Trương Tử Đồng đột nhiên cười cười, sau đó cúi đầu chậm rãi quấy cà phê, "Vậy còn ngươi? Cũng cảm thấy hứng thú với Hằng Tín?"
Trong thanh âm cười khẽ của nàng mang theo gợi cảm, Từ Lệ không khỏi cười theo, vẻ mặt chân thành nói: "Ta không dám có hứng thú với Hằng Tín, ta cảm thấy có hứng thú đối với ngươi."
Nếu là người không phải biết hắn, Trương Tử Đồng thật sự sẽ nghĩ Từ Lệ đang mờ ám theo đuổi nàng, nàng không rõ lắm ý tứ trong lời nói này của Từ Lệ, chính là nhìn hắn, dùng ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Lúc Hằng Tín đổi chủ thì đến công ty của ta đi." Quả nhiên giống như trong suy nghĩ của Trương Tử Đồng, xét về mặt công việc Từ Lệ chưa bao giờ làm qua loa, hắn luôn muốn trước tiên đem nhân tài kéo đến công ty của mình, mà vài năm nay biểu hiện của Trương Tử Đồng ở Hằng Tín tuyệt đối không làm thất vọng hai chữ "Nhân tài" này.
Lời nói của Từ Lệ là nói thật, nàng chính là không cho ý kiến mà cười cười, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra lấp lánh sáng rọi, "Ngươi cảm thấy, Hằng Tín đã đổi chủ thì vẫn là Hằng Tin sao?"
Giữa trưa Triệu Thanh Khê không có về nhà, cũng không muốn ăn, vì thế ăn đại chút gì đó ở tiệm ăn gần công ty. Đợi đến buổi chiều khi Triệu Thanh Khê đã thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị tan tầm mới nhớ tới Trương Tử Đồng nói sẽ tới đón nàng, nàng đứng tại chỗ của mình ngơ ngác hai giây sau đó mới lại ngồi xuống, sau đó thuận tay cầm một tập văn kiện lên bắt đầu xem.
Lý Chân cùng Lý Hạo Vũ chính thức kết giao, buổi tối muốn đi hẹn hò, sắp tan tầm, lơ đãng nhìn vế phía Triệu Thanh Khê bên này, do dự một chút mới đi lại đây.
"Còn chưa về sao? Thắt lưng bị thương ngươi còn ngồi ở đây lâu như vậy, tự làm khổ mình." Buổi sáng Lý Chân liền cảm thấy sắc mặt của Triệu Thanh Khê có chút không đúng, vừa hỏi mới biết được là thắt lưng đụng vào cạnh bản.
Triệu Thanh Khê cầm văn kiện trên tay nhưng không có xem vào một chút nào, thật khó khăn mới quên đi trong chốc lát hình ảnh Trương Tử Đồng một khi đã xuất hiện ở trong đầu, sẽ bắt đầu càng không ngừng quanh quẩn trong lòng nàng, nghĩ đến rất nhiều lại giống như chưa từng nghĩ gì cả. Đợi cho thanh âm của Lý Chân vang lên mới đánh nát tư duy cô độc của nàng, nàng nhìn qua Lý Hạo Vũ đang đứng chờ, khẽ mỉm cười nói: "Ta sắp về rồi, ngươi mau đi đi, Lý Hạo Vũ cũng đang đợi ngươi."
"Chờ thì chờ thôi." Lý Chân nghe thấy lời nói của Triệu Thanh Khê, liếc mắt nhìn Lý Hạo Vũ một cái, sau đó nói: "Cùng nhau đi đi, để Lý Hạo Vũ đưa ngươi về, đi tàu điện ngầm rất khó chịu a, giờ cao điểm xe taxi cũng không dễ kêu."
"Không cần." Triệu Thanh Khê tươi cười như trước, chính là mang theo một ít bất đắc dĩ không dễ phát hiện, "Ta ngồi xe của người khác về."
"Hứa Tuấn đưa ngươi về sao?" Trên mặt Lý Chân lộ ra tươi cười sáng lạn, nàng hy vọng Thanh Khê và Hứa Tuấn cùng một chỗ, ngoại trừ Hứa Tuấn vĩ đại và đối xử nghiêm túc với Thanh Khê, ít nhất hắn có thể cho Thanh Khê một gia đình bình thường. Lý Chân nhớ tới vị đại mỹ nữ Trương Tử Đồng ở "Thâm Thâm" kia thì vẫn luôn lo lắng cho Triệu Thanh Khê, đặc biệt là sau khi biết các nàng ở cùng một chỗ lại cảm thấy cả người không thoải mái, một nữ hài tử tốt như vậy nếu thật sự cùng một chỗ với nữ nhân khác, cho dù không bài xích cũng sẽ làm cho nàng cảm thấy tiếc nuối.
Triệu Thanh Khê biết suy nghĩ của Lý Chân, lại vẫn thản nhiên nói: "Không phải."
Nụ cười của Lý Chân bị đánh tan, không phải Hứa Tuấn, tất nhiên chỉ có thể là Trương Tử Đồng, cái này nàng cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nói Triệu Thanh Khê chú ý nghỉ ngơi, sau đó cùng Lý Hạo Vũ rời đi.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Trương Tử Đồng nhìn sườn mặt bình tĩnh của Triệu Thanh Khê, nghiêng người giúp nàng điều chỉnh dây an toàn, chỉnh đến mức độ không làm cho thắt lưng của Triệu Thanh Khê không thoải mái mới ngồi thẳng lên, nghiêng đầu mang theo ý cười hỏi.
"Tùy tiện." Hơi thở của Trương Tử Đồng còn vờn quanh tại chóp mũi của Triệu Thanh Khê, có một chút mùi nước hoa thản nhiên, nàng cụp mắt, che dấu một chút thật nhỏ khẩn trương cùng không biết làm sao.
Trương Tử Đồng tựa hồ đã nhận ra Triệu Thanh Khê cố ý né tránh, ý cười rút đi, nàng nâng gương mặt Triệu Thanh Khê lên, đôi mày thanh tú nhẹ cau lại, "Tùy tiện là cái gì? Không cần nói tùy tiện với ta. Ta muốn biết rõ ràng ngươi thích cái gì, muốn cái gì, như vậy ta mới có thể cho ngươi thứ tốt nhất đối với ngươi."
Thứ tốt nhất đối với nàng. Ngay cả chính nàng cũng không biết đó là cái gì, thử hỏi Trương Tử Đồng làm sao cho nàng được? Triệu Thanh Khê nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt sáng ngời ôn nhu mà lưu luyến của Trương Tử Đồng, rốt cục mở miệng, "Ngươi quyết định đi."
Ta thích đem quyền lựa chọn giao cho ngươi, ta muốn ngươi làm quyết định, không hơn.
Trương Tử Đồng không thể lý giải Triệu Thanh Khê, "Ngươi quyết định đi" Cùng "Tùy tiện" Có cái gì khác nhau, hay là đối với nàng mà nói chính mình liền thật sự không là gì cả. Nàng không muốn nghĩ về Triệu Thanh Khê như vậy, ít nhất không muốn tin đây là ý tưởng chân thật nhất của Triệu Thanh