nói của cô rất mềm mại và dịu dàng, lời nói mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ cùng nuông chiều.
Cô gái đang khóc nước mắt như mưa ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, nhìn cô một cách đáng thương.
Thu Đồng đứng trước mặt nàng, hơi cúi đầu, dùng hai tay nâng má An Ninh, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt của nàng.
"Em biết không, khi em khóc, chị liền đau lòng", trong mắt cô chứa đầy thương tiếc cùng yêu thương, như đang nhìn món đồ mình vô cùng quý trọng.
Cô gái đang không hề có một tiếng động khóc sụt sịt, chóp mũi ửng đỏ, chớp chớp đôi mắt như thỏ con nói: "Em, em không muốn khóc".
Đôi mắt còn đọng nước, An Ninh nhẹ giọng nói thêm: "Là đôi mắt tự nó khóc."
Thu Đồng nở nụ cười, cô cúi người xuống, chậm rãi đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, đôi môi được tô son màu đậu nhẹ nhàng di chuyển xuống, chạm nhẹ vào đôi mi đang nhắm lại theo bản năng của cô gái nhỏ.
"Hôn nhẹ một cái, nó sẽ không khóc nữa".
Nam sinh bên cạnh cuối cùng cũng hoàn hồn, theo bản năng nói: "Ôi vãi!", ngoại trừ từ này ra không còn từ nào khác để diễn tả được tiếng lòng của cậu ta.
Khuôn mặt An Ninh đỏ bừng, nàng hậu tri hậu giác ý thức được mình đang ở trong khán phòng đông người, dư quang khóe mắt thoáng thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, trước còn náo nhiệt ầm ĩ chẳng biết lúc nào lại thành một mảnh yên tĩnh, tựa như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Cô gái nhỏ lầm bầm một tiếng ôm chặt lấy eo Thu Đồng, khuôn mặt nhỏ chôn chặt vào lòng cô.
Dù rất cảm động, nhưng xấu hổ quá!!!
Thu Đồng dở khóc dở cười, liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, cúi người ghé vào tai An Ninh thì thầm: "Đã đến giờ rồi, em cùng chị về nhà nhé?"
Cô gái nhỏ mặt đỏ như nhỏ máu, vành tai đỏ bừng, nghe vậy lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Thu Đồng chạy ra ngoài.
Nàng thậm chí không dám ngẩng đầu lên, liên tục cúi đầu lao về phía trước, Thu Đồng nắm tay nàng không quên dặn dò: "Bé cưng, chậm lại một chút."
Hai người trực tiếp rời đi, để lại đám đông cứng đờ phía sau.
Trợ lý do Thu Đồng mang theo là người phản ứng nhanh nhất, toàn bộ nhân viên Thừa Nghiệp không ai không biết mối quan hệ của cô và An Ninh, chỉ có điều họ bị yêu cầu giữ im lặng mà thôi.
Anh ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt hiệu trưởng rồi đuổi theo Thu Đồng ra khỏi cửa.
"Chị, sao chị lại đột nhiên nói ra?", vẻ ửng hồng trên mặt An Ninh vẫn chưa giảm bớt, đôi đồng tử trong suốt như pha lê như ngâm trong nước, đuôi mắt đỏ hoe tựa như bị nhuộm bởi hoa đào nở rộ
Cảm động qua đi chính là lo lắng.
Dù là xã hội ngày nay thì mức độ khoan dung với người đồng tính cũng không cao lắm, lấy thân phận của Thu Đồng, nàng đã nghĩ sẽ rất khó để comeout, không ngờ tới Thu Đồng lại đột ngột công khai mối quan hệ của họ trước công chúng như vậy.
"Muốn nói thì nói thôi", Thu Đồng nhếch môi, phảng phất như đang làm một chuyện hết sức bình thường vậy, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh nhẹ như mây gió.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ninh nhăn lại, xoắn xuýt: "Có ảnh hưởng đến chị không?"
Thu Đồng đưa tay xoa xoa mặt của nàng, cau mày giả bộ thâm trầm: "Chắc là sẽ có một chút?"
"Vậy làm sao bây giờ?", nghe cô nói như vậy, cô gái nhỏ gấp đến sắp khóc.
"Cho nên An An phải bồi thường cho chị".
"Hả?", đề tài chuyển quá nhanh, An Ninh đầu óc mơ hồ.
Thu Đồng cười híp mắt: "Chị xin nghỉ cho An An rồi, buổi chiều theo chị đi làm nha?"
"Dạ", nhưng mà không phải là vẫn luôn cùng chị ấy đi làm sao?
Cô gái nhỏ đơn thuần còn chưa có nhận ra đi làm không phải là đi làm như bạn nhỏ hiểu, buổi chiều nàng cùng Thu Đồng trở lại công ty, kết quả bị người dằn vặt kiệt sức ngủ thiếp đi ở phòng riêng, người nào đó tinh thần sáng láng rời phòng nghỉ ngơi, tiếp tục đi làm công việc của mình.
An Ninh đang ngủ trên giường hay Thu Đồng đang ngồi sau bàn làm việc đều không biết rằng Hải đại đã bị nổ tung rồi.
giới thượng lưu ở Hải thị cũng nổ tung, Internet thậm chí còn bùng nổ hơn.
Vào thời điểm đó, các phương tiện truyền thông đang ghi hình và đoạn video đó đã được up lên mạng.
Thân phận Thu Đồng khác biệt và sức ảnh hưởng cao, chỉ trong vài giờ, một số chủ đề liên quan đã xuất hiện trên hot search.
Bình luận trên Weibo của công ty tăng vọt, vô số người để lại tin nhắn, có chúc phúc, có ăn cơm chó, cũng có không tán thành mắng mỏ.
Sau khi nhiệt độ lên men, một cấp dưới đã thông báo cho Thu Đồng, cô trực tiếp nói rằng không cần phải để ý.
Vì vậy, cho dù có bao nhiêu tin đồn và bình luận trên internet, họ một mực xử lý lạnh không phản hồi.
An Ninh sau khi đến trường cũng bị mọi người vây quanh, nhìn nàng bằng ánh mắt đánh giá mới lạ, nhưng nàng nhất quán nội liễm, cùng mọi người giao du không sâu, cũng không ai dám đến bên cạnh nàng nhiều chuyện.
Hải đại đang ở Hải thị, sẽ không ai không có mắt như vậy mà đi trêu chọc An Ninh, những kẻ dám chửi bới trên mạng đều dựa vào sự dũng cảm ảo trên mạng làm anh hung bàn phím mà không sợ hãi, phía Thu Đồng ở Hải thị thì lại gió êm