Cảm xúc của Triệu Thanh Khê là phức tạp, cảm giác nói không rõ, giống như đột nhiên phát hiện ra, tất cả mọi lo lắng của mình bất quá là một phần nguy cơ có cũng vậy mà không có cũng vậy, không đến thì tốt, nếu đến thì cũng không quá quan trọng.
Trương Tử Đồng cúi đầu thưởng thức món ăn nàng phải tốn nửa buổi chiều và nửa buổi tối đề hoàn thành, trong lòng Triệu Thanh Khê nổi lên một con sóng nhỏ, trên cái đĩa tinh xảo chỉ có một miếng thịt bò, bộ dáng không tệ, chính là hương vị thật bình thường.
Trương Tử Đồng suy nghĩ, thường thường liếc mắt nhìn Triệu Thanh Khê một cái, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, gương mặt cúi xuống, lông mi cong lên, nhìn thế nào cũng thấy rất thoải mái.
"Cảm thấy thế nào?" Trương Tử Đồng cũng không biết chính mình là hỏi cái gì, đến cùng là tay nghề của mình hay là bầu không khí này, hoặc là chính bản thân nàng.
"Tốt lắm."
Câu "Tốt lắm" này cũng là một câu trả lời không có mục tiêu cụ thể, Trương Tử Đồng buông dao nĩa, một tay chống cằm để ở trên bàn, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, "Ta không muốn câu trả lời cho có lệ."
Triệu Thanh Khê cũng ngẩng đầu, nàng nhìn nhìn ánh nến đang cháy, lại chuyển tầm mắt đến trên người Trương Tử Đồng, "Không phải có lệ, là thật sự tốt lắm."
Cho dù hương vị cũng không tốt như vẻ ngoài, nhưng nàng vẫn cảm thấy, rất tốt rất tốt.
"Vậy còn ta?"
Đột nhiên Trương Tử Đồng liền hỏi một câu như vậy, hiển nhiên Triệu Thanh Khê không dự đoán được nàng sẽ trực tiếp đặt câu hỏi như vậy.
Sau vài phút không dài không ngắn, các nàng cứ nhìn nhau như vậy, Trương Tử Đồng vẫn là tư thế nghiêng người về phía trước, biểu tình lại trở nên nghiêm túc, những thứ trong tầm mắt của Triệu Thanh Khê càng ngày càng mơ hồ, cho đến sau đó, Trương Tử Đồng nghĩ đôi mắt của nàng là trống rỗng, cũng như lòng của nàng.
"Cũng rất tốt." Ngay khi Trương Tử Đồng nghĩ đến vấn đề mẫn cảm này sẽ bị Triệu Thanh Khê trầm mặc từ chối, Triệu Thanh Khê cho nàng một câu trả lời mơ hồ.
Có lẽ là sự bao dung của Triệu Thanh Khê dành cho nàng quá mức tinh tế, làm cho nàng bắt đầu không kiêng nể gì cả, nàng dường như còn chưa cam lòng hỏi tiếp: "Có bao nhiêu tốt?"
Rốt cục, Triệu Thanh Khê bỏ xuống mọi suy nghĩ, nàng nhìn thẳng vào hai mắt Trương Tử Đồng, ngữ khí bình thản lại nghiêm túc nói: "Tốt nhất."
Trương Tử Đồng sửng sốt, hơn mười giây ngắn ngủn, nàng thậm chí đã nghĩ tới vô số loại đáp án, nhưng không có đáp án nào có thể êm tai giống như lời nàng đã nghe được này.
Tốt nhất? Là tốt nhất sao? Nàng biết bản thân trong mắt Triệu Thanh Khê là đặc biệt, cũng là rất tốt, nhưng chưa từng nghĩ có thể trờ thành người 'tốt nhất' ở trong lòng người kia.
Nàng giật giật môi, lại nói không ra lời.
"Thanh Khê..." Thật lâu sau, Trương Tử Đồng nhẹ giọng kêu lên.
"Ta biết." Triệu Thanh Khê nói, "Ta đều biết."
Buổi tối này, Trương Tử Đồng rõ ràng cảm nhận được, có thứ gì đó khác biệt.
Đại khái là rất hưng phấn, Trương Tử Đồng một đêm khó ngủ, phải mất một chút thời gian mới có thể che được vành mắt hơi thâm quầng. Nàng nhìn gương mặt mình trong gương, bất đắc dĩ nở nụ cười, từ khi gặp Thanh Khê, chính mình liền trở nên ngây thơ, cảm xúc không lý trí như vậy, vốn không nên xuất hiện ở trên người mình, mà hiện tại, nàng lại cảm thấy cảm giác này cũng không tệ lắm.
Nữ nhân, quả nhiên là không thể tính toán chỉ số thông minh lúc đang yêu.
"Lát nữa ta đưa ngươi đi làm đi." Trương Tử Đồng đã sớm chuẩn bị xong, nàng đứng ở một bên, nói với Triệu Thanh Khê.
Triệu Thanh Khê đang cúi người thay giày, nghe được lời nói của Trương Tử Đồng chỉ nhẹ nhàng mà nói một tiếng "Được", ngược lại biến thành Trương Tử Đồng thụ sủng nhược kinh.
"Buổi tối muốn ăn cái gì, ta lại làm cho ngươi?" Trên xe, Trương Tử Đồng hỏi.
"Vẫn là đề ta làm đi." Chuyện công việc của Trương Tử Đồng vốn đã quá nhiều, Triệu Thanh Khê thường xuyên thấy nàng sáng đèn tăng ca buổi tối, nếu lại để cho nàng nấu cơm...Triệu Thanh Khê liếc nhìn Trương Tử Đồng một cái, mình sẽ — đau lòng.
"Không phải tối hôm qua ta đã làm rồi sao, hương vị cũng không tính là khó ăn đi?."
Triệu Thanh Khê thản nhiên nói: "Quá lãng phí."
"Lãng phí?" Lúc đầu Trương Tử Đồng còn chưa biết là có ý gì, Triệu Thanh Khê cũng không có trả lời nàng, vài phút sau nàng mới hiểu được, Triệu Thanh Khê là đang châm chọc những thí nghiệm thất bại của nàng trước khi hoàn thành bữa cơm tối hôm qua, xác thực, nguyên liệu đã bị bỏ đi rất nhiều rất nhiều.
Vì thế, một đường không nói chuyện.
Trương Tử Đồng tính đưa Triệu Thanh Khê