Trương Tử Đồng chán ghét cảm giác nịnh nọt, nhưng lại có thể đem biểu hiện nịnh nọt làm đến thiên y vô phùng*, vô cùng chân thành, nếu như đây được coi như là một loại tài năng, như vậy thật sự là không phải ai muốn có cũng được.
(*Nghĩa đen là áo tiên không một đường may. Nghĩa bóng là những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể - Ở đây ý chỉ tự nhiên)
"Muốn uống cái gì?"
"Nước chanh, cám ơn."
Từ khi bắt đầu vào phòng, Trương Tử Đồng liền liếc mắt nhìn qua đám người này một lần, người người đều là loại bất tỉnh du đăng*. Chơi mạt chược, ôm nữ nhân tán tỉnh, bốn chữ để hình dung, chướng khí mù mịt.
(*Câu nói nổi tiếng, phổ biến rộng rãi trong văn học, trong ngôn ngữ nói, tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Ngôn ngữ này hầu hết dùng trong các trường hợp có ý xúc phạm, ám chỉ đến một người nào đó có vẻ ngoài bảnh bao nhưng có âm mưu không tốt, xảo quyệt, khôn ngoan, ích kỷ...)
"Vẫn là Hồ thiếu có mặt mũi, cư nhiên có thể làm cho Trương tổng trăm bề bận rộn dành thời gian đến cùng chúng ta trò chuyện." Lâm Văn có biết Trương Tử Đồng, chỉ là hai người không quen, hắn cũng chính là người đầu tư Hồ Dịch Bân muốn giới thiệu cho Trương Tử Đồng.
Trương Tử Đồng tiếp nhận nước chanh, thản nhiên cười, nói: "Lâm tổng nói đùa, bàn bề công việc, ta làm sao bận rộn bằng ngươi nha."
Tuy rằng Hồ Dịch Bân có ý tứ đối với nàng, nhưng một buổi chiều này cũng chỉ đơn thuần biểu hiện ra một chút phong độ thân sĩ, rất ít có hành vi gì làm cho người ta phản cảm, vì thế Trương Tử Đồng liền tiết kiệm tinh lực một lòng một dạ nói chút chuyện bâng quơ cũng như thỉnh thoảng nói không ít chuyện công việc với Lữ Đào là một người bằng hữu của Lâm Văn cùng Hồ Dịch Bân đang làm ở một ngân hàng thương mại.
Lúc sắp đến bảy giờ, Hồ Dịch Bân mời Trương Tử Đồng ăn cơm.
"Sao có thể để ngươi mời a, như thế nào thì hôm nay cũng phải để ta mời." Nói xong, Trương Tử Đồng lại cố ý nói với Lâm Văn và Lữ Đào, "Lâm tổng, Giám đốc Lữ, có thể vinh hạnh mời các vị một bữa cơm không?"
Vốn Hồ Dịch Bân muốn đi ăn riêng với Trương Tử Đồng, ngay cả chỗ ăn hắn cũng đặt trước rồi, cũng là vì như vậy, lúc buổi trưa hắn mới có thể bình tĩnh như thế.
Mà sở dĩ Trương Tử Đồng muốn mời Lâm Văn và Lữ Đào, thứ nhất là vì tránh phải ở riêng với Hồ Dịch Bân, dù sao mục đích của Hồ Dịch Bân khi mời ăn cơm, nàng đã biết, nhưng cũng không thể trực tiếp từ chối. Thứ hai cũng là muốn nhân cơ hội này để tạo mối quan hệ với Lâm Văn Lữ Đào.
Sau khi ăn cơm xong, Hồ Dịch Bân đưa Trương Tử Đồng đã uống có chút say về nhà, xe đậu ở dưới lầu nhà Trương Tử Đồng, Hồ Dịch Bân liếc nhìn tiểu khu một cái, "Ngươi ở đây sao?"
"Ân, đúng vậy." Trương Tử Đồng hơi hơi nhắm mắt, mày nhẹ nhíu lại, giống như có chút khó chịu.
"Không thể tưởng tượng được ngươi thế nhưng sẽ ở nơi như thế này."
"Nơi như thế này thì làm sao?" Trong lòng Trương Tử Đồng có chút tức giận.
"Không làm sao cả, chính là có chút tò mò mà thôi." Hắn nghĩ Trương Tử Đồng ít nhất phải sống trong một khu dân cư cao cấp có điều kiện tốt hơn, không nghĩ tới chính là một nhà trọ bình thường.
Trương Tử Đồng không lại để ý tới vấn đề này, nàng thấy người lái xe ngồi phía trước đã có chút không kiên nhẫn, vì thế đỡ cái trán nói: "Cám ơn ngươi đã đưa ta về."
"Không cần khách khí."
Hồ Dịch Bân thập phần thân sĩ xuống xe mở cửa xe thay Trương Tử Đồng, lại dùng ngữ khí trêu đùa nói: "Muốn ta đưa ngươi lên lầu không?"
"Không cần, ta tự mình đi lên là được rồi." Trương Tử Đồng lại hung hăng khinh bỉ Hồ Dịch Bân một lần, buổi tối đưa một nữ nhân uống say về nhà, còn muốn lên lầu, thực không phải người tốt gì.
Hồ Dịch Bân bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Ta rất giống người xấu sao?"
Trong lòng Trương Tử Đồng đang cười lạnh, ngươi không phải rất giống người xấu, ngươi vốn chính là người xấu. Nghĩ là như nghĩ thế vậy, nhưng lúc nói chuyện tất nhiên không thể nói như vậy, "Ta cũng không nói như vậy, ta chỉ là sợ làm phiền ngươi mà thôi."
"Không phải ta đã nói rồi sao, hoan nghênh làm phiền."
Trương Tử Đồng không muốn Hồ Dịch Bân bước vào nhà mình, nhưng sau khi nghĩ nghĩ, nàng lại đồng ý để Hồ Dịch Bân đưa nàng lên lầu, "Vậy làm phiền ngươi."
Đợi đến khi Trương Tử Đồng đứng trước cửa nhà, Hồ Dịch Bân vẫn như cũ chính là mang theo một chút tự tin mỉm cười, không có chút ý tứ rời đi.
Trương Tử Đồng cũng không có ý tứ muốn hắn rời đi, nàng đỡ huyệt thái dương, nhấn chuông cửa.
Hồ Dịch Bân không có dự đoán được điểm này, hắn không nghĩ tới Trương Tử Đồng cư nhiên không phải ở một mình, điều này làm cho hắn có một chút thất vọng.
Sau